Chương 189: Khuyên nhủ


Nhìn Lâm Di ngủ rồi, Chu Thập Cửu mới đi sang thư phòng.

Chừng một canh giờ sau, trong phủ có khách đến thăm.

Theo lời dặn dò trư8ớc đó của Lâm Di, Quất Hồng mang trà nóng đến thư phòng rồi rón rén đóng cửa lại ra ngoài.

Bên chỗ Quận vương gia thế nào rồi?
Lâm Di khàn giọng hỏi.

Vẫn đang nói chu6yện.
Củng ma ma thoáng ngập ngừng,
Lần đầu tiên Quận vương gia mời người ngoài vào phủ bàn bạc chính sự đấy ạ.
Đây cũng là thay đổi đầu tiên sa5u lần nói chuyện thẳng thắn giữa hai vợ chồng họ.
Trước đó nàng chẳng bao giờ gặp phụ tá của Chu Thập Cửu, những người đó đều được sắp xếp sống tại thôn trang ở ngoại ô Kinh thành.
Nếu nói chuyện này không có ai sắp đặt, vậy thì quá trùng hợp.
Kể tiếp thế nào Lâm Di cũng đoán được gần hết, bởi vì đường tỷ của Chân thị là mẫu thân của Chu Vĩnh Xương, vì sao cả nhà Chu Vĩnh Xương bị đày đi sung quân, Chân thì đương nhiên rõ ràng hơn ai hết.
Khi Kính Quận vương ra mặt hỏi Chân thị đầu đuôi câu chuyện thể nào, ai ngờ, ở trước mặt tất cả trưởng bối, Chân thị lại nói mấy lời bênh vực nàng, khiến trưởng bối cảm thấy cháu dâu là nàng nắm chặt nhà thúc thẩm của phu quân tới mức chẳng ai dám nói xấu nàng và Trần gia nửa lời.
Hai năm nay mật đào ở huyện Phù Thành rất nổi tiếng.

Ca ca của Kính Quận vương nằng nặc đòi mua lại số đất kia, nghe nói đã tìm người ở Sơn Đông tới Hà gia dàn xếp xong xuôi rồi, nhưng không vì sao mà Hà gia lại đột nhiên không chịu bán nữa, còn đòi vào Kinh tố cáo.
Kính Quận vương cho người đi hỏi thăm mới biết được, thì ra Hà gia vừa nghe nói về án xử giữa nhà họ Cát và Chu Vĩnh Xương lần trước.
Tôn thất ép thường dẫn mua bán đất đai là chuyện thường như cơm bữa, vụ Chu Vĩnh Xương chỉ vừa xảy ra mà thoáng cái đã truyền đến nơi xa xôi như Sơn Đông rồi.
Nhà mẹ nàng chỉ là huân quý mà đã làm chân thị sợ đến như vậy, người bên tôn thất thoáng tưởng tượng liền thấy tức giận bất bình.
Nàng là dâu con mới gả vào, đã không thể hoài thai con nối dòng như Lâm Uyển thì thôi, giờ không có được cả danh hiếu hiển với nhà thúc thẩm, chỉ mới tí tuổi, có tài đức gì mà đòi quản cả phủ Khang Quận vương chứ.
Nghe con dâu nói thế, Củng ma ma không khỏi nhíu mày,
Đây rõ ràng là trợn mắt nói láo mà, lúc vụ án kia xảy ra, Quận vương phi chúng ta còn chưa gả vào đây, một tiểu thư chưa xuất giá có thể làm được gì hả?
Nhưng bây giờ nàng đã gả vào rồi, chuyện khi đó Chu Thập Cửu cũng có nhúng tay, thành ra giống như Trần gia dựa vào Chu Thập Cửu giúp Cát gia vậy.
Nếu như không thể thổ lộ tâm tình với nhau, vậy bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa và thể xác.
Từ trước đến giờ đều là chàng tính toán đầu đuôi, thôi thì cứ giao cho nàng một lần đi vậy...
Hôm nay Lâm Di dậy cực sớm, tự tay giúp Chu Thập Cửu thay quần áo rồi hai vợ chồng cùng dùng bữa sáng, sau đó Chu Thập Cửu mới rời phủ đến nha môn.
Cho nên đối với thực lực hiện giờ của thủy quân triều Đại Chu, cha con Phòng gia không có tí ti niềm tin.
Chu Thập Cửu lặng thinh, Phùng Tử Anh thăm dò hỏi:
Quận vương gia có tâm sự ư?
Lúc y và Khang Quận vương quen biết nhau, Khang Quận vương vẫn chưa khôi phục tước vị, song chỉ sau một lần trò chuyện y đã hoàn toàn phục con người này, hễ có việc là tìm Khang Quận vương thương lượng, bây giờ càng giống thuộc hạ Thiên Lôi sai đâu đánh đó hơn.
Chu Thập Cửu đứng lên, cùng Phùng Tử Anh bày cờ ra,
Sau này nếu ta kẹt trong cung không tiện xoay xở, cậu hãy báo tin về cho Quận vương phi biết.
Phùng Tử Anh thoáng giật mình,
Chuyện này...
Nhân Ngữ Thu nhìn thấy Lâm Di, lập tức đưa tay khép kín áo choàng trên người Lâm Di lại,
Bệnh thế nào rồi, sao lại chạy ra ngoài?
Lâm Di cười nói:
Đã khá hơn nhiều rồi, còn đang định ngày mai đi thăm tiên sinh đây.

Khá đâu mà khá, họng khàn đặc thế kia.
Nhân Ngữ Thu vừa nói vừa cùng Lâm Di vào phòng, bảo nha hoàn lấy gối tròn đến để mình bắt mạch cho Lâm Di.
Nhân gia rơi vào cảnh rối ren như vậy, Nhân Ngữ Thu tiên sinh chẳng những không trách nàng mà còn quan tâm nàng như thế, Lâm Di nghĩ tới lại thấy ủê.
Nhân Ngữ Thu ghi đơn thuốc rồi bảo nha hoàn đi sắc,
Người em yếu, không nên dùng thuốc quá mạnh, lần này khỏi bệnh hãy chú tâm điều trị một chút đi.

Tiên sinh.
Lâm Di nắm tay Nhân Ngữ Thu,
Ta cho tiên sinh xem một vật.
Lâm Di lấy ra một cái hộp chạm trổ hoa văn đưa cho Nhân Ngữ Thu xem, khóa Khổng Minh cài hộp đã được hóa giải, khi đẩy nắp hộp lên, bên trong sẽ để lộ một mặt gương nhỏ khảm bảo thạch to cỡ bàn tay.
Chính là những thôn trang Chu Vĩnh Xương trăm phương nghìn kế muốn đòi lại lần trước.

Bên Tôn Thất doanh đang có ý định thu hồi đất đai trang viên, nghe nói là đất của ca ca Kính Quận vương, tọa lạc ở huyện Phù Thành tỉnh Sơn Đông.
Hơn mười năm trước ở đó bị nạn châu chấu và hạn hán suốt ba năm liền, tôn thất đã thừa cơ buộc Hà gia mua đất của mình, bây giờ Hà gia đang dùng mảnh đất đó trồng cây ăn quả.

Củng ma ma sắp xếp xong xuôi cũng vào nhà hầu h3ạ Lâm Di.
Lâm Di ngủ một chốc lại mở mắt ra, cổ vẫn khô nóng, đầu nặng trịch như bị bao cát đè lên, làm thế nào cũng không ngẩng đầu lên đ9ược.
Củng ma ma đưa trà nóng cho nàng uống.
Quận vương phi...
Dẫu gì cũng nữ giới, sao có thể để nữ giới biết về chính sự chứ? Chu Thập Cửu nhìn thoáng qua vẻ kinh ngạc trên mặt Phùng Tử Anh, ai nghe xong đều sẽ như thể cả, lúc trước chàng cũng không có ý định nói cho Lâm Di biết, nhưng sau khi trải qua chuyện lần này...
chàng không ngại thử một lần xem sao...
Cực kỳ hiếm thấy ai có tâm tư tinh tế khéo léo như nàng, luôn chu toàn cấp bậc lễ nghĩa khi ở trước mặt người khác, toàn tâm toàn ý giúp đỡ chàng trong mọi chuyện...
Chu Thập Cửu đặt bút trong tay xuống,
Nói cứ như người đã nhìn thấy rồi vậy.

Ta chưa từng nhìn thấy, nhưng đồ thuyền buôn mang về thật sự quá tốt.
Phùng Tử Anh ngồi xuống uống trà,
Lão thái gia nhà ta tức đến xì khói, cấm ta dâng sớ lên nhưng ta lại không chịu.
Ông già còn hù sẽ ném nghịch tử là ta lên đầu thuyền hứng đại pháo cho bớt kiêu ngạo.
Hừ, nếu triều đình thật sự thành lập thủy quân, đương nhiên ta sẽ xung phong được đi ngay, chỉ sợ tới lúc đó ông già lại không nỡ.
Phùng gia xuất thân võ tướng, phụ thân Phùng Tử Anh từng thống lĩnh thủy quân.
Tuy thôn trang kia cũng do Lâm Di quản lý, nhưng Chu Thập Cửu chưa từng đề cập tới chuyện ở thôn trang.
Lâm Di trả chén trà lại cho Củng ma ma,
Đã mấy ngày ma ma không rời phủ rồi, trở về nghỉ ngơi đi, để Quất Hồng và Linh Lung ngủ bên ngoài canh đủ rồi.
Gia đình Củng ma ma ở trong ngõ Dong Thụ, trong nhà có con gái và cháu trai nhỏ nên mỗi tháng bà đều về đấy vài lần.

Thêm một hai ngày có là gì, Quận vương phi đang bệnh, làm sao nô tỳ có thể yên tâm rời phủ được.
Lâm Di gật đầu nằm xuống, bấy giờ Củng ma ma mới bưng đèn ra khỏi phòng.
Sau khi biết được chân tướng của vụ án nhà họ Nhân, ở trước mặt người Trần gia nàng không hề nói gì, song lại thẳng thắn nói hết suy nghĩ trong lòng với chàng, trực tiếp vạch ra vấn đề giữa hai người...
Nàng thật sự lo lắng cho cái nhà này, nếu không đã chẳng có thái độ như vậy với chàng.
Một cô gái nhỏ mà có thể làm được đến bước này, làm sao chàng có thể vẫn không may mảy thay đổi chứ? Ý của Lâm Di đã rõ không thể rõ hơn, nếu thật sự chỉ muốn tìm một người phụ nữ có khả năng quản lý tốt chuyện trong nhà, chàng đã chẳng hao công tốn sức nhường ấy để tìm cách cưới nàng, và không chỉ có mình Trần gia có thể giúp được chàng.
Nhắc tới chuyện này, Lâm Di cũng chẳng buồn đào sâu, chỉ dặn nhà Củng ma ma lưu ý hỏi thăm nhiều tin tức hơn.
Củng ma ma chải tóc cho Lâm Di thì lui xuống, Bạch Thược bước vào báo:
Nhân Ngữ Thu tiên sinh đến thăm Quận vương phi ạ.

Sao Nhân tiên sinh lại biết nàng bệnh nhỉ? Lâm Di vội vàng bảo Quất Hồng lấy bộ y phục gấm để thay rồi ra ngoài đón Nhân Ngữ Thu.
Nhà chính trở nên im ắng, trong thư phòng lại rộn ràng tiếng của Phùng Tử Anh,
Chỉ cần thuyền buôn đi một chuyến trở về là đủ, tới lúc đó xem mấy lão già tự cho mình thông thái kia còn nói được gì nữa.
Những năm qua hải ngoại thay đổi cực nhiều, đồ đạc mang về từ đó đủ khiến đám người kia mở rộng tầm mắt.
Ta thật sự không rõ cấm biển có gì tốt, đúng là một đám thiển cận, chưa từng thấy cảnh bến cảng tấp nập là thế nào.

Ngủ suốt hai ngày nên Lâm Di tươi tỉnh hơn hẳn, nàng lấy đai lưng đang thêu dở cho Chu Thập Cửu ra tiếp tục.
Chưa tới một canh giờ sau thì trời sáng hẳn, Củng ma ma dẫn con dâu đến hầu hạ.
Củng Nhị tức phụ muốn chải cho Lâm Di búi tóc thiện nguyệt, cho nên thả mái tóc dài đen nhánh của nàng ra, cầm lược thấm dầu hoa quế rồi chậm rãi chải,
Nô tỳ ra ngoài hỏi thăm được rồi, là mấy thôn trang chúng ta mua được từ tay tôn thất ạ.

Mặt gương này sáng và rõ hơn bất kỳ chiếc nào bọn họ từng thấy.


Đây là hàng hóa thương nhân mang về từ nước Uy.
Lâm Di thoáng dừng lại,
Tiên sinh, trước kia đều là phiên bang rình rập chúng ta, vậy mà đảo mắt phiên bang lại có nhiều thứ chúng ta chưa từng gặp bao giờ.


Nhân Ngữ Thu hơi nhướng mày.


Chẳng phải tiên sinh luôn muốn tìm ra cách chữa bệnh đậu mùa sao, nghe nói phiên bang có cách chữa chứng bệnh tương tự.
Nhân Ngữ Thu chăm chú nhìn Lâm Di.

Lâm Di không hề né tránh ánh mắt của Nhân Ngữ Thu,
Tiên sinh từng nói, nếu đã không thể thay đổi, vậy hãy tìm cách thích ứng.

Lệnh cấm biển có từ thời tiền triều, nói không chừng bây giờ là lúc nên thay đổi.


Nhân Ngữ Thu lặng thinh, mặt lạnh tanh, thật lâu sau mới hỏi:
Ca ca ta đã không còn đường lui đúng không?
Chuyện này sớm muộn gì cũng bị Nhân Ngữ Thu tiên sinh biết thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.