Chương 196: Bộc lộ
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2250 chữ
- 2022-02-04 04:46:01
Chưa gì đã ngủ thiếp đi rồi...
Lâm Di thay một bộ y phục gam màu xanh lam rồi đi ra khỏi buồng, Bạch Thược đi tới 8nói:
Đồng Ninh đang chờ ở ngoài ạ.
Lâm Di thấy bất ngờ, xảy ra chuyện gì sao? Lâm Di ngồi xuống trên ghế, Bạch Thược dẫ3n Đồng Ninh vào nhà.
Xế chiều quả nhiên Chu Nguyễn Cảnh và Chấn thị cùng ngồi xe lại đây.
Sau khi Tết Trung Nguyên qua đi, người trong nhà thường sẽ tụ tập, cùng ăn một bữa cơm.
Chẳng qua Chân thị cũng ngu xuẩn không thể tả, chọn lúc nào không chọn lại chọn lúc Quách thị mang thai ra uy, chỉ cuối cùng không lấy được lợi mà còn bị bôi tro trét trấu vào mặt.
Củng ma ma nói:
Xem ra Nhị thái thái muốn nương nhờ Quận vương phi.
Bà thoáng dừng lại,
Nô tỳ cảm thấy như vậy cũng không hẳn là chuyện xấu, nói không chừng tương lai Nhị thái thái có thể thành trợ lực cho Quận vương phi.
Chu Nguyễn Cảnh tươi cười nhìn Chu Thập Cửu,
Đều nhờ có Quận Vương gia cả.
Trên mặt Chu Thập Cửu vẫn treo nụ cười mỉm muôn thuở.
Chân thị là dạng có chuyện vui liền phấn chấn ra mặt, ngay cả người bình thường chướng mắt thị cũng trở nên thân thiết hơn,
Về sau còn cẩn Quận Vương gia nâng đỡ đấy.
Quách thị bỗng nghĩ đến một chuyện, bèn nhỏ giọng kể:
Lần trước sau khi dế mình nuôi làm Quận Vương gia và Quận vương phi bị thương, lão gia đã bớt phóng túng hơn rất nhiều, bây giờ trong nhà chỉ còn lại vài bình dế thôi.
Nói tới đây, Quách thị cười với Lâm Di,
Ta thật sự không biết cảm ơn Quận vương phi thể nào mới đủ.
Quả thật sự kiện kia đã giúp Quách thị rất nhiều, chẳng những trừ được họa lớn trong lòng là Đồng ma ma, mà còn khiến Chu Nguyễn Quý vào nếp lại.
Ngẫm lại thì Quách thị cũng sống không dễ dàng gì, ngoài mặt là gả cho tổn thất, nhưng Chu Nguyễn Quý lại là loại công tử mê chơi hơn mê làm.
Tuy mỗi tháng nhà họ đều được triều đình cho bạc, song do vẫn chưa phân nhà nên cái gì vợ chồng Quách thì cũng phải nghe theo Chu Đại thái thái Chân thị.
Mấy ngày nay thị chỉ hận sao Khang Quận vương không bị nhà họ Nhân kéo xuống nước luôn cho rồi.
Ai ngờ kết quả lại vượt khỏi dự kiến của thị, lão phu nhân mà cũng tính sai.
Quách thị thông minh, nhưng không dùng sự thông minh đó để rắp tâm hại người.
Quách thị lấy từ trong tay áo ra một con búp bê nhỏ nhét vào tay Lâm Di,
Tuy không biết có hữu dụng hay không, nhưng muội cứ thử xem, nhớ phải đặt ở đầu giường nhé.
Nói tới đây, nàng ta hơi đỏ mặt,
Chỉ cần có con nối dòng, tình hình sẽ tốt ngay thôi, làm tân nương tử luôn khó khăn vậy đây, từng tiếng nói mỗi cử chỉ đều phải nhìn mặt trưởng bối hết.
Những lời cuối cùng thoáng có gì đó giống như thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Di nói thẳng:
Bởi vì người khác đều nói lời đồn do phủ chúng ta truyền ra.
Chu lão phu nhân kinh ngạc, Quách thị lưỡng lự muốn nói rồi lại thôi, còn bất cẩn làm đổ trà ra bàn, khiến nha hoàn bên cạnh phải vội vàng chạy tới thu dọn.
Chu lão phu nhân cảm thán:
May mà Thái hậu với Hoàng hậu gọi cháu tới hỏi, bằng không nhà chúng ta không thể rửa sạch nỗi oan này.
Lâm Di cau mày,
Trải qua chuyện này, cháu cũng muốn biết rốt cuộc là ai hại nhà chúng ta.
Đối phương không hề cố tình tỏ ra uất ức, thực chất trong lòng đã tính toán sẵn từ trước rồi...
Đối phương lại chuyển mũi dùi sang vấn đề lớn nhất của Lâm Di, nàng và Chu Thập Cửu phải từ từ tạo niềm tin cho nhau, tìm hiểu nhau mới hòa hợp sống chung được.
Quận Vương gia vất vả suốt mấy ngày nay, hôm qua lại trực ở ngoài cả đêm, sáng sớm mới trở về.
Lâm Di thoáng dừng lại mới nói tiếp:
Cháu đã cho nhà bếp chưng vài món bổ, đều là những món hợp dùng cho thời tiết vào Thu thế này.
Quách thị nghe vậy bèn cười xen vào:
Đâu ai hơn được Quận vương phi về mặt quan tâm tới Quận Vương gia.
Chu lão phu nhân cũng cười, chỉ có ánh mắt nhìn nàng là thoáng ẩn ý.
Tối hôm qua là Tết Trung Nguyên, nên Chu nhị thái thái Quách thị chủ động ở lại ở phủ Quận vương giúp đỡ.
Tại sao Hoàng hậu nương nương lại hỏi cháu những chuyện đó nhỉ?
Chu lão phu nhân vờ như không biết gì.
Trước đó lão phu nhân ngăn cản đủ kiểu, làm thị cứ tưởng mình đã sai lầm khi tranh thủ cho lão gia một chức quan.
Ngộ nhỡ lão gia bị phân tới Hộ Quân doanh chỗ Khang Quận vương thì chẳng khác gì tự đưa đầu cho người khác nắm cả.
Củng ma ma nói tiếp:
Đại thái thái còn nói, lúc trước có phần bổng lộc của lão thái gia và lão phu nhân, trong nhà còn coi như dư dả, giờ lão thái gia và lão phu nhu đã dọn sang phủ Quận vương, hạ nhân lại chẳng giảm được mấy người, chi tiêu mỗi tháng đều phải giật gấu và vai mới đủ, thị có giỏi giang cỡ nào đi nữa mà không có gạo cũng không thể nấu được cơm.
Người quản gia nói kiểu gì cũng có lý, Quách thị đôi co thì sẽ bị Chân thị trách rằng không quản lý việc nhà nên không biết củi gạo quý.
Trong mắt người ngoài Chu Nguyễn Quý chỉ là một gã công tử vô công rỗi nghề, chỉ dựa vào Quách thị tranh thủ cũng chẳng đâu vào đầu.
Có lẽ Chu Nguyễn Quý là người ít toan tính nhất trong phòng này.
Chân thị ngắm nhìn lồng đèn đỏ treo trên cao, lòng phơi phới khôn tả.
Chu lão phu nhân suy tư nói:
Chẳng phải có rất nhiều người bất đồng ý kiến với Quận Vương gia sao? Lửa trên triều đình cháy đến trong nhà cũng là chuyện thường thấy, chỉ cần Thái hậu nương nương với Hoàng hậu nương nương có thể nhìn thấu mọi việc, chúng ta cũng không cân sợ tội oan
Nói thản nhiên thật, bởi vì đã tính sẵn đường lui hết rồi, mặc kệ là kết quả gì, bà ta đều có thể phủi tay thoát thân.
Thẩm nương này.
Lâm Di dịu dàng đề nghị:
Có thời gian người hãy dẫn cháu đi bái kiến trưởng bối ở Tôn Thất doanh nhiều một chút nhé, lần này gặp nhau cháu mới hay mình không quen biết rất nhiều thân thích, về sau ra ngoài gặp lại không biết nói gì, xấu hổ lắm.
Rõ ràng Trần thị đang gián tiếp trách bà ta không làm tròn bổn phận của trưởng bối, dựa vào chuyện này đưa ra yêu cầu khiến bà ta không cách nào từ chối...
Khi Lâm Di trở lại trong phòng, Củng ma ma cũng vừa nghe ngóng được tin mới,
Nhị thái thái và Đại thái thái ở Tôn Thất doanh đang căng thẳng với nhau, Nhị thái thái mang thai nên xin tăng khẩu phần ăn, Đại thái thái lấy cớ sợ đầu bếp nấu đồ ăn không hợp khẩu vị Nhị thái thái, bảo Nhị thái thái mở bếp nhỏ nấu riêng.
Chi phí của bếp nhỏ đương nhiên do Quách thị tự bỏ ra, ngay cả chuyện này Chân thị cũng tính rành mạch như vậy, có thể biết bình thường Quách thị sống ở Tôn Thất doanh có lấy được lợi lộc từ tay Chân thị hay không.
Nếu không vì Chu Nguyễn Quý sợ Chu Nguyên Cảnh, Quách thị lại hiền, e rằng nhà họ đã chẳng bình yên được như bây giờ.
Khả năng nhẫn nhịn của Quách thị thật sự không thể xem thường.
Ừ.
Chu lão phu nhân thân thiết nói:
Mấy ngày nữa ta sẽ dẫn cháu đến Tôn Thất doanh đi một vòng.
Nghe vậy Lâm Di mới tươi cười cầm chén trà lên uống.
Quận Vương gia có khỏe không?
Chu phu nhân hỏi thăm như bình thường.
Sau khi rời khỏi phòng Chu lão phu nhân, Quách thị và Lâm Di vừa đi vừa trò chuyện,
Cuối cùng cũng kết thúc, muội nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút.
Lâm Di hỏi:
Nhị tẩu có ổn không? Tối qua trong phủ đều dựa vào Nhị tẩu hết.
Quách thị cười nói:
Mọi thứ đều được muội thu xếp đâu vào đấy hết rồi, ta cũng chỉ có mặt làm nên thôi.
Nghe nói năm nay Bắc Hải rất náo nhiệt, nếu không có vụ nho sinh gây rối thì viên mãn rồi.
Quách thị luôn có thể khiến người khác cảm thấy mình thành thật, không thân thiện quá mức cần thiết, nói chuyện cũng không lấp liếm che đậy, không có chỗ nào để bắt lỗi, thậm chí trước đó Quách thị còn từng nhắc nhở nàng về những đồn đại không hay bên ngoài.
Lâm Di cười nói:
Nếu Nhị tẩu còn khách khí như vậy, người một nhà còn sống chung kiểu gì đây.
Nàng nhận lấy con búp bê trong tay Quách thị, không nói gì thêm.
Quách thị theo đến nhà bếp xem Lâm Di làm dược thiện, lại cùng nàng học làm mấy loại bánh ngọt, sau đó mới vui vẻ nói cáo từ.
Bấy giờ Chu Nguyên Cảnh mới nói ra tin tốt:
Hôm nay con gặp Lĩnh thị vệ Nội đại thần
, ông ấy nói có thấy Quận Vương gia đến dâng sớ.
() Thời Thanh, Lĩnh thị vệ Nội đại thần là chức quan võ thường trực cao nhất, đều do Hoàng đế trực tiếp tuyển lựa, hàm Chính nhất phẩm.
Chức trách chính của họ là chưởng quản thị vệ cùng thống lĩnh cấm quân, bảo vệ Hoàng đế Chu lão phu nhân ngạc nhiên nhướng mày.
Nghe vậy Đồng Ninh mới yên lòng lui xuống nghỉ ngơi.
Lâm Di thu xếp chuyện trong phủ xong xuôi, sau đó mới đến phòng Chu lão phu nhân thỉnh an.
Chu Nguyễn Cảnh hớn hở, Chân thị cũng tươi cười rạng rỡ, liên tục kể chuyện vuốt ngọt Chu lão phu nhân.
Trong khi đó Chu Nguyễn Quý ngồi một bên tự tiêu khiển, còn Quách thị tuy đang mang thai song vẫn đi giúp Lâm Di thu xếp.
Chu Nguyễn Quý thôi mân mê vỏ hạch đào trong tay,
Chuyện xảy ra bao giờ vậy ạ?
.
Chân thị cười nói:
Cũng mới đây thôi.
Chu Nguyễn Quý vui vẻ nói:
Thảo nào lúc gặp đệ, Nguyên Thành lại nói hôm nào đó muốn mời huynh đệ mình bữa rượu, làm đệ cứ thắc mắc sao bỗng nhiên đã vắt cổ chày ra nước kia lại hào phóng như vậy.
Nói tới đây gã cười phá lên.
Mà Chân thì lại có một tính rất quái, đó là xưa nay không dùng đồ người tác từng động vào, cho nên đồ đạc ở chỗ thị đương nhiên đều là đồ mới nhất tốt nhất.
Còn về đồ đưa tới chỗ của vợ chồng Chu Nguyễn Quý, thì chẳng buồn quan tâm.
Lâm Di đành ấn Quách thị ngồi xuống ghế, bảo Củng ma ma đi bày tiệc, sau đó mọi người ngồi xuống cùng ăn bữa cơm đoàn viên.
Ăn cơm xong, Chu lão phu nhân cầm chén sứ lên thưởng thức trà.
Sao thế?
Lâm Di uống một hớp trà nhạt.
Đồng Ninh hành lễ rồi đáp:
Quận Vương gia 9vội vàng hồi phủ, tiểu nhân không đi theo nên chẳng rõ có chuyện gì gấp hay không, đành ở ngoài chờ.
Lâm Di vô thức liếc6 nhìn về phía buồng trong, nhìn Chu Thập Cửu bây giờ đâu giống như bận bịu chuyện gì, chẳng lẽ vội vã trở về chỉ để kịp đ5ặt mặt gương nhỏ kia lên bệ cửa sổ trước khi trời sáng thôi? Lâm Di nói:
Quận Vương gia ngủ rồi.
Nàng không dám nói mình hiểu rõ Chu Thập Cửu, nhưng nàng có thể khẳng định, vị này tuyệt đối sẽ không ngủ khi đang có chuyện.
Lĩnh thị vệ Nội đại thần.
Trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
Lâm Di không quan tâm ai giúp ai, nàng chỉ hy vọng đèn nhà ai nhà nấy sáng, không thể rạch ròi đến mức đó thì cũng chẳng cần phải luôn tính toán lẫn nhau.
Chưa kể, Quách thị thông minh như vậy, sẽ không để mình bị thiệt trong bất kỳ tình huống nào, làm gì cần nàng đưa tay giúp đỡ chứ.
Chu Nguyễn Quý nhìn trái nhìn phải một hồi mới hiểu ra,
Đại ca sắp có chức rồi?
Ngay cả Lĩnh thị vệ Nội đại thần cũng mở miệng, có thể thấy là chức quan khá nở mày nở mặt.
Tôn thất làm thị vệ không phải là chuyện gì mới lạ, nhưng để được chọn trúng trong nhiều người ứng cử như vậy cũng không dễ tí nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.