Chương 191: Lo nghĩ


Châu Lang Huyên không cho là đúng, Quận vương phi có đồ vật gì mới lạ đều đưa sang cho ta một phần, tỷ muội ruột thịt cũng chỉ t8ới mức đó thôi.
Quế Nhi vẫn không phục,
Nhưng...

chẳng phải đều là ngoài mặt cho ra vẻ thôi hay sao...

Có mấy3 lời Quận vương phi đâu chịu nói ra với nãi nãi, Tam tiểu thư cũng lấp lấp liếm liếm, uống cho chân tình của nãi nãi dành cho b9ọn họ...
Về chuyện của Nhân gia, Lâm Di quả thật có che giấu,
Quận vương phi hẳn có lý do của mình, nàng ấy cũng biết ta khôn6g so đo những chuyện này.
Nàng quan tâm Lâm Di, chỉ cần Lâm Di không sao thì nàng yên tâm rồi, suy diễn nhiều làm gì
Lâm Di buông đồ trong tay xuống, đứng dậy đón Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu cười hỏi:
Trong viện đang làm gì thế?
Lâm Di ngẩng đầu lên đáp:
Ta cho người nhóm lò bùn, nướng thịt rừng Quận vương gia mang về từ chuyển đi săn mùa Thu.
Vừa rồi Tề Tam tiểu thư và Châu Lạng Huyên cũng thấy tò mò, nàng đã đồng ý với Tề Tam tiểu thư là có dịp sẽ mời họ đến nướng thịt ăn cùng ăn.
Lần cuối cùng nàng lấy bùn nặn lò nhóm lửa là lúc vẫn còn ở Phúc Ninh, nàng và ca ca nhờ quản sự trong phủ làm hộ, giờ nhìn món đồ quen thuộc dần thành hình, nàng cảm thấy thân thương vô cùng.
Sự hiện diện của hương hoa quế trong phòng cũng không phải chỉ mới đây, nhưng Chu Thập Cửu đợi nàng khỏi bệnh mới lên tiếng hỏi...
khiến nàng bất giác nhớ ra, mấy ngày nay Chu Thập Cửu luôn nhân nhượng, nghe theo sự sắp xếp của nàng, ban đêm ngoan ngoãn đến thư phòng ngủ.
Củng ma ma nói, Chu Thập Cửu sợ mình dậy sớm sẽ quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Nếu như là vì nàng và Tề gia quá thân thiết, vậy nàng cũng không ngại giữ khoảng cách để Châu Lang Huyện yên lòng.
Lâm Di thoáng thất thần.
Quất Hồng vừa vén rèm lên, đúng lúc nhìn thấy Chu Thập Cửu đang đi vào, thể là vội vàng đứng sang một bên, kính cẩn hành lễ.
Nghĩ tới đây, Châu Lang Huyên chán nản đóng nắp hộp lại, gần đây không biết nàng làm sao nữa, cứ vô tình so sánh bản thân với Lâm Di.
So sánh xong lại thấy cái gì mình cũng không bằng Lâm Di.
Tề Tam tiểu thư vẫn thẳng thắn cởi mở như xưa, còn Chậu Lang Huyên, mặt mày trông tươi tỉnh nhưng không che giấu được tâm sự.
Lâm Di nâng chén trà lên uống, đáp mà không ngẩng đầu lên:
Cứ cất một bên phòng hờ, ai thấy khó chịu cũng có cái mà dùng.
Tể Tam tiểu thư đòi xin là để cho ca ca mình, Châu Lạng Huyên lại có ý tự tay làm cho
Tề Trọng Hiên, việc gì nàng lại làm gậy thọc bánh xe cơ chứ.
Chưa kể, lần này lúc nhìn nàng và Tề Tam tiểu thư nói chuyện, ánh mắt của Châu Lạng Huyền cứ là lạ.
Lâm Di đã luôn tơ ngũ sắc vào dây thắt để tết thành một con khổng tước uyển chuyển, dưới nắng sẽ lấp lánh, lộng lẫy vô cùng.
Chỉ thêm một sợi tơ mà khác biệt nhiều đến vậy.
Hiện giờ mới chỉ vào Thu, nhưng Lâm Di đã cho người đi chọn mua lông chồn tía và cáo trắng về để làm mũ, trong khi đó nàng chưa làm xong cả áo khoác mùa thu cho Tề Trọng Hiên.

Hết sốt rồi ạ.
Lâm Di cúi đầu nói:
Sáng sớm dậy đã thấy khỏe hơn nhiều.
Ngày nào Chu Thập Cửu cũng tới thăm nàng trước khi vào triều.
Chu Thập Cửu mỉm cười, dường như đang chờ nàng nói tiếp.
Lâm Di lí nhí bảo:
Ta đã sai người chuyển chăn gối của Quận vương gia vào phòng lại.
Nếu nàng đã khỏi bệnh, đương nhiên không thể để Chu Thập Cửu chạy tới chạy lui giữa nhà chính và thư phòng nữa.
Bàn tay với các ngón thon dài của đối phương tiến lại gần, tim Lâm Di đập như trống chầu, cuối cùng cánh tay kia chỉ dừng ở hông nàng.
Chu Thập Cửu kéo nàng ôm vào lòng,
Nhạc phụ đang sốt ruột lắm, ngày mai em hãy trở về bên đó một chuyến để ông ấy yên tâm.
Mấy ngày nay bên ngoài ầm ỉ đủ loại lời đồn về Nhân gia và về nàng, cha nhất định rất lo lắng.

Sắp tới Tết Trung Nguyên rồi, trong nhà cũng bận, ngày nào Quận vương gia cũng gặp cha mà, Quận vương gia cứ nói với ông ấy một tiếng, dặn bên đó đừng lo lắng, qua Tết Trung Nguyên ta sẽ trở về.
Đây là lần đầu tiên Lâm Di nhờ chàng nhắn tin cho nhà mẹ.
Ban đêm sau khi dùng bữa, Chu Thập Cửu lên giường nằm đọc sách, Lâm Di thu xếp việc bếp núc xong cũng rửa mặt rồi đi nằm nghỉ.
Chu Thập Cửu buông sách ra, cười nhìn nàng,
Nguyên Nguyên cho thêm hoa quế trong vạt áo có đúng không?
Mấy ngày trước nàng bệnh, mũi nghẹt cứng, nhét thêm hoa quế vào tay áo cũng chẳng ngửi thấy gì.
Sau khi khỏi bệnh mùi hoa mới rõ ràng hơn, nàng bỗng thấy thích mùi hương này, vì vậy hôm nay bảo nha đầu nhặt một ít hong khô để chuẩn bị may túi hương.
Chu Thập Cửu nhìn Lâm Di, nụ cười mỉm luôn ngự trị trên mặt bỗng biến mất, chàng tỏ ra vô cùng kinh ngạc,
Ra Nguyên Nguyên nóng lòng muốn báo cho ta biết chuyện này.
Thâm ý trong mắt đối phương khiến mặt Lâm Dinóng bừng, Chu Thập Cửu rõ ràng cố tình đào sẵn bẫy, chỉ chờ nàng nhảy xuống nữa thôi.
Lâm Di ngẩng đầu lên, nhướng mày nói:
Nếu Quận vương gia cảm thấy ngủ thư phòng thoải mái hơn, ta sẽ bảo nha hoàn chuyển chăn gối sang đó lại.


Cũng được.
Đôi mắt sâu và trong trẻo của Chu Thập Cửu như thoáng lóe lên, chàng không do dự mà nắm tay Lâm Di,
Giường ở thư phòng nhỏ, tiện ủ ấm cho nhau hơn, ta cũng khỏi phải thường xuyên kéo Nguyên Nguyên từ mé giường lại.
Giường ở nhà chính rất rộng, nên thỉnh thoảng sau khi Chu Thập Cửu ngủ rồi, Lâm Di sẽ lách ra khỏi vòng tay của Chu Thập Cửu, nằm nhích ra mép giường ngủ.
Hẳn là vì Tề Trọng Hiên.
Lâm Di bảo Quất Hồng đưa mứt lê vừa làm xong sang chủ Quảng Bình hầu cho lão thái thái nhánh cả.
Quất Hồng hỏi:
Còn một lọ dư ra thì sao ạ?
Rõ ràng dư một lọ mà khi Tề Tam tiểu thư đòi, Quận vương phi lại nói không có dư để cho, lúc ấy nàng đã thấy lạ, song cũng cho rằng Quận vương phi cần dùng vào chỗ khác.
Đi sớm về trễ, mặc dù không nói chuyện với nàng nhiều, nhưng ngày nào cũng phải vào phòng thăm nàng hai lần.
Lâm Di ngước mắt nhìn Chu Thập Cửu, trên mặt vẫn treo nụ cười mỉm thường ngày, ánh mắt vẫn trong trẻo như trước, cứ như chỉ cần nhìn thẳng vào là có thể chạm đến suy nghĩ tận đáy lòng, nhưng dẫu có chạm được thì cũng sẽ hoài nghi những gì mình thấy đều là giả thôi.
Chu Thập Cửu dịu dàng nói:
Nguyên Nguyên, cho ta xem nàng nhét hoa quế ở đâu nào.
Nơi đáy mắt chàng là sự nồng nàn không thể che giấu.
Lâm Di vào buồng trong giúp Chu Thập Cửu thay đổi y phục, Chu Thập Cửu xoay người áp trán mình lên trán Lâm Di.
Bốn mắt giao nhau, hàng mi dài thượt khẽ quét qua và hơi thở ấm áp của Chu Thập Cửu phả lên mặt nàng, ngưa ngứa.
Đúng là xem nàng như trẻ con mà, lần nào về cũng dùng kiểu này đo thân nhiệt cho nàng.
Q5uế Nhi hơi củi đầu,
Nãi nãi tốt tính quá, là người khác thì chắc chắn không được như vậy rồi.
Châu Lang Huyên mở chiếc hộp trong tay ra, nhìn khuy áo được thắt khéo léo bên trong.
Từ khi Khang Quận vương mặc áo choàng mới mấy lần ra ngoài, trong Kinh liền thịnh hành kiểu khuy áo đính ngọc này.
Khuy áo nàng làm nhìn qua cũng đẹp, nhưng nói cho cùng vẫn không tinh tế bằng của Lâm Di.
Chu Thập Cửu ngạc nhiên cúi xuống nhìn Lâm Di.
Lâm Di thật sự rất nỗ lực thích ứng với vai trò Khang Quận vương phi này, không những thích ứng mà còn muốn làm cho tốt.
Bởi vì nàng đã gả cho chàng, không còn con đường nào khác nữa, tính nàng lại vốn cứng cỏi, cho nên dù cuộc sống hiện tại khác rất xa những gì mình mong muốn, nàng cũng không muốn sống trong ngột ngạt, vì vậy quả quyết thay đổi bản thân.
Chu Thập Cửu nghiêng đầu nhìn Lâm Di, nhoẻn miệng cười,
Ừm.

Chớp mắt Tết Trung Nguyên đã cận kề, nhà nhà đều giăng đèn màu, Nhị thái thái Quách thị đến phủ Khang Quận vương từ rất sớm để giúp Lâm Di chọn đèn,
Năm nay rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều đang bàn tính nên đến Bắc Hải xem thả hoa đăng hay đến miếu Hoàng Thành xem đưa pháp thuyền.
() Pháp thuyền: cách gọi con thuyền đưa chúng sinh thoát khổ trong đạo Phật.
Tới Bắc Hải xem thả hoa đăng thì phải chờ Thái hậu, Hoàng hậu và các nương nương rời khỏi Y Lan đường mới tới phiên mình, cho nên đa phần tôn thất và huân quý chọn đến miếu Hoàng Thành đưa pháp thuyền, cầu bình an cho gia đình.

Thôi đi Bắc Hải đi.
Chân thị tươi cười bước vào,
Năm nào cũng đi đưa pháp thuyền hết, năm nay hội đèn lồng Bắc Hải là do Hoàng hậu nương nương chủ trì đấy, chắc chắn rực rỡ hơn hẳn những năm trước, không đi ngắm qua thì thật đáng tiếc.
Dứt lời thì nhìn Chu lão phu nhân đang ngồi trên giường la hán,
Mẫu thân nói xem có đúng không?
Chu lão phu nhân thấp giọng cười hiền từ,
Nhóm trẻ mấy con ra ngoài chơi, thích đi đâu thì đi đó, hỏi ta làm gì.
Chân thị như bỗng nhớ ra chuyện gì đó,
Năm nay con sẽ không ra ngoài, ở nhà xem pháo hoa với mẫu thân, để mẫu thân ở nhà một mình buồn lắm.
Chu lão phu nhân cười khoát tay,
Ở nhà ta càng thấy phiền, thôi ra ngoài chơi đi, để ta được yên tĩnh.

Mẫu thân.
Chân thị không biết nói gì cho phải.
Chu lão phu nhân cười nói thêm:
Mặc dù là lễ báo hiếu, nhưng mấy đứa cũng không cần ở trói chân trong nhà làm gì, trong Kinh có lệ đi ngắm hoa đăng, dạo hội hoa xuân vào ngày lễ Trung Nguyên mà, lúc còn trẻ ta cũng ra ngoài chơi đấy thôi.


Cháu thì không đi được.
Lâm Dinói:
Cháu phải ở nhà lo chuyện bắn pháo hoa.

Như vậy sao được.
Chân thị hạ giọng, tỏ ra cực kỳ sợ hãi,
Quận vương phi không đi thì sao bọn ta dám ra ngoài chứ.
Mọi người bật cười trước điệu bộ sợ sệt của Chân thị.
Củng ma ma bước vào, hành lễ với Chu lão phu nhân, Lâm Di, Chân thị và Quách thị rồi báo:
Trong cung cử nội thị đưa thẻ bài và công văn đến ạ.
Lâm Di mở công văn ra đọc, sau đó nhìn Chu lão phu nhân nói:
Thái hậu và Hoàng hậu nương nương mở yên ở Y Lan đường.
Chu lão phu nhân gật đầu,
Mấy đứa khỏi phải đắn đo suy nghĩ xem nên đi ngắm thả hoa đăng hay đi xem đưa pháp thuyền nữa rồi.
Mấy năm qua Hoàng hậu nương nương không quản quá nhiều những dịp thế này, mỗi lần Tết Trung Nguyên cũng chỉ làm cho có lệ rồi thôi.

Năm nay Hoàng hậu có tinh thần hơn, mừng Tết Trung Nguyên cũng này nọ hơn hẳn.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi không khí Tết, Chân thị nom rất phấn khởi,
Không biết đua thuyền năm nay ai sẽ về nhất nhỉ? Nghe nói Hoàng thượng chuẩn bị đài sen vàng to bằng cái đình làm phần thưởng đấy, do phiên quốc công tặng.


Đài sen vàng to bằng cái đình...

ví von như vậy thành ra không thực tế chút nào.

Chu lão phu nhân cười nhìn Chân thị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.