Chương 192: Gặp gỡ


Vào hôm Tết Trung Nguyên, hậu bối phải đi bái kiến trưởng bối, tặng hoa đăng và nói mấy lời chúc mừng.

Trong Tôn Thất doanh, Tí8n thân vương có bối phận cao nhất, nên tất cả đều tụ tập tại đó vào những dịp lễ quan trọng.

Xe ngựa dừng lại trước phủ Tín th3ân vương, Lâm Di để Quất Hổng đỡ mình xuống xe, khi đến cửa thùy hoa thì đúng lúc gặp Hiển Quận vương phi cũng vừa đến.
Lâm Uyển được hạ nhân đỡ vào sảnh hành lễ với trưởng bối.
Tín Thân vương phi vội nói:
Cháu là phụ nữ có thai, mau dậy đi, đứa bé trong bụng mới quan trọng.
Kính Quận vương phi góp lời:
Người ta hay nói tân nương tử ba năm nhất định có tin vui, nàng dâu của Nguyễn Quảng mới gả vào chưa được bao lâu đã sinh con đẻ cái cho Chu thị chúng ta, bây giờ vợ Nguyễn Quý cũng có mang rồi, thật sự là song hỉ lâm môn.
Thảo nào người đời thường nói, cưới được dâu tốt là gia đình sẽ yên bình.
Nói tới đây, bà ta nhìn về phía phu nhân Trần Quốc công,
Phu nhân có phúc thật.
Mọi người nhìn bụng Lâm Uyển, sau đó không nhịn được dời tầm mắt sang một nàng dâu mới khác trong sảnh.
Lâm Di biết, bọn họ chỉ đang chờ nàng phạm lỗi thôi, chỉ cần có thời cơ phù hợp, bọn họ sẽ trách nàng nhúng tay vào chính sự trong khi chưa quản lý việc nhà ổn thỏa, chẳng những xích mích với gia đình thẩm nương mà còn bất hòa với tỷ muội nhà mình là Lâm Uyển.
Lâm Di nghĩ tới đây, Tưởng thị ngồi đối diện nàng bất ngờ mở miệng:
Khang Quận vương phi là người nhỏ tuổi nhất trong chúng ta, muội ấy thành thân chưa được nửa năm mà, thời điểm tốt vẫn chưa tới đâu.

Kính Quận vương phi chỉ có một đứa con trai sức khỏe suy nhược, giờ còn đang dựa vào thuốc của tăng sư người Hồ để mong có con lúc xế chiều, nên câu này của Tưởng thị cứ như mũi kim đâm vào tim Kính Quận vương phi.
Tín Thân vương phi giữ gìn rất tốt, tuy tóc đã hoa râm nhưng da dẻ vẫn rất hồng hào, từng cử chỉ hành động đều toát ra sự quý phái.
Bà hiền từ nhìn Lâm Di,
Khang Quận vương phi gầy đi đây.

Tội nghiệp Khang Quận vương phi thật, còn trẻ như vậy mà phải trông nom cả phủ Quận vương, đương nhiên sẽ lao lực rồi.
Nụ cười của Kính Quận vương phi rõ ràng mang theo ẩn ý.
Tất cả người có mặt đều rõ không thể rõ hơn ý trong câu này là gì.
Mục gia vốn định khăng khăng bỏ mặc Mục thị, nhưng sau khi gặp cháu trai, Mục đại nhân vẫn mềm lòng xuôi theo, giờ đang chạy chọt khắp nơi để tranh thủ cho con rể một chức huyện lệnh.
So với Mục thị thì Chu Nguyên Kỳ lận đận hơn, không biết Chu Nguyên Kỳ quen biết Tường thị từ bao giờ, Tưởng thị đã gả vào nhà người ta rồi lại trở về nhà.
Lúc biết chuyện cả Tưởng gia và Chu gia vừa căng thẳng vừa xấu hổ, Tưởng thị ngã bệnh liệt giường, suýt nữa đã chết trong khuê phòng; Chu Nguyên Kỳ cũng bị phụ thân đánh cho một trận thê thảm, dưỡng thương gần nửa năm trời mới có thể xuống giường đi lại.
Trong trường hợp thế này, ai sợ hãi sẽ chính là kẻ thất lễ trước.
Bên ngoài có hạ nhân vào báo:
Phu nhân Trần Quốc công tới ạ.

Trần Quốc công không có phong hào, nên Lâm Di phải quay đầu nhìn mới biết được là mấy người nhà phía Chu Nguyên Quảng và Lâm Uyển.
Bầu không khí trong sảnh lạnh hẳn đi.
Lâm Di cười nói:
Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi ngắm hoa đăng đi, tôi còn phải đến Y Lan đường.
Bấy giờ mọi người mới lục tục ra ngoài.
Mọi người kéo nhau đến viện của trưởng bối, Hiền Quận vương phi, Lâm Di và Tưởng thị đi sau cuối.
Hiến Quận vương phi nhỏ giọng kể tiếp:
Mục thị cũng có danh hiền lương, bằng không đã chẳng được hỏi cưới cho tôn thất, có lẽ là thật sự như bên ngoài đồn, hai người không hợp tính nên mới vậy.
Rốt cuộc là vì sao thì chỉ có Chu Nguyên Kỳ và Mục thị biết được.
Tôn thất muốn ly hôn không giản như bách tính bình dân, Thật thúc phụ không muốn bị mất mặt, Mục gia cũng không chịu đón nữ nhi về, cứ thế chuyện này kéo dài hơn một năm, cuối cùng hai nhà mới thỏa thuận xong: Nhà họ Mục tiếp nhận lại của hồi môn con gái, Chu Nguyên Kỳ cũng giữ thể diện cho Mục gia, Mục thị không tính là bị bỏ.
Về sau Mục thị gả cho một vị biểu huynh có gia cảnh không tốt lắm, thành thần chưa được một năm thì hoài thai, sang năm sinh ra một cậu nhóc bụ bẫm, biểu huynh của Mục thị cũng thi đậu cử nhân.
Lâm Di cười nói:
Đâu phải bệnh gì nặng, nên ta không muốn kinh động tới tỷ tỷ.
Hiến Quận vương phi vui vẻ kéo tay Lâm Di, mắt hấp háy nói:
Ta cũng biết muội đang rất bận.
Chuyện của Nhân gia đã truyền khắp Kinh thành, phần đông đều đang chờ dịp để chế giễu thôi.
Tết Trung Nguyên năm nay, không biết có bao nhiêu người đang chờ Khang Quận vương phi đến bái kiến trưởng bối ở Tôn Thất doanh nữa.
Nhìn ánh mắt của Hiển Quận vương, Lâm Di chỉ khẽ gật đầu, tươi cười cùng nàng ấy tiến vào phủ Tín Thân vương.
Sau khi lấy Tưởng thị về, Chu Nguyên Kỳ lập tức từ bỏ những đam mê xấu lúc trước, mấy năm nay còn chăm học võ công, chắc là muốn mưu một chức quan trong triều.
Đều là cưới vợ gả chồng, nhưng thay đổi người thì sẽ dẫn đến kết quả khác.
Lâm Di không tò mò dò xét Tường thị như những người khác, chỉ thản nhiên chào hỏi Tướng thị rồi từ tổn ngồi xuống vị trí của mình.
Lâm Uyển và Lâm Di đều con gái Trần gia, vậy mà lại quá khác biệt.
Lâm Uyển hiền lành, quản được cả bụng của Quách thị, trái ngược hoàn toàn với Lâm Di.
Không rõ vì sao, Lâm Di bỗng thấy vô cùng buồn cười, vì vậy nàng cúi đầu, vờ như đang thẹn thùng.
Nếu nàng quản lý phủ tốt, tin về Nhân gia đã chẳng lan truyền khắp Kinh thành như vậy.
Lâm Di mỉm cười nâng chén trà trên bàn thấp lên uống, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt mong chờ của Kính Quận vương phi, không nói một chữ.
Tổng thị ngồi đối diện bông hoàn thời Lâm Di không nói lời nào, Kính Quận vương phi tất nhiên không biết làm sao nói tiếp, lát sau đành ngượng ngùng cầm chén trà lên uống.
Người ở đây đều biết chuyện ca ca Kính Quận vương muốn mua lại đất đai, nếu không có vụ án giữa Cát gia và Chu Vĩnh Xương lúc trước, bọn họ đã thu hồi số đất kia dễ như trở bàn tay.
Vì vậy thế nào Kính Quận vương cũng sẽ trút giận lên đầu Trần gia, và người đứng mũi chịu sào chính là Khang Quận vương phi Trần thị.
Trần thị thản nhiên ứng đối, nom còn ung dung hơn cả mấy vị phu nhân nóng lòng chế giễu nàng cạnh đó, dáng vẻ này của nàng đương nhiên sẽ khiến Kính Quận vương phi điên tiết hơn.
Kính Quận vương phi đưa khăn tay che miệng, cười nói:
Khang Quận vương phi cũng đừng nóng vội, nếu tập trung điều trị thân thể cho thật tốt, thế nào cũng nhanh có tin vui thôi.
Ý trong lời: biết khôn thì dồn tinh lực lo chính sự sang lo cho bụng mình đi.
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng cười của Kính Quận vương phi.
Trưởng bối Chu gia đều đang uống trà, chẳng ai góp lời.
Nàng đã sớm biết hôm Tết Trung Nguyên sẽ gặp phải cái gì, bây giờ sợ hãi cũng chẳng ích gì, cho nên cứ thản nhiên đón đầu đi vậy.
Trong phủ Tin thân vương treo đầy hoa đăng đủ hình đủ dạng, tôn thất tụ tập cười đùa, bầu không khí khác lạ hơn bình thường.

Khang Quận vương phi đến kìa.
Mọi người tiến lên chào hỏi lẫn nhau.
Lâm Di từ tốn đi tới, có thể cảm giác được ngoài hướng về phía mình, ánh mắt tất cả còn tập trung về một phía trong sảnh.

Nghe nói vợ Nguyên Kỳ đã tới rồi.
Hiến Quận vương phi nhỏ giọng nói:
Chắc muội thấy khó hiểu, vợ của Nguyên Kỳ là người từng hòa ly.

Chu Nguyên Kỳ chính là tiểu Thập Ngũ nhà Thật thúc phụ mà Nhị thái thái Quách thị từng nhắc tới.
Vì vậy dịp Tết Trung Nguyên năm nay, không chỉ riêng nàng thu hút ánh mắt người khác mà còn cả nàng dâu mới Tưởng thị của Chu Nguyên Kỳ nữa.
Trong dòng họ, danh tiếng của Chu Nguyên Kỳ khá tốt, là một người con có hiếu, hiền lành lương thiện.
Chu Nguyên Kỳ vốn đã được cha mẹ đứng ra cưới con gái Mục gia, ai ngờ sau khi thành thân vị này lại đổi tính một cách chóng mặt.
Nhìn t9hấy Lâm Di, Hiển Quận vương phi tươi cười đi tới,
Mới nãy ta còn nhủ bụng sắp được gặp muội rồi, ai ngờ vừa xuống xe liền nhìn thấy h6ạ nhận nhà muội.
Sớm biết muội thiêng như vậy, ta đã nhắc nhiều hơn mấy câu.
Lâm Di nhoẻn miệng cười,
Tại mấy ngày nay ta bị5 bệnh, không thì đã mời Quận vương phi tới phủ chơi rồi.
Hiến Quận vương phi trách cứ lườm Lâm Di,
Người không khỏe sao không nói, muội cũng biết trước giờ ta hiếm khi ra ngoài, nên không thạo mấy tin thể này mà.
Phu thê Hiển Quận vương thuộc dạng ở ẩn, rất ít lộ diện ở các dịp yến tiệc.
Hiển Quận vương thích chiêu mộ hiển sĩ viết sách, còn Hiến Quận vương phi say mê nuôi trồng hoa cỏ, sở thích hằng ngày là chế nước thơm và hương liệu, mở một cửa hàng hương liệu trong Kinh, buôn bán cũng khá đắt.
Tưởng thị có vóc người khá đầy đặn, hôm nay nàng ấy mặc váy áo màu xanh nhạt rất xinh đẹp, cổ tay đeo vòng vàng chạm trổ hoa văn rỗng ruột, mỗi lần giơ tay là sẽ lộ ra làn da trắng như tuyết, nom khá quý phái.
Ánh mắt của Lâm Di và Tưởng thị giao nhau, dường như cả hai đều có thể nhìn thấy vẻ thân thiện trong mắt đối phương.
Tưởng thị cầm lấy hầu bao trong tay nha hoàn bên cạnh đưa cho Lâm Di,
Ta vốn định đi gặp Khang Quận vương phi từ sớm, nhưng nghe nói Khang Quận vương phi bệnh nên mới dời lại.
Lâm Di đón lấy hầu bao, hoa văn thêu trên hầu bao vô cùng khéo léo xinh đẹp.
Nhưng tất cả những điều đó đều không ngăn được, Chu Nguyên Kỳ vẫn cưới Tưởng thị về nhà.
Nếu không vì Tưởng thị có người cha thương con gái, Chu gia lại nhất thời mềm lòng, cuộc hôn nhân này đã chẳng bao giờ có cửa thành hiện thực.
Mặc dù những điều này đều là tin đồn lan truyền bên ngoài, song bây giờ xem ra cũng đúng gần hết.
Đầu tiên là cãi lời cha mẹ, kế tiếp là đánh chửi chính thế, ngoài ra còn đàn đúm với bạn thiếu gia chơi bời, rượu chè cá cược gái gú đủ cả.
Mục gia xuất thân võ tướng, nên tính cách con gái nhà họ cũng thuộc dạng cương liệt, hai vợ chồng không gặp mặt thì thôi, chứ hễ gặp là ẩmĩ đến mức một sống một còn.
Trưởng bối hai nhà không còn cách nào khác, đành thương lượng cho họ ly hôn.
Tưởng thị nói:
Nghe nói Quận vương phi rất giỏi nữ công, tay ta vụng về, hy vọng Quận vương phi chớ ghét bỏ.
Lâm Di cười nói:
Nào có, ta cũng chỉ học được một chiêu thêu hai mặt thôi, nếu so sánh thêu kiểu này, tính ra ta chẳng so được với tỷ.
Chu Đại thái thái Chân thị đến muộn nên cũng đi phía sau, nhìn Lâm Di và Tưởng thị cười nói với nhau, thị cười khẩy, kịch hay vẫn còn ở đằng sau mà.

2

Đã đến giờ, mọi người lần lượt lên xe ngựa đến Y Lan đường.

Lâm Di nhìn ngắm cái hầu bao Tưởng thị tặng mình, từ chuyện này có thể thấy được Tường thị là một tiểu thư khuê các có tri thức và hiểu lễ nghĩa, thảo nào Chu Nguyên Kỳ lại khăng khăng muốn cưới nàng ấy.

Tưởng thị và Chu Nguyên Kỳ có thể đi đến ngày hôm nay thật sự không hề dễ.

Xe ngựa nhanh chóng chạy đến Bắc Hải, mọi người đổi sang ngồi kiệu nhẹ
, đến dưới đài lại xuống kiệu đi bộ lên Y Lan đường.

Nội thị dẫn đường cho nhóm mệnh phụ ngồi xuống, mọi người xầm xì nói chuyện riêng được một lát thì nội thị bỗng hô:
Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương giá lâm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.