Chương 197: Tầm hoan
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2040 chữ
- 2022-02-04 04:45:59
Quất Hồng vừa hay vén rèm đi ra, vợ Củng Nhị lập tức im bặt, gật nhẹ với Bạch Thược rồi lui xuống.
Quất Hồng nhìn theo bó8ng lưng của vợ Củng Nhị,
Tới tìm Củng ma ma sao ạ? Hôm nay Củng ma ma đã về từ sớm rồi mà.
Bạch Thược nói:
Ta đã nói cho nàng3 ấy biết rồi.
Dứt lời nàng tiếp tục sai tiểu nha hoàn đi lấy nước ấm tới.
Bây giờ đương kim Hoàng đế lại phong cho Nhân gia làm Trung Dũng hầu.
Nhà họ Nhân là quan văn, lấy đâu ra
Dũng chứ, ban phong hào như vậy cũng chỉ để diễu cợt nhà họ hữu dũng vô mưu, thật sự không cách nào so được với Đồng Cổ tiền triều.
Mắt Bạch Thược sáng lên,
Nàng ấy biết em nhất định sẽ nói lại với Quận vương phi.
Chính là thế, Lâm Di mỉm cười,
Nếu Củng Nhị thật sự có vấn đề gì, vợ cậu ấy thà để ta răn dạy cậu ấy cũng không muốn để Củng ma ma biết được.
Bạch Thược chải mượt mái tóc dài của Lâm Di,
Vậy làm sao bây giờ ạ?
.
Lâm Di nói:
Cho người đi dò la xem gần đây Củng Nhị thể nào, lát nữa ta sẽ hỏi Quận Vương gia có khen thưởng gì cho cậu ấy hay không.
Bây giờ con cháu mình đã phải quỳ lạy, đi bằng đầu gối ở trước mặt Hoàng đế rồi, nếu phụ thân của Nhân Ngữ Thu tiên sinh tức Nhân lão thái gia còn không chịu lùi một bước thì sẽ là tự tay đưa con lên đoạn đầu đài.
Lâm Di kể tiếp:
Ta còn nói, Lý Công nhất thời xúc động xỉ vả Cao Tông, chẳng những mang tai ương đến cho cả nhà, mà còn liên luỵ bằng hữu, học trò của mình, tổng cộng hơn ba mươi nghìn tính mạng.
Bạch Thược vâng dạ, vừa ra tới cửa thì nhìn thấy Trần Hán đứng chờ ngoài sân.
Trần Hán tới để đưa thư.
Chu Thập Cửu cười nhìn Lâm Di,
Em làm sao khuyên được Nhân Ngữ Thu thế?
Nàng cũng chẳng khuyên nhủ gì, chỉ cho người thăm dò được tin trong gia tộc họ có người đồng ý kết thân với gia đình quan lại.
Bất kể chàng nói cái gì nàng đều có thể hiểu, cho dù thẹn thì trong mắt vẫn ngự trị sự cứng cỏi không chịu nhường bước.
Một cô gái yếu đuối nhưng lại có thể dùng bốn lạng địch nghìn cân
, bất kể đối mặt với ai đều giữ được bình tĩnh.
() Có nghĩa là thiên thời địa lợi, thích hợp hòa làm một.
Lâm Di đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận, hai câu
thiên nhân chi tế
và
hợp nhị vị nhất
trong
Xuân Thu Phồn Lộ - Thâm Sát Danh Hào
của Đổng Trọng Thư lại bị Chu Thập Cửu cắt ra minh họa cho việc vợ chồng thân mật.
Lâm Di xoay người đi vào buồng, Chu Thập Cửu đang ngồi tựa giường êm, xem xong lá thư trong tay, chàng ngẩng đầu nhìn Lâm Di, nở một nụ cười như có như không,
Nhân lão thái gia mang Sơ Luật vào Kinh.
Trải qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc Nhân gia cũng cúi đầu, không phải quy thuận trước quyền lợi mà vì đúng thời cơ.
Người nhà họ Nhân từng theo chủ cũ đều đã xuống mồ hết cả, tôn chỉ truyền thừa mấy đời, cảm xúc dành cho tiền triều đương nhiên sẽ phai nhạt theo năm tháng.
Cao Tông lại buộc Lý Công tận mắt chứng kiến cảnh máu chảy thành sông xong mới ra lệnh giết ông ấy.
Trước khi chết liệu Lý Công có hối hận vì mình đã hại chết nhiều người như vậy không?
Đến nay người đời hiếm khi dám nhắc đến án xử Lý Công năm đó, là bởi vì họ biết Cao Tông có tội, và Lý Công vô tội.
() Thành ngữ gốc là Tứ lạng bạt thiên can, có nghĩa là dùng lực rất nhỏ giải quyết được vấn đề rất lớn; hay lấy nhỏ thắng nhiều.
Ánh mắt Chu Thập Cửu trong trẻo sáng ngời như bầu trời đêm đầy sao, luôn hàm chứa ý cười trong mọi hoàn cảnh.
Đổng Trọng Thư đã hệ thống hoá các quan niệm đạo đức của Nho giáo trước đó thành
Tam cương, ngũ thường
chia tính người của nhà Nho thành ba cấp (trên, giữa và dưới); xây dựng nên hệ thống phong kiến duy tâm thần học lớn nhất của Trung Quốc.
Tác phẩm gồm
Xuân thu phồn lộ
,
Đổng Tử văn tập
,
Cử hiền lương đối sách
.
Đời Hán có một vị danh sĩ nổi tiếng phong lưu...
Ông ấy từng nói một câu thể này: Ngọc cẩm dễ gảy, không những có thể nuôi dưỡng phong lưu mà còn có thể tu bổ nguyên khí...
Chu Thập Cửu im lặng trong khoảnh khắc, nụ cười trên môi không đổi,
Âm dương dung hòa là quy luật của trời đất, đời người ngắn ngủi lắm Nguyên Nguyên à, em và ta nên thuận theo tự nhiên, thiên nhân chi tế, hợp nhị vị nhất.
đương nhiên còn giữ...
làm gì nữa.
Dường như không dự liệu được Lâm Di sẽ như vậy, Chu Thập Cửu hơi chống người dậy nhìn nàng.
Dưới ánh đèn, trên mặt Lâm Di hiện rõ nụ cười, thật lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Chu Thập Cửu như không hiểu ý ẩn dụ trong lời vừa rồi của chàng, Quận Vương gia, thiếp nói không đúng ư?
Cánh môi đẹp đẽ của Chu Thập Cửu hơi nhếch lên, mái tóc đen nhánh như gấm rủ xuống bên tại Lâm Di, đôi mắt sáng trong như trân châu đong đưa tình nồng, thoáng phảng phất sự mệt mỏi,
Nguyên Nguyên nói rất đúng, ta quả thực thấy hơi mệt, chưa kể thái y nói mùa Thu phải chú ý giữ gìn nguyên khí.
Vừa nói chàng vừa nhẹ nhàng kéo tay Lâm Di đưa lên môi hôn.
Biết rõ đối phương không dễ dàng buông xuôi như vậy, nhưng lại không biết chàng sẽ nói gì để lật ngược tình thế, Lâm Di chỉ biết nheo mắt, chờ đợi câu kế tiếp của Chu Thập Cửu.
Chàng mất cha mất mẹ từ nhỏ, giữ được nụ cười thế này thật sự không hề dễ, nếu đổi lại là người khác, nhất định đã chẳng có được địa vị như hôm nay.
Chỉ mỗi điểm này thôi cũng đủ khiến người khác phải cúi mình khâm phục.
Bạch Thược cảm thấy lạ,
Sao vợ Củng Nhi không nhờ thẳng Củng ma ma cho dễ hơn nhỉ?
Chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, nếu thật sự có vấn đề thì người cùng nhà dễ che giấu cho nhau hơn chứ.
Không hẳn.
Bạch Thược vẫn chưa lấy chồng nên không biết khúc mắc trong chuyện này, Củng ma ma thương con trai cả hơn con trai thứ, vợ Củng Nhị sợ bị Củng ma ma rầy la nên không dám cho bà biết,
Chẳng phải bình thường em rất thân với vợ Củng Nhị sao?
Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu vốn khó nói, nên đôi khi gặp khó khăn, nàng dâu sẽ chọn tin bằng hữu chứ không dám giãi bày với mẹ chồng.
Nhìn sơ qua thì giống như Hoàng để thay đổi ý định vào phút chót, song thật ra là nhờ không ít người nỗ lực vận động.
Chu Thập Cửu lẳng lặng nhìn Lâm Di một lúc, lát sau bỗng cười hỏi:
Tận đáy lòng Nguyên Nguyên cũng không tán thành cách xử sự của Nhân gia, tức giận vì chuyện lúc trước nên thấy lời ta nói có lý sao?
Tức giận vì chuyện lúc trước? Vì những lời Chu Thập Cửu nói khiến nàng chẳng cách nào phản bác? Không hẳn...
Nhận gia có chết cũng không đổi được thanh danh như Trần Công lúc trước, người ta chỉ nhớ nhà họ chết thê thảm thế nào thôi.
Tuy ban đầu Hoàng để có ý định giết Nhân Phụng Trúc, nhưng không hẳn nhất định phải thế.
Nhưng hôm nay chàng lại nghe thấy lời đáp trả nhẹ nhàng của nàng,
Không biết, chuyện chưa xảy ra nào ai có thể đoán trúng được.
Không rõ vì sao, chậu hoa đặt đầu giường bỗng như tỏa hương thơm ngát.
Lâm Di hơi rụt vào trong chăn, Chu Thập Cửu dài tay xuống trên bờ eo thon của nàng.
Sau đó lúc đang rửa mặt, Lâm Di nghe thấy Bạc9h Thược nhắc đến vợ Củng Nhị.
Bạch Thược nói:
Vợ Củng Nhị là người thận trọng, nói không chừng đã phát hiện ra chuyện g6ì đó.
Nếu đã nhắc đến bạc thưởng, vậy tức là có liên quan đến tiền bạc, mỗi tháng hạ nhân nhận lương với con số cố định, nhất đ5ịnh là vì bỗng nhiên có thêm nhiều bạc, vợ Củng Nhị mới lo lắng như vậy.
Danh thần Trần Công của tiền triều là quan do tổ tiên Nhân gia đích thân đi mời về đầu quân, sau khi chết ông ấy được lập miếu thờ cúng, nhưng Hoàng đế tiền triều lại tru diệt toàn bộ tộc nhân của Trần Công trong quá trình dựng nước, khiến người ta phải thắc mắc trước đây Nhân gia đã làm gì để khuyên được Trần Công nhập sĩ? Thế mà trong số đời sau của Trần Công lại có một danh tướng là Đồng Cổ, trong thời gian Đồng Cổ làm tể tướng, Hoàng đế tiền triều không hề đặt chân vào triều suốt hai mươi năm, nếu không có tể tướng như Đồng Cổ, tiền triều đã suy tàn từ lâu rồi, sau khi chết Đồng Cổ được Hoàng đế tiền triều bạn thưởng thụy hào Văn Trung.
() Thụy hào là danh xưng truy phong cho người đã khuất.
Nhân gia vốn là đại tộc, làm gì có chuyện tất cả người trong tộc đều chăm chăm giữ cùng một mối thù.
Đứng trước nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, thể nào cũng sẽ có người tìm mọi cách để tự vệ, thật sự cố chấp cũng chỉ là mấy nhà gần với tông trưởng mà thôi.
Người trong lòng chợt trở nên căng thẳng, Chu Thập Cửu cúi đầu, ghé sát mặt nàng.
Ngày mai Quận Vương gia phải dậy sớm hơn bình thường mà đúng không?
Không được ngủ nghỉ tử tế suốt mấy ngày qua mà không thấy mệt ư? Chu Thập Cửu kín đáo lắc đầu, sau đó lại khẽ thở dài,
Sao Nguyên Nguyên có thể dùng rồi vứt bỏ như vậy chứ.
Hôm nay Lâm Di không hề ngoan ngoãn nghe theo Chu Thập Cửu như lúc trước,
Đã dùng xong thì...
suy nghĩ của nàng và Chu Thập Cửu khác nhau, với nàng, bất kể có thể giúp hay không, thứ nàng muốn không phải là thu lợi, cho nên khát vọng của nàng cũng chẳng lớn lao gì.
Nụ cười trên môi Chu Thập Cửu dịu dàng như dòng suối chảy,
Lần này giúp đỡ Nhân gia vốn là ý của Hoàng thượng.
Lâm Di gật đầu,
Là phúc của Nhân thị.
Chu Thập Cửu đứng dậy, cùng Lâm Di đi tới giường nằm xuống rồi ôm nàng vào lòng,
Không chỉ là phúc của Nhân thị,
Nụ cười trên môi chàng càng rõ ràng hơn,
Nếu như em và ta không thành thân, Nhân gia đã không có kết quả này.
Chàng chậm rãi nói,
Nguyên Nguyên nói xem có đúng không?
Nếu là bình thường, nghe câu này Lâm Di sẽ chỉ cười một tiếng cho qua.
Nàng giận tới mức bật cười, khiển ánh mắt càng thêm sáng ngời.
() Đổng Trọng Thư là nhà triết học Trung Quốc thời Tây Hán.
Chu Thập Cửu cười khẽ,
Nguyên Nguyên, chúng ta sống đắp cùng chăn, chết nằm cùng huyệt, vì nhau mà sống, cho nên em không cần thẹn thùng.
Nghe xong lời của Chu Thập Cửu, Lâm Di quên cả rút tay về, người này chưa bao giờ biết thẹn là gì thì phải...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.