Chương 194: Kinh tâm
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1879 chữ
- 2022-02-04 04:45:44
Chu lão phu nhân không đến cũng chẳng phải là chuyện xấu, người ta đã có ý tránh né thì cho dù tới, cũng sẽ khó mà nói được lời8 gì tốt đẹp.
Hoàng hậu đỡ Thái hậu nương nương vào trong nghỉ ngơi trước.
Hoàng hậu nương nương thoáng do dự,
Sao Nhân Ngữ Thu tiên sinh lại vội vã trở về Phúc Ninh vậy?
Lâm Di nhỏ giọng đáp:
Về vấn đề này, không biết thân thiệp có nên nói hay không, bởi vì thần thiếp cũng chỉ vô tình mới biết được.
Thái hậu nương nương ngước mắt lên, hiền từ bảo nàng:
Ngươi cứ nói đi, đừng ngại.
Lâm Di căng thẳng dùng khăn tay lau chóp mũi, sau đó mới kể:
Nhân Ngữ Thu tiên sinh nhận được thư của người nhà, báo rằng Nhân lão thái gia sắp vào Kinh rồi.
Hoàng hậu cười tiếp lời:
Nghe nói được thiện Khang Quận vương phi làm cũng rất hiệu quả, hôm nào hãy nói vài công thức cho nữ quan nghe, để Ngự thiện phòng làm thử xem sao.
Lâm Di vội vàng kính cẩn đáp:
Đều là thần thiếp ở nhà tiện tay làm thử thôi, không dám lấy ra bày trước mặt nương nương ạ.
Hoàng hậu mỉm cười, lại hỏi Lâm Di về tình hình sức khỏe của Chu lão phu nhân và lão thái thái phía Quảng Bình hầu gia.
Lâm Di rành mạch đáp lời từng câu một.
Sau đó Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, sắc mặt hơi căng thẳng,
Mấy ngày nay bổn cung nghe được vài lời đồn liên quan đến Nhân gia, hôm nay nhân có người ở đây, cho nên gọi người tới hỏi thăm một chút.
Sự kiện này từng xôn xao khắp Kinh thành một thời.
Khang Quận vương phi sinh ra trong gia đình huân quý, hắn biết được lợi và hại của vấn đề này.
Nữ quan vội vàng bưng ghế bọc gấm lại, Lâm Di ngồi xuống, chờ Thái hậu lên tiếng.
Nữ quan khép bình phòng lại, bấy giờ Thái hậu mới nói:
Bệnh của Hoàng hậu đều nhờ thuốc Khang Quận vương phi dâng lên mới có thể đỡ hơn.
Giọng bà đều đều, vẻ mặt cũng thản nhiên không có gì khác lạ.
Không hẳn là quá phức tạp nhưng cũng không phải là đơn giản...
câu này giống như đang nói về chuyện trong nhà.
() Noãn kiệu là loại kiệu được trang bị các để làm ấm như đệm lông, lò hương, thường dùng trong mùa5 Đông.
Ngoài mặt tất cả đều vờ như hoàn toàn không biết gì, thế nhưng chốc chốc lại cứ đảo mắt về phía Lâm Di.
Noãn hiệu không thể đến Y Lan đường đúng giờ do cửa ra vào Bắc Hải bị nho sinh chen lấn làm tắc đường.
Theo ý Hoàng thượng, để bảo đảm an toàn nên một lát mới đưa Thái hậu nương nương hồi Từ Ninh cung.
Người có ý thì có lời gì họ không thể lợi dụng đâu? Trong khi quan hệ giữa Trần gia và Nhân gia lại dễ sinh ra gièm pha...
Lâm Di dùng khăn tay chấm khóe mắt,
Trước đó vài ngày thân thiếp làm thuốc cho Hoàng hậu nương nương, bên ngoài còn đồn rằng thần thiếp và Quận vương gia bất hòa...
Lâm Di nói tiếp:
Thần thiếp nghe Nhân Ngữ Thu tiên sinh nói, mấy năm nay công tử Nhân Phụng Trúc có viết một bộ Sơ Luật, chuyển vào Kinh của Nhân lão thái gia lần này có lẽ liên quan đến quyển sách đó.
Hoàng hậu nhìn Thái hậu,
Sơ Luật?
Bình thường
Sơ Luật
là sách giải thích về pháp luật đương triều, nói cách khác, Nhận gia viết sách này với mục đích báo quốc.
Lâm Di nói:
Thần thiếp chưa bao giờ dám nói những điều này cho ai khác nghe, nên không biết mấy lời đồn liên quan đến Nhân gia ở ngoài từ đâu mà ra nữa.
Những lời Khang Quận vương phi vừa nói, Thái hậu và Hoàng hậu chưa từng nghe qua bao giờ, nếu Khang Quận vương phi thật sự tung tin vô tội vạ, cớ gì lại giấu chặt mấy điều này như vậy? Hoàng hậu nương nương nói:
Đã là lời đồn thì vốn không đáng tin.
Thái hậu nương nương khởi giả trở về Từ Ninh cung, Lâm Di cũng lui ra ngoài.
Thế nào?
Hiển Quận vương phi giúp Lâm Di lau đi vệt mồ hôi nơi Thái dương.
Trong đại điện chỉ còn lại Trịnh Các lão, chưởng viện Hàn Lâm viện và Nhân Phụng Trúc.
Đã nói lại lời của đám nho sinh bên ngoài cho Nhân Phụng Trúc nghe hết chưa?
Hoàng đế hờ hững hỏi Trịnh Các lão.
Nội thị hầu hạ Thái hậu vội vàng đi sắp xếp.
Thái hậu nhìn Lâm Di thêm một lần trước khi đứng dậy,
Ngươi còn nhỏ tuổi, quản phủ cũng không dễ dàng gì...
Rà soát lại tất cả yến tiệc lớn nhỏ từng tham dự, nàng cũng chưa từng tiếp xúc với ai giống Tưởng thị.
Tại sao vậy nhỉ?
Thái hậu nương nương hơi bất ngờ, Hoàng hậu nương nương cũng kinh ngạc,
Thì ra là vậy, mà sao Nhân lão thái gia lại đột nhiên vào Kinh?
Lâm Di lắc đầu,
Thần thiếp cũng không rõ.
Nghe nói Nhân lão thái gia lên đường rời Phúc Ninh từ rất sớm, nhưng ngã bệnh dọc đường nên kéo dài tới bây giờ.
Thái hậu nương nương chăm chú lắng nghe.
Sau khi uống một hớp trà, nàng thấy lòng ổn định hơn nhiều, lại ngước lên nhìn Tưởng thị.
Không rõ vì sao, Tưởng thị cho nàng cảm giác như đã từng quen biết, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, nàng thật sự không có khả năng gặp mặt Tường thị.
Cứ như thế, hiển nhiên Thái hậu nương nương không thể không thắc mắc.
Nhóm mệnh phụ cố tình tụ tập ở một bên, phía còn lại nếu không có Tưởng thị và Hiển Quận vương phi thì Lâm Di thật sự hệt như một chú chim lạc đàn.
Sức khỏe của Nhân lão thái gia vốn không được tốt lãm, tiên sinh lo lăng trên đường xảy ra sơ suất, trong khi ông ấy chỉ dẫn theo vài hạ nhân mà thôi.
Thế nên Nhân Ngữ Thu tiên sinh mới quyết định rời Kinh để tìm một tiêu cục đi đón Nhân lão thái gia.
Tuy không thể đánh đồng chuyện nhà cửa với chuyện triều chính, nhưng trong lịch sử đã từng có biết bao nhiêu quan viên bởi vì nội bộ rối ren mà đường công danh bị hủy hoại.
Chưởng viện Hàn Lâm viện tiền nhiệm cũng vì tiết lộ cho phu nhân biết chuyện triều đình muốn bổ nhiệm ai làm quan tổng binh mà khiến Hoàng thượng nổi giận, bị cắt chức ngay sau đó.
Nhưng đừng vì vậy mà sinh ra oán hận, chủ mẫu nhà nào cũng thể cả, có một số việc cần từ từ học hỏi trưởng bối để rút kinh nghiệm.
Lâm Di vội vàng hành lễ, đón nhận lời dạy bảo.
Lâm Di đi vào buồng trong, Thái hậu ngồi ngay ngắn trên giường êm, đang về chuỗi phật trong tay, Hoàng hậu ngồi một bên tiếp chuyện.
Lâm Di tiến lên hành lễ, Thái hậu nương nương cho nàng đứng dậy, mặt không biểu cảm.
Sắc mặt Lâm Di lập tức thay đổi, dáng vẻ quýnh quáng, vành mắt cũng đỏ,
Bẩm Hoàng hậu nương nương, ban nãy thần thiếp cũng vừa nghe nói về lời đồn thân thiếp tung tin của Nhân gia ra ngoài cho nên...
mới có cớ sự như hôm nay...
Thân thiếp là phân nữ, làm gì có bản lĩnh đó, những lời bên ngoài nói thân thiếp còn chưa từng nghe thấy bao giờ nữa là tung tin...
Thân thiệp bái Nhân Ngữ Thu làm tiên sinh, sau khi Nhận gia vào Kinh, thân thiếp và tiên sinh rất ít khi gặp mặt nhau, đều vì không muốn gây ra thêm điều tiếng, nhưng dù sao giữa thân thiếp và Nhân Ngữ Thu tiên sinh cũng là tình nghĩa sư đồ, không thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt.
Lâm Di từ tốn đi theo nữ quan, sau lưng nàng im lặng không một tiếng động.
Màn sân khấu kéo ra rồi, Huệ Hòa Quận chúa và nhóm Hiển Quận vương phi lo lắng thấp thỏm không thôi, còn mấy người tích cực đổ dầu vào lửa lúc trước thì hăng hái chờ thấy kết quả.
Gia chủ làm quan trên triều phải biết giữ kín miệng, chủ mẫu ở nhà cũng không thể bất cẩn.
Mọi người nói đến đây thì nữ quan vào bẩm báo:
Thái hậu nương nương, noãn kiệu đến rồi ạ.
Đường bị nho sinh làm tắc đã được khai thông.
Khiến nhà mẹ của thân thiệp vô cùng lo lắng, tố mẫu thân thiệp còn vì vậy mà sinh bệnh, thân thiếp thật sự là có miệng mà khó giãi bày...
có mấy lời không hẳn là quá phức tạp nhưng cũng không phải là đơn giản, không biết nên giải thích thế nào mới ổn.
Lâm Di hít một hơi thật sâu.
Tưởng thị và Hiến Quận vương phi cũng tỏ ra như không có gì, ngồi xuống cạnh nàng tiếp tục nói chuyện phiếm.
Một lát 9sau Huệ phi nương nương tuyên bố tàn tiệc, cung nhân đi chuẩn bị xe ngựa, mọi người chờ noãn kiệu
của Thái hậu nương nương đư6ợc kiêng tới cửa.
Lâm Di gật đầu,
Không bị quở trách.
Nghe vậy Hiến Quận vương phi mới thở phào nhẹ nhõm,
Làm ta sợ chết đi được, giờ chân ta vẫn còn nhũn đây này, may mà muội có thể bình yên trở ra.
Cho dù tâm trí bình tĩnh cách mấy, tim nàng cũng không tránh khỏi đập thình thịch
, tay chân lạnh buốt.
Tưởng thị cầm một chén trà nóng lại, Lâm Di nhận lấy rồi nói lời cảm tạ.
Trong chính điện của Bắc Hải, nội thị bẩm báo với Hoàng đế:
Thái hậu nương nương đã lên đường trở về Từ Ninh cung, ngự liền cũng được chuẩn bị xong rồi ạ, Hoàng thượng có thể bãi giá hồi cung.
Hoàng để ngẩng đầu lên khỏi chồng tấu chương, bảo nội thị:
Đưa Hoàng hậu về trước đi, lát nữa trẫm đi sau.
Nội thị cúi đầu nhận lệnh rồi chậm rãi lui xuống, trước đó còn khép kín cửa nẻo của trắc điện.
() Điện phụ sát bên cạnh chính điện.
Thời gian uống cạn chén trà trôi qua.
Nữ quan đi đến trước mặt Lâm Di hành lễ,
Khang Quận vương phi, Thái hậu và Hoàng hậu nương nương triệu kiến người ạ.
Chờ cả buổi tảng đá rốt cuộc cũng rơi xuống rồi.
Trịnh Các lão đáp:
Vi thần đã thuật lại từ đầu chí cuối cho Nhân Phụng Trúc biết.
Trong đại điện im phăng phắc, Hoàng để đặt bút trong tay xuống, xoay xoay cổ tay hơi cứng do cầm bút lâu, sau đó mới mới ngước lên nhìn Nhân Phụng Trúc,
Hãy nói trẫm nghe suy nghĩ của ngươi về chuyện hôm nay.
Giọng Hoàng đế vô cùng bình thản, nhưng lại như hàm chứa khí thể của hàng vạn binh sĩ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.