Chương 188: Thăm viếng


Thị muốn xem tới lúc đó Quận vương phi làm sao đối mặt với các trưởng bối trong dòng họ đây.

Miễn là không phải có tin vui, Trần thị sẽ k8hông chạy thoát.

Lâm Di uống thuốc rồi lên giường nghỉ ngơi.

Đương nhiên không phải từ thuyền của hải tặc.
Chu Thập Cửu phủ định suy nghĩ của nàng,
Là thuyền buôn nhỏ lẻ thôi.
Mấy năm qua triều đình cũng chẳng quá nghiêm khắc với việc đi lại bằng đường biển, vì vậy người dân cũng bắt đầu có kẻ thử thăm dò đánh thuyền ra biển buôn bán.
Lần này triều đình phải thuyền đi sứ đến các quốc gia lân cận, ngoài mặt tuyên bố là vì được bọn họ mời thiết lập ngoại giao.
Song thật ra thuyền ra khơi đều dẫn theo một vài thương nhân, mục đích của Hoàng thượng là muốn mở rộng mậu dịch, từ từ xóa bỏ luật cấm biển.
Trong giấc ngủ chập chờn, nàng mơ thấy mình chơi đá cầu với Vân tỷ,3 hàng xóm lúc nàng còn ở Phúc Ninh, cả hai chơi đến nhễ nhại mồ hôi.
Nghe tiểu Tiêu thị cho người tới gọi trở về uống nước ô mai, cả hai9 liền nhanh chóng chạy vào sảnh.
Nha hoàn bưng nước ô mai tới, chưa kịp uống Lâm Di bỗng bừng tỉnh.

Em yên tâm.
Chu Thập Cửu cười nói:
Mỗi năm người bên cạnh ta ngã bệnh không hề ít, vậy mà ta cũng đâu bị lây.
Đã không ăn cơm chung, ngủ chung rồi, còn muốn xa cách tới mức nào nữa.
Chu Thập Cửu đã dành thời gian về sớm, Lâm Di nhân tiện hỏi luôn:
Hộp gỗ mà Quận vương gia tặng ta ở đâu ra thế?
Làm sao Chu Thập Cửu lại biết nàng có thể mở khóa Khổng Minh.
+
Lấy được từ thuyền buôn lén lút ra khơi giao dịch với nước Uy.
() Uy là tên cổ của Nhật Bản khi còn là chư hầu của Trung Quốc.
Chu Thập Cửu ngồi tựa bên cạnh Lâm Di.
Lâm Di dùng giao sa che mặt lại bị Chu Thập Cửu lấy đi.
Nàng giật khăn lại,
Trong phủ rất nhiều người ngã bệnh, ngày nào Quận vương gia cũng phải vào cung, ngộ nhỡ bị lây bệnh thì sao, chưa kể sắp tới Tết Trung Nguyên rồi...
Nàng uyển chuyển bày tỏ suy nghĩ.
Nàng mở mắt ra, lập tức cảm 6giác được bên cạnh có người, ngẩng đầu lên thì vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Chu Thập Cửu.
Lâm Di khẽ giật mình, vội vàng dùng khăn 5che miệng mũi,
Giờ gì rồi? Tới giờ Quận vương gia tan làm rồi ư?
Vừa nói nàng vừa định đứng dậy.
Chu Thập Cửu đưa tay giữ nàng nằm lại xuống giường,
Không phải em ngủ quên đâu, là ta trở về sớm.
Lâm Di nói:
Nhà bếp chuẩn bị sẵn cơm nước hết rồi...
Nàng chưa nói hết câu, Chu Thập Cửu đã ngắt ngang:
Vừa rồi em mơ thấy gì vậy? Trán ướt mồ hôi này.
Lâm Di nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, không khỏi cười nói:
Sắp được uống nước ô mai hoa quế thì lại tỉnh mất rồi.
Chu Thập Cửu gọi Quất Hồng,
Bảo nhà bếp pha nước ô mai hoa quế.
Nghe vậy Quất Hồng liền phóng ra khỏi cửa như một làn khói.
Lâm Di hơi cúi đầu,
Quận vương gia nhìn thấy vật trong hộp nên mới ủng hộ hủy lệnh cấm biển?
Ánh mắt Chu Thập Cửu bỗng trở nên xa xăm,
Phần nào thôi.
Tuy của cải có sức hấp dẫn, nhưng thứ thật sự khiến người khác tò mò chính là khởi nguồn của những vật kia.
Lãnh thổ Đại Chu ta rộng lớn như vậy, vậy mà lại không bằng nước Uy nhỏ bé chiến tranh liên tục.
Trước thời tiền triều, buôn bán trên biển vốn vô cùng tấp nập, có vài đại gia tộc nhờ đó mà gầy dựng nên cơ nghiệp.
Các vùng như Tuyển Châu từng là cảng tụ tập của thương nhân từ các nước khác.
Đến thời tiền triều thì bắt đầu cảm thông thường biển, những gia tộc từng kiếm sống nhờ mậu dịch hàng hải đành bất chấp nguy hiểm lén lút ra khơi, quy mô âm thầm bành trướng.
Chẳng rõ có phải vì để bình phong mở hay không mà Lâm Di bỗng thấy lạnh, bất giác quấn chặt chăn mềm hơn.
Sao nàng lại mơ thấy được uống nước ô mai hoa quế ướp lạnh nhỉ...
Giờ hẳn Vân tỷ cũng đã lập gia đình, thuở ấu thơ không buồn không lo đã qua thì sẽ không thể quay lại, nàng muốn chơi đùa thỏa thích cũng chỉ có thể ở trong mơ mà thôi.
Sau khi bị quan phủ để mắt bắt chặn, bọn họ dứt khoát cắm dùi trên các đảo nhỏ ngoài xa, công khai chống đối quan phủ, trở thành hải tặc.
Khi tiền triều bị tiêu diệt, hải tặc từng quấy phá chế độ mới một trận, bây giờ còn cấu kết với giặc Oa...
Thuyền buôn lén lút ra biển trong lời Chu Thập Cửu hẳn là chỉ mấy người này...
Kiến thức của quan quân chúng ta cũng không bằng các thương nhân lén lút hoạt động, tuy cảm biến, nhưng hải tặc vẫn có thể chở đồ đạc của Đại Chu ra nước ngoài buôn bán, trong khi đó ở triều Đại Chu mà cất giữ đồ của nước ngoài sẽ dẫn đến họa sát thân.

Nếu chúng ta cứ một mực mắt điếc tai ngơ với thế giới bên ngoài, chưa biết chừng về sau sẽ phải hối hận.
Binh pháp có nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Cẩm biển, cấm qua lại với nước ngoài, cũng như tự động nhắm mắt không chịu nhìn người khác, chính là tự hủy cơ hội đánh giá mình tốt hay xấu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.