Chương 195: Cơ hội sống


Nghe Hoàng đế nói vậy, Nhân Phụng Trúc càng thêm kính cẩn,
Thánh thượng chuyên cần chính sự, xưa nay hiếm có.
Hoàng để 8cười khẽ,
Ngươi cũng khéo miệng đấy.
Ông xoay người lại, ánh mắt uy nghiêm thăm thẳm như đầm sâu, thế rồi ông bỗng gằn3 giọng nói:
Trẫm hận không thể giết toàn bộ người Nhân gia.
Chân Nhân Phụng Trúc mềm nhũn, lập tức quỳ xuống,
Thần có9 tội.

Đương nhiên ngươi có tội.
Hoàng để phất tay ra hiệu cho nội thị mang một chồng văn thư cao ngất đến,
Sau khi t6riều Đại Chu được thành lập, bắt đầu từ đời Thái Tổ đến đời của Thành Tổ và Cao Tông, đời nào cũng có tấu chương chỉ trí5ch việc Nhân gia ngươi mãi lưu luyến tiền triều, không chịu thành tâm quy thuận Đại Chu.

Người Nhân gia tuỳ chọn sống ẩn cư nhưng lại mang lòng chống đối triều đình, lôi kéo nho sĩ Giang Nam bắt chước mình.

Thời tiền triều, thí sinh tham gia khoa cử hằng năm có hơn phân nửa là người Giang Nam, song đến bản triều, thí sinh Giang Nam lại chẳng đếm được mấy người, trong đó có công không nhỏ của Nhân gia ngươi.

Trước đó cậu ta bị kéo vào vụ án gian lận khoa cử, bị giam trong ngục song vẫn không chịu khuất phục, về sau thì lại thì đậu Thám Hoa Trải qua biến cố lớn như thế mà cậu ta vẫn giữ được tính chính trực ngay thẳng như vậy, đúng là không ngờ.
Trong một lần cậu ta trực ở nam thư phòng, trẫm tình cờ hỏi ý kiến cậu ta, không ngờ cậu ta lại dám nói thay cho người nhà nhỏ Nhân, cho dù là vì xã tắc của triều Đại Chu, nhưng cũng phải công nhận lá gan của cậu ta thật sự không nhỏ chút nào.

Thật lâu sau Hoàng hậu mới nói:
Thần thiệp chúc mừng Hoàng thượng lại có thêm một thần tử chính trực.
Trung thần khó gặp, nên dẫu giận đến mức muốn giết thì cũng phải nhịn...
Một lát sau Hoàng hậu nương nương đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa ra vào nghênh đón thánh giá.
Nhìn sắc mặt của Hoàng thượng tốt hơn mấy ngày qua nhiều, hiển nhiên cơn giận trong bụng đã phát tiết được ít nhiều rồi, vậy mà đầu Nhân Phụng Trúc vẫn còn trên cổ, đúng là không thể ngờ.
Hoàng hậu cho cung nhân bày một bàn tiệc nhỏ trên đại kháng gần cửa sổ.
Lâm Di mỉm cười,
Ta không sao, cho người sang phủ Quảng Bình hầu báo một tiếng đi.
Nghe thể Củng ma ma mới yên tâm nói:
Nô tỳ cho người đi ngay đây.
Trải qua đêm nay, thế nào cục diện cũng sẽ thay đổi.
May mà Chu Thập Cửu nhớ tới Nhân Phụng Trúc vẫn đang biên soạn
Sơ Luật
, nhờ vậy mới bảo toàn được mạng cho Nhân Phụng Trúc, tuy không dễ dàng, nhưng thật sự phải nói là cũng nhờ sự cố chấp của Hoàng thượng dành cho Nhân gia.
Hoàng thượng khăng khăng muốn khuất phục Nhân Phụng Trúc, cho nên mấy ngày nay vẫn luôn để y bên cạnh mình.
Hoàng đế thản nhiên nói:
Nàng có biết có những ai đứng ra nói giúp cho Nhân gia không?

Đây không phải là một câu hỏi, Hoàng đế chỉ muốn bà im lặng lắng nghe thôi.

Ngoại trừ Trịnh Các lão thì còn có tên Thám Hoa lang.
Đây chính là câu Cao Tông Hoàng đế từng nói lúc còn tại thế, trong khi số Hoàng để hiểu biết đạo lý này đã ít càng ít hơn.
Hoàng để vỗ vỗ Hoàng hậu,
Mệt nhọc cả ngày rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi!
Hoàng hậu tuân theo nhắm mắt lại.
Đêm qua Lâm Di ngủ rất say, lúc mở mắt ra, người nào đó đang mân mê các ngón tay nàng, dùng bề mặt nhẵn mịn của chiếc nhẫn ngọc xanh biếc cọ cọ mu bàn tay nàng, dường như đang lẳng lặng cho nàng tỉnh lại.
Hoàng để nhắm mắt lại,
Đây là lần thứ hai trăm nghe thấy tin đồn liên quan tới Khang Quận vương phi.
Hoàng hậu nói:
Từ trước đến nay lời đồn luôn thật giả khó phân biệt.
Không hẳn, nếu mọi thứ đều bày ở trước mắt, thị phi đúng hay sai, chỉ liếc mắt liền phân biệt được ngay thôi.
Bây giờ Khang Quận vương đã đứng về phía ông, hay là thử điều động Chu Nguyễn Cảnh xem sao...
Ông cũng muốn nhìn kỹ vị biểu huynh đệ này một chút...
Bấy giờ Đồng Ninh tới nói:
Đêm nay Quận vương gia phải trực nên sẽ không hồi phủ ạ.
Lâm Di sai Quất Hồng lấy áo choàng gầm màu xám xanh của Chu Thập Cửu đưa cho Đồng Ninh.
Đồng Ninh vui vẻ cầm đi.
Củng ma ma cũng đi bảo người gác cổng cài chốt cửa.
() Đoàn Thành thuộc Bắc Hải, nằm chếch về phía Tây Nam của Bắc Kinh, là khu vực có những bức tường đá to lớn, các đài, tháp và tượng Phật.
Hoàng để đi đến Đoàn Thành, Nhân Phụng Trúc cúi đầu cẩn thận theo sau, lúc bước nửa chừng bậc thang thì hụt chân hơi lảo đảo, nội thị vội đưa tay ra đỡ, Hoàng để mặc kệ đi tiếp, trên mặt thoáng nụ cười lạnh.
Đoàn Thành khá cao, đứng trên đây sẽ thấy được toàn bộ Bắc Hải, cũng có thể nhìn thấy Kinh thành ở xa xa.
Lâm Di trở lại phủ Khang Quận vương, Củng ma ma ra đón nàng,
Cuối cùng Quận vương phi cũng về rồi, làm nô tỳ lo lắng quá chừng.
Phủ Quảng Bình hầu đã sai người sang hỏi mấy lần, bà lại nghe nói bên ngoài có nho sinh nhiều loạn, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Lâm Di thay y phục, rửa mặt sạch sẽ, tháo gỡ trâm vòng xuống hết, giờ mới có thể thở phào.
Củng ma ma vẫn đợi nàng mở miệng.
Hôm qua đã nghe những lời Khang Quận vương nói, bây giờ lại được nghe một màn thuyết pháp như vậy của Hoàng đế, rồi lại so sánh hành động ôm tượng Khổng tiên sinh gây sự của nho sinh trong Kinh vì Nhân gia, ykhông khỏi thấy xấu hổ.

Tài tử Giang Nam các ngươi không nguyện ý nghe theo lời hiệu triệu của triều Đại Chu ta, nhưng cả ngày vẫn tụ tập với nhau, ngông cuồng bàn về chính sự.
Hoàng để đi đến bên cạnh Nhân Phụng Trúc, cúi đầu nhìn y,
Đây chính là cách các ngươi lo cho nước lo cho dân? Kẻ không thật sự làm việc cho bách tính thì không có tư cách mở miệng nói về nước nói về dân.
Dứt lời ông xoay người rời khỏi Đoàn Thành, không hề quay đầu lại lần nào.
Nhân Phụng Trúc cúi đầu, lời này của Hoàng đế giống hệt lời Khang Quận vương từng nói với y mấy năm trước,
Hoàng thượng, thần nguyện cúc cung tận tụy cho triều Đại Chu, đến chết mới thôi.
Hoàng đế vẫn không dừng bước, càng đi càng xa.

Nhân Phụng Trúc, giang sơn này có từng thay đổi sao? Đất đai này, bách tính nơi này có từng thay đổi vì sự xuất hiện của triều Đại Chu sao? Những thứ này chưa bao giờ khác đi cả, chẳng qua đến bây giờ mọi người vẫn không thấy rõ thứ mà Nhân gia các ngươi đang theo đuổi thôi.
Nghe được câu này, Nhân Phụng Trúc vội vàng quỳ xuống,
Thần ngu muội.


Có vì biết sao trẫm lại phong người làm Trung Dũng hầu không?
Nhân Phụng Trúc dập đầu đáp:
Hoàng thượng muốn khiến thần tự thấy hổ thẹn.
Hoàng để cười khẩy,
May người vẫn còn tự biết, không uổng danh tài tử của mình.
Những ngày qua Nhân Phụng Trúc đi theo bên cạnh Hoàng đế, biết được mỗi ngày trời chưa sáng Hoàng đế đã đến nam thư phòng, đêm xuống người trong cung đều đã ngủ, Hoàng đế vẫn còn phê duyệt tấu chương, chỉ tính phần chuyên cần chính sự thì đã hơn Hoàng để tiền triệu mấy trăm lần.
Y đã hoàn toàn khuất phục, chẳng qua trung bên hiếu khó thể toàn vẹn.
Hoàng để cầm lấy một bản tấu chương ném xuống dưới chân Nhân Phụng Trúc,
Thái Tổ có di huẩn, Hoàng đế triều Đại Chu ta không thể xé bỏ tấu chương, bản tấu chương này chính là bản bị Cao Tông Hoàng đế xé rồi được nội thị xếp dán lại, Cao Tông Hoàng để khoan dung mà vẫn phẫn nộ đến nhường ấy khi đọc tấu chương này, nếu đổi lại là gã Hoàng đế vong quốc kia của tiền triều, Nhân thị ngươi đã diệt vong từ đời nào rồi.
Nói tới đây, Hoàng để thoáng dừng lại,
Nếu muốn giết người thì ta đã làm từ lâu, cũng không cần tìm một lý do đường hoàng như trong lời đám nho sinh bên ngoài kia.
Chẳng qua bây giờ giết ngươi làm gì, chẳng bộ công, ta muốn khiến các ngươi mở to mắt ra mà nhìn, để các ngươi nhận ra rốt cuộc mình thiển cận đến mức nào.
Khư khư ôm mãi danh hiệu nho sĩ, nhìn qua như trung quân báo quốc, nhưng sự thật thì là ngu xuẩn đến cùng cực.
Rồi ông lệnh cho nội thị,
Dẫn Nhân Phụng Trúc theo trẫm lên Đoàn Thành
.


Lấy giấy bút tới đây.
Hoàng đế bỗng tràn đầy hứng thú.
Ngọn nến trong Cảnh Nhân đảo một cái, dường như muốn khiến cả cung điện sáng bừng theo.
Không khí thoảng thoảng hương hoa lê, rèm trướng vàng buông rũ.
Chờ Hoàng đế ngồi lên bộ liễn, nội thị mới hỏi:
Hoàng thượng muốn về Dưỡng Tâm điện hay...
() Bộ liễn: là phản ngồi do cung nhân khiêng đi.
Hoàng để khép hờ mắt dưỡng thần, hồi lâu sau mới hỏi:
Bên Cảnh Nhân cung còn sáng đèn không?

Thưa còn.
Nội thì lập tức nói:
Hay để nô tài đi trước thông báo một tiếng.
Hoàng để gật đầu.
Nội thị vội vàng sai người đến Cảnh Nhân cung báo tin.
Hoàng đế tựa lưng vào gối suy tư, cả buổi sau mới ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu,
Hôm nay Y Lan đường náo nhiệt chứ?


Náo nhiệt lắm ạ.
Hoàng hậu tự tay châm trà, cười thản nhiên,
Thái hậu nương nương khen pháo hoa rất đẹp, đổ đèn năm nay cũng rất thú vị.
Vật ban thưởng mà Thái hậu nương nương, Huệ phi, Đức phi và Thục phi muội muội chuẩn bị chẳng còn thừa lại món nào.

Nha môn thống lĩnh Binh bộ thẳng tay trấn áp nho sinh, trói cổ mấy tên đầu lĩnh nhốt vào đại lao.
Hoàng để xử lý chính vụ xong, chuẩn bị rời khỏi nam thư phòng thì nội thị bên cạnh bước lên, nhỏ giọng báo cáo:
Đã đưa Nhân Phụng Trúc về phòng rồi ạ, e rằng đêm nay, sẽ khó ngủ.
Hoàng để ném ngọc long
trong tay cho nội thị, vuốt phẳng tay áo lại,
Cũng nên để hắn có thời gian suy nghĩ thật kỹ, nếu vẫn nghĩ không thông, vậy coi như Nhân gia hết đường cứu.
() Ngọc long là miếng ngọc hình rồng cuộn theo chữ C, điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ, thường được dùng như một biểu tượng của tôn giáo, hay đồ dùng trong các buổi lễ cúng tế.
Nội thị vội cúi đầu theo Hoàng để ra ngoài.
Nghe thấy vậy, trên mặt Hoàng đế thoáng ý cười,
Nàng thì sao?
Hoàng hậu hơi cúi đầu, mặt thoáng ửng hồng,
Còn phải xem có bị đoán trúng hay không.
Nữ quan bên người Hoàng hậu nghe thể liền rón rén đi xuống, nháy mắt sau đã mang một cái hoa đăng tới.
Hoàng để ngắm nghía chiếc hoa đăng được chế tác cực kỳ tinh xảo một lúc mới đứng dậy,
Được, vậy để trẫm đoán thử xem.
Hoàng hậu vui vẻ ra mặt, nhưng khi đi đến chỗ khuất, nụ cười trên mặt bà lại hơi nhạt đi.
Thời trẻ phu thê đối đãi nhau bằng thành tâm, trải qua nhiều năm, thế sự đổi thay, tình cảm đó chỉ còn dùng để tự vệ mà thôi, bây giờ bà và Nhân gia không khác gì nhau cả.
Nội điện như khô nóng hơn ngày thường, bóng người sau màn mải miết quấn quýt nhau, thật lâu sau mới yên tĩnh lại.
Sau khi cung nhân đổi đệm chăn sạch, để hậu lẳng lặng nằm xuống chờ yên giấc.
Chẳng rõ có phải vì đang trong lúc sống lại cảm xúc thời niên thiếu hay không mà Hoàng để lại nhắc đến chính sự, điều mà ông rất ít khi làm lúc ở bên Hoàng hậu,
Bên ngoài ầm ĩ như vậy, trong Y Lan đường có bị ảnh hưởng không?

Sao lại không ạ.
Hoàng hậu thuật lại mọi chuyện cho Hoàng để nghe,
Giờ lửa đã đốt tới trên đầu Khang Quận vương phi rồi, nếu không ngăn lại thì e chẳng mấy chốc nữa thân thiếp cũng sẽ bị kéo vào luôn cho mà xem, dầu gì thân thiếp cũng từng triệu kiến Nhân Ngữ Thu.

Hôm điểm danh hạ nhân mới vào phủ, chính Lâm Di đã cố tình để bọn họ nghe được đoạn đối thoại giữa mình và Nhân Ngữ Thu tiên sinh, muốn thử xem bọn họ có mớm tin cho Chu lão phu nhân và chân thị hay không.
Nếu chẳng có gì xảy ra thì thôi, bằng không...
Một cô gái nhỏ như nàng, bản lãnh khác không có, nhưng để bảo vệ cái nhà này, có thù tất báo chính là kim chỉ nam phải theo.
Thay vì dùng quyền lực khiến một người chết, chi bằng khiến người đó hoàn toàn phủ phục dưới chân mình.
Nhờ theo đuổi tôn chỉ này mà Hoàng thượng được coi là minh chủ, và cũng vì vậy Nhân Phụng Trúc mới có thể sống sót, gia tộc họ Nhân mới được bảo toàn.
Về những lời đồn liên quan đến nhà họ Nhân mấy hôm nay...
Chu Thập Cửu thức trực suốt đêm, nhưng trên mặt không hề có bất kỳ dấu vết mệt mỏi nào.

Lâm Di muốn rụt tay lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.