Chương 190: Nghi ngờ


Hạ nhân trong phủ bọn họ bây giờ phần lớn là gia phó chuyển từ bên Tôn Thất doanh sang, số còn lại không phải do người này tiến cử 8thì cũng do người kia gửi tới, liên tục làm chân chạy tin tức cho Tôn Thất doanh.

Đã vậy, nàng làm sao có thể ngồi im chẳn3g tuyển lấy cho mình đến một người cơ chứ? Lâm Di đặt danh sách xuống bàn thấp,
Hôm nay ta thấy tinh thần nhẹ nhõm hơn một chút, 9nên sẽ cùng ma ma điểm danh hạ nhân.
Thân ma ma hơi nhếch khóe môi, Trần thị vẫn không yên tâm về số hạ nhân mới vào phủ, cho nên6 nóng lòng muốn ra mắt thị uy đây mà.
Quế Nhi nhìn Châu Lang Huyên, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Song Châu Lang Huyền quyết định xua đi cảm giác kia, vén rèm lên bước vào, nhìn Lâm Di bảo:
Chép cho ta một bản đơn thuốc với, lần này ta nhất định phải học kỹ làm cho tốt.
Nghe vậy Lâm Di dứt khoát bỏ việc trong tay xuống, cùng Châu Lang Huyên đi tới nhà bếp giảng giải cho nàng ấy nghe.
Nhớ lại những ngày tháng nhọc nhằn khi trước rồi so với bây giờ, Tề Tam tiểu thư cười cảm kích nhìn Lâm Di.
Châu Lang Huyên nhớ tới chuyện của Nhân gia,
Nhân tiên sinh trở về Phúc Ninh rồi à?
Lâm Di gật đầu, Nhân Phụng Trúc tạm thời phải ở lại trong Kinh nên Nhân tiên sinh đã tìm tiêu cục hộ tống mình trở về Phúc Ninh.
Lâm Di ngồi thẳng lưng nhìn đánh giá từng người một.
Phàm là hạ nhân hầu hạ trong nhà tôn thất thì đều đã học tập phép tắc đầy đủ, cho nên ai cũng nghiêm túc đúng mực, không giống mấy tiểu nha hoàn mua về từ tay mối lái, lúc mới vào cứ âm thầm nhìn Đông ngó Tây liên tục.
Châu Lang Huyên và Tề Tam tiểu thư tới chơi vừa hay nhìn thấy, Tề Tam tiểu thư cười nói:
Hai bà cháu lo lắng cho nhau như vậy, đúng là khiến người ta phải ghen tỵ.
Mẹ chồng của Tề Tam tiểu thư cưng con dâu, đã sớm giao quyền quản gia cho nàng, khi ở ngoài cũng luôn miệng khen ngợi con dâu nhà mình.
Lúc sang kể cho Lâm Di nghe việc mình được giao quyền Tề Tam tiểu thư cười nhìn nàng,
Đều nhờ muội khuyên ta cả.
Ban đầu mẹ chồng lạnh mặt xa cách, Tề Tam tiểu thư vẫn mỗi ngày kề cận hầu hạ, kiên nhẫn lấy lòng, mỗi lần mẹ chồng bệnh nàng đều dọn vào phòng bà ngủ hầu bệnh, cứ như thể cuối cùng nàng cũng khiến mẹ chồng động lòng.
Củng ma ma đáp lại:
Nô tỳ đi sắp xếp ngay đây.
Một lát sau, Lâm Di ngồi xuống ghế 5đặt dưới mái hiên, hạ nhân lần lượt đi vào, chốc lát sau trước sân đã đầy ắp người.
Củng ma ma đích thân cầm danh sách điểm danh.
Lâm Di mỉm cười,
Châu tỷ tỷ yên tâm.
Có một số chuyện bây giờ vẫn chưa tiện nói cho Châu Lang Huyên biết, chờ thêm mấy ngày nữa mọi người sẽ rõ thôi.
Châu Lang Huyên thở phào,
Ta cứ canh cánh lo nghĩ cho muội mãi mấy ngày qua, sợ muội bị thiệt.
Lâm Di nhìn Châu Lang Huyên, cười khẽ,
Tỷ tỷ mà không lo cho ta, người ngoài có chỉ trích ta, ta cũng không biết đấy.
Tề Tam tiểu thư cười nói:
Buồn nôn chưa kìa, mắc ngượng giùm hai người đấy.
Mấy ngày nay Lâm Di bị ho cho nên có sai nhà bếp làm thuốc, mà mỗi khi trở trời Tề Trọng Hiên cũng không thể rời khỏi thuốc ho, vì vậy Châu Lang Huyên muốn tới nhà bếp xem thử,
Thuốc do sư phụ muội bào chế không chừng khác với thuốc do chúng ta làm, ta phải nhìn kỹ một chút.
Lâm Di cười bảo Quất Hồng dẫn đường.
Tất cả lại biểu hiện quyết tâm.
Bấy giờ Lâm Di mới cho họ lui xuống.
Sau đó Thân ma ma trở về Tam Tiến viện thuật lại lời Lâm Di nói cho Chu lão phu nhân nghe.
Chu lão phu nhân đang chơi bài lá với tiểu nha hoàn, nghe xong mới từ tốn nói:
Thế thì dặn bọn chúng hãy làm tốt trách nhiệm được giao, không ai được phép qua loa.
Câu này của bà ta không phải nói cho hạ nhân nghe, mà để bọn hạ nhân thuật lại cho chủ nhân sau lưng của bọn họ nghe.
Bấy giờ tiểu Tiêu thị mới dám nói cho bà biết Lâm Di bị bệnh nên mấy ngày qua không đến.
Lão thái thái nhánh cả nghe xong thì vô cùng đau lòng, sai người đưa không ít thuốc bổ sang cho Lâm Di.
Thị cười nói:
Hoa đăng năm nay đẹp hơn hẳn những năm trước đấy ạ, con mới chọn được mấy cái rất đặc sắc, cho nên mang ngay sang cho mẫu thân xem thử.
Lát nữa cũng cho Quận vương phi chọn một ít, nếu phủ Quận vương cần thì con sẽ cho người làm nhiều một chút.
Chu lão phu nhân gật đầu, sai người đưa sang Nhị Tiến viện cho Lâm Di xem.
Cái gì mà không nể tình, Trần thị với hạ nhân mới vào phủ có tình cảm gì mà nể với chẳng không nể chứ? Thành bà tử kể tiếp:
Hôm nay có tiên sinh nhà họ Nhân đến phủ, nô tỳ vừa vặn ở bên ngoài nghe Củng ma ma xếp việc trong lúc Quận vương phi nói chuyện với khách, cho nên nghe được chút ít.
Theo ý của Quận vương phi thì hình như công tử nhà họ Nhân đã hết đường cứu, Nhân tiên sinh còn vì vậy mà khóc một trận, khó khăn lắm Quận vương phi mới khuyên nhủ được.

Tất cả vội vàng hô
không dám
.
Lâm Di nói tiếp:
Nội phủ được bình yên hay không đều do các ngươi, lúc trước các ngươi ở ngoài thể nào ta không quan tâm, chỉ cần từ nay về sau tuân theo quy tắc của ta, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi, băng không ta nhất định sẽ tra tới cùng, đến lúc đó đừng trách vì sao ta không nể tình.
Giọng nàng đều đều không cao không thấp, nhưng lại khiến người nghe kính sợ.

Mọi người ở đây đều cảm thư tiến cử mà vào, tất nhiên hiểu rõ phép tắc trong phủ ta.
Hễ làm loạn đều sẽ bị xử theo quy chế, không có ngoại lệ.

Ba người cười nói với nhau tận xế chiều mới chia tay.
Lâm Di đưa tiễn Châu Lang Huyên và Tề Tam tiểu thư lên xe ngựa, chờ xe hai người khuất bóng mới trở vào.
Thân ma ma bình thản đứng nghe, mí mắt không chút động đậy.
Đến Lâm Di đặt chén trà xong tay xuống, bắt đầu cất lời thì Thân ma ma mới căng thần kinh chăm chú lắng nghe.
Hôm nay chỉ có hạ nhân mới vào phủ được gọi tới đây.
Củng ma ma thay Lâm Di nói rõ quy định:
Mặc kệ lúc trước là người của nhà nào, nếu đã vào đây thì phải toàn tâm toàn ý làm việc cho phủ Khang Quận vương.
Tức là phải nghe theo lời của Quận vương phi.
Quất Hồng đưa Châu Lạng Huyên ra ngoài, Tề Tam tiểu thư nhân đó kéo Lâm Di sang một bên,
Rốt cuộc muội có hiểu đầu đuôi thể nào không vậy, theo ta thấy,muội sắp gây ra đại họa rồi đó, ta nghe ca ca nói...

Khi Châu Lang Huyên trở lại, vừa vặn nhìn thấy Tề Tam tiểu thư lôi kéo Lâm Dinói chuyện, không rõ vì sao trong lòng lại có một cảm giác là lạ.
Không khác lắm với những gì nàng nhớ được, ba quản sự đều có thư tiến cử, bốn bà tử cũng nhờ thông qua quản sự trong phủ mà vào.
Lâm Di im lặng ngồi uống trà, lắng nghe Củng ma ma giảng giải những việc cần chuẩn bị cho Tết Trung Nguyên.
Hoàng thượng vẫn chưa hạ lệnh trị tội Nhân gia mà bên ngoài đã rùm beng như vậy, thể diện của hoàng thất xem như bị bôi đen thui rồi.
Nghĩ tới đây, Chân lập tức lên tinh thần, Trần thị nóng lòng muốn cứu Nhân gia nên không cân nhắc kỹ khả năng bị Nhân gia liên lụy.
Thế thì sao...
Chân thị cười khẩy,
Cũng chỉ ra vẻ thôi.
Tiểu cô nương mười mấy tuổi học đòi lập uy, có nói gì cũng chỉ khiến người nghe tức cười.
Chu lão phu nhân nói:
Bảo Nguyễn Cảnh bớt phóng túng lại một chút.
Chân thị lập tức thôi cười,
Mẫu thân yên tâm, tổn thất nhập sĩ đầu phải chuyện gì hiếm lạ, chúng con nào dám tùy tiện, đều nghe theo người hết.
Trước đó vì từng xảy ra tranh cãi với Chu lão phu nhân vì chuyện lão gia nhập sĩ, những ngày qua Chân thị phụng dưỡng mẹ chồng rất cẩn thận, sợ về sau Chu lão phu nhân không thèm lo cho bọn họ nữa, cho nên hoàn toàn là nói gì nghe nấy trước mặt Chu lão phu nhân,
Mấy ngày nay lão gia nghe lời mẫu thân răn dạy, ít uống hơn hẳn, hành xử cũng chững chạc hơn nhiều.
Chu lão phu nhân lặng thinh, ở trước mặt bà ta nói nghe xuôi tại thật, nhưng con trai mình, mình còn không hiểu sao, tính nết đã được nuôi dưỡng chừng ấy năm, làm gì có khả năng thay đổi trong một sớm một chiều được.
Chân thị ngồi với Chu lão phu nhân thêm lát nữa rồi tới nhà bếp thu xếp cơm nước.
Trần thị quả nhiên thẳng thắn, hành sự không hề lấp liếm.
Hôm sau Chu Đại thái thái Chân thị tới thăm Chu lão thái gia và Chu lão phu nhân từ rất sớm, hăm hở kể lại mình đã chuẩn bị hoa đèn đón Tết Trung Nguyên ở nhà cũ đến đâu rồi.
Chân thị sai người lấy mười lượng bạc thưởng cho Thành bà tử, Thành bà tử cười tít mắt lui xuống.
Chân thị phe phẩy khăn đi ra ngoài, lòng phơi phới nên bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn.
Công tử Nhân gia chỉ theo thuyền buôn ra biển thôi mà hết đường cứu cái gì, Quận vương gia nhất định biết được ẩn tình trong chuyện này, vì vậy Trần thị mới nhắc Nhân gia.
Lúc còn ở nhà cũ miệng Khang Quận vương kín như hũ nút, bây giờ thì cái gì cũng nói cho Trần thị biết.
Khi trong phòng không còn ai khác, Chu lão phu nhân uống một hộp trà rồi nhìn Chân thị,
Gần đây Nguyên Cảnh thế nào? Sao không thấy nó sang đây nữa?
Nghe nhắc tới phu quân, Chân thị liền cười toe toét, từ lúc tin lão gia sắp nhập sĩ truyền ra ngoài, không ít người làm tiệc chiêu đãi như một cách chúc mừng.
Vừa hay thị muốn mở cửa hàng tơ lụa, cho nên để lão gia nhân cơ hội hỏi thăm thử xem sau khi mở tiệm sẽ có bao nhiêu người tới ủng hộ.
Phải biết rằng đàn bà chỉ giỏi làm hư chuyện, bằng không đã chẳng có tiền lệ nội trạch không được tham gia chính sự.
Nhất là loại tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng như Trần thị, ngoài mặt trông như thông minh, nhưng thật ra không đảm đương nói chuyện lớn.
Thấy trong phòng không còn ai khác, Châu Lang Huyên nhỏ giọng hỏi:
Bên ngoài người ta nói tình hình rất xấu chắc muội cũng đã biết?
Lâm Di cũng có nghe được một chút.
Châu Lang Huyên căn dặn:
Muội cẩn thận một chút, đừng để bị liên lụy.
Cứ tưởng đã gió êm biển lặng, ai ngờ lại nổi sóng nữa.
Thảo nào người Nhân gia lại hấp tấp rời Kinh như vậy, hóa ra đây là lý do.
Trong lúc Lâm Di vội vàng chuẩn bị cho Tết Trung Nguyên, sức khỏe lão thái thái nhánh cả Trần gia cũng khá hơn một chút.
Chân thị đi tới dưới hiên, Thành bà tử đã chờ sẵn ở đó cúi chào.
Chấn thị nói:
Đứng lên đi.
Thành bà tử vội vàng kể lại chuyện hôm nay cho Chân thị nghe,
Thái thái không thấy đó thôi, dáng điệu của Quận vương phi trông đáng sợ lắm, thật sự khiến bọn nô tỳ chẳng dám lơ là.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.