Chương 198: Ác mộng



Tân nãi nãi mê man cả một đêm rồi, sao vẫn chưa tỉnh lại vậy?

Nghe nói sức khỏe của tân nãi nãi luôn rất kém, có khi nào.8..



Đừng nói lung tung, có bị bỏng chỗ nào đâu, lang trung cũng nói là chẳng có gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ngày l3à ổn mà.

Lang trung được mời tới đâu phải là vị nhà chúng ta thường dùng, bên ngoài đầy phản quan, chẳng ai dám tuỳ tiện 9ra ngoài cả, nghe nói trong Kinh nhiều người chết lắm rồi.
Trịnh Thất tiểu thư nhận được thư bèn chạy tới ngay.
Mấy ngày trước, Trịnh Thất tiểu thư trở về nhà tổ Trịnh thị dự hôn lễ của một vị đường tỷ.
Không thể không gả, Huệ Hòa Quận chúa lại chẳng thể đưa con gái cưng đến nhà chồng chịu tội, nên cách tốt nhất chính là tìm một bà mẹ chồng và vị phu quân có thể bao dung con gái mình.
Lâm Di đang thêu áo choàng cho Chu Thập Cửu, Trịnh Thất tiểu thư lại gần nhìn,
Mẹ ta nói, nếu có thể tìm được một mối giống như tỷ và Thập Cửu thúc, bà ấy cũng yên lòng.
Nàng và Chu Thập Cửu? Hai người họ thật ra cũng không được xem là hợp tính, nhưng như thể đã coi như tốt rồi, ít nhất có thể thử thích ứng với nhau, tôn trọng nhau như khách.
Lâm Di cười nhìn Quất Hồng, Chu Đại thái thái Chân thì sẽ không dùng bà tử này một lần rồi thôi.
Nàng đã từng nói, bao giờ hai bên nên xé mặt nạ với nhau, Chân thị và Thành bà tử sẽ sớm biết thôi.
Lần nào cũng chơi vơi giữa mộng cảnh và hiện thực.
Chờ chủ nhân thay xiêm y xong, Củng ma ma dẫn bà tử quản sự vào báo cáo.
Tại sao nàng lại mơ như vậy? Mơ thấy những chuyện không hề liên quan gì tới kiếp trước lẫn kiếp này.
Đây đã là lần thứ hai nàng gặp giấc mơ khó hiểu như vậy.
Lâm Di mỉm cười, một lát sau mới nói:
Theo ta thấy, muội còn cần trau dồi thêm về nữ công, đừng suốt ngày chơi roi với con quay nữa.
Chỉ khi nào thành thân rồi, thật sự đảm nhiệm công việc quản gia, muội mới có thể làm theo ý mình.
Nghe tới việc quản gia, hai mắt Trịnh Thất tiểu thư sáng lên ngay,
Mấy ngày nay tổ mẫu cũng hay nói với muội về mấy thứ này.
Tuy thẳng tính, song Trịnh Thất tiểu thư không bài xích việc quản lý nhà cửa, nhất là khi Trịnh lão phu nhân và Huệ Hòa Quận chúa đều giỏi dùng người, Trịnh Thất tiểu thư tai nghe mắt thấy từ nhỏ, cũng học được phần nào.
Trịnh Thất tiểu thư xụ mặt nói:
Không biết mẹ nghĩ thế nào nữa, học sĩ chưởng viện Hàn Lâm viện chưa chắc đã tốt, lão gia nhà họ Viên cũng từng là học sĩ chưởng viện đấy, chưởng viện chỉ tổ bị nắm đầu đổ tội khi xảy ra án gian lận thi cử thôi...
Nếu nhất định phải lấy chồng, vậy ta không muốn gả vào gia đình thư hương.

Dẫu với Trịnh gia hay với Huệ Hòa Quận chúa, nhà họ đều rất thân, nhưng không tới mức tùy tiện không có dịp gì cũng đưa tặng những vật thể này.
Lâm Di tần ngần đặt trám lại vào trong hộp, ở trước mặt nàng Trịnh Thất tiểu thư chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì cả.
Lâm Di có thể tưởng tượng được tâm trạng của Huệ Hòa Quận chúa sẽ như thế nào khi mối mình ngắm nghía từ lâu lại bị người cùng gia tộc cướp mất.
Ở Trịnh gia được Trịnh lão phu nhân và Huệ Hòa Quận chúa yêu chiều mà Trịnh Thất tiểu thư còn cảm thấy bị gò bó bởi quá nhiều phép tắc, nếu gả vào gia đình thư hương, cuộc sống về sau của cô bé sẽ ra sao, không cần nghĩ cũng đoán được.
Linh Lung vốn càu nhàu đòi làm nhiệm vụ này, nhưng nghe Lâm Di giải thích xong thì hết ý kiến, vui vẻ đi chỉ huy tiểu nha hoàn ôm chăn đệm ra phơi.

Có cần nô tỳ mời Củng ma ma lại đây ngay bây giờ không ạ?
Quất Hồng thoáng dừng lại,
Cả Thân ma ma nữa, lúc trước Thân ma ma cũng giúp đỡ chuẩn bị cho Tết Trung Nguyên.
Nói không chừng Quận vương phi muốn
thỉnh giáo
Thân mụ mụ một chút.
Lâm Di trò chuyện với Trịnh Thất tiểu thư thêm một lúc mới sai người chuẩn bị xe ngựa đưa cô bé về Trịnh gia.
Trước khi đi, Trịnh Thất tiểu thư còn nói:
Ngày khác ta sẽ đến Trần gia thăm lão thái thái.
Lâm Di cười gật đầu, để nha hoàn ôm quà đáp lễ cho Trịnh lão phu nhân và Huệ Hòa Quận chúa lên xe ngựa rồi nhìn xe ngựa rời khỏi phủ Khang Quận vương.
Trịnh lão phu nhân cố tình sắp xếp như vậy là để ngăn cô bé lui tới quá thân thiết với Lâm Di và Nhân Ngữ Thu tiên sinh.
Lần trước xử án Thành Quốc công, ở ngay dưới mắt Trịnh lão phu nhân mà Trịnh Thất tiểu thư vẫn có thể viết mấy lá thư gửi cho Lâm Di, có lẽ Trịnh lão phu nhân sợ cháu gái nhà mình gây họa.
Vả lại, hôn lễ lần này được Trịnh gia tổ chức vô cùng rầm rộ, đường tỷ của Trịnh Thất tiểu thư gả cho con trai thứ hai của học sĩ chưởng viện Hàn Lâm viện, vị công tử kia cũng tài tuần hơn người, cả hai được xưng là một đôi trai tài gái sắc.
Huệ Hòa Quận chúa để ý mối này đã lâu, song rốt cuộc lại bị người khác giành trước một bước.
Bạch Thược ít nói ít cười, bất luận là tiểu nha hoàn hay là dâu con của ma ma trong phủ, tất cả đều sợ nàng.
Quất Hồng thì hòa nhã, lại biết nói đùa, còn đặc biệt thích ăn đồ ngọt, đi tới đâu, ăn vài miếng bánh trái người khác đưa là có thể khiến họ bớt cảnh giác, nên Quất Hồng phù hợp đi hỏi thăm tin tức nhất.
Nếu người có mệnh hệ gì...
Nô tỳ thật sự không biết phải đi tìm ai bây giờ.

Lâm Kiều cũng là con dâu của học sĩ chưởng viện Hàn Lâm viện.
Trịnh Thất tiểu thư nói nghe nhẹ nhàng lắm, nhưng người khổ sở là Huệ Hòa Quận chúa cơ.
Lâm Di trở lại phòng, mở hộp lễ vật Trịnh Thất tiểu thư mang đến ra, bên trong là một cây trâm phượng bằng vàng khảm bảo thạch.
Trước giờ đồ Trịnh Thất tiểu thư đưa cho nàng đều là mấy món đồ chơi nhỏ tinh xảo mà, sao lần này lại tặng vật quý giá như vậy, rất giống những thứ mà Huệ Hòa Quận chúa hay tặng cho Điền thị.
Bọn họ giương cờ thanh trừ nịnh thần, nhưng chẳng biết r6ốt cuộc là muốn thanh trừ ai nữa

Mấy chuyện này làm sao chúng ta biết được, thôi cứ yên phận trông chừng nãi nãi đi.
Có 5tiếng bước chân vang lên, rồi Lâm Di nghe thấy tiếng của Quất Hồng:
Sao lại để cửa sổ mở toang như thế, nãi nãi bị trúng gió thì làm sao?

Lang trung dặn để thể đấy, ông ấy nói thông gió tốt cho nãi nãi.
Quất Hồng khàn giọng nói:
Hai người lui xuống đi, ở đây có ta rồi.
Tiếng bước chân vang lên, sau đó rốt cuộc cửa sổ cũng bị sập xuống.
Dường như Quất Hồng đi đến bên người nàng, Lâm Di cố gắng cử động ngón tay để khiến mình tỉnh lại, nhưng chỉ có ngón út hơi máy một chút, mí mắt vẫn nặng trĩu,
Nãi nãi, người mau tỉnh lại đi.
Quất Hồng khóc nức nở,
Tại sao phòng lại bị cháy chữ, sớm biết thế nô tỳ đã ở lại với nãi nãi, không đi đâu hết.
Lâm Di chợt bừng tỉnh, vô thức chạm vào dây thừng vải bên giường, nghe thấy chuông nhỏ, Quất Hồng đẩy cửa đi vào, ba bốn tiểu nha hoàn theo sau, tay bưng chậu gỗ, khăn và đồ trang điểm.

Nhà bếp nấu xong cháo với vài món điểm tâm rồi.
Quất Hồng cười nói:
Nô tỳ cứ tưởng Quận vương phi sẽ ngủ thêm một lúc nữa.
Lâm Di thoáng nhìn đồng hồ cát trên kệ, vừa đúng giờ Mão (5 – 7 giờ sáng), cho dù đã cố ngủ lại, nàng cũng sẽ quen giờ dậy vào lúc này.
Bây giờ Huệ Hòa Quận chúa để Trịnh Thất tiểu thư tới nói với nàng về hôn nhân của công tử nhà học sĩ chưởng viện Hàn Lâm viện...
Chẳng lẽ Huệ Hòa Quận chúa muốn nhờ nàng làm bà mai? Lòng vòng quanh co như thế, rốt cuộc Trịnh gia để ý ai vậy...
Quất Hồng vừa dứt lời, ngoài cửa chợt vọng vào tiếng của Linh Lung,
Đại gia tới.

Nãi nãi vẫn chưa tỉnh ư?
Giọng nói nghe rất quen.
Lâm Di cẩn thận suy nghĩ rồi bỗng vỡ lẽ, là giọng của Lâm Chính Thanh.
Sau khi bà tử quản sự lui ra, Quất Hồng cũng nhanh chóng dò hỏi được từ miệng một người con dâu của ma ma trong phủ, Thành bà tử mới vào phủ thường xuyên lén lút đi đâu đó một mình, Nhất là mỗi khi Chu Đại thái thái Chân thị đến phủ, Thành bà tử cứ nhấp nhổm tựa như bị lửa đốt mông.

Nói rất rõ ràng ạ.
Quất Hồng kể:
Không cần nô tỳ gặng hỏi gì nhiều đã nói hết tất tần tật.
Đây là cơ hội hiếm có để biểu lộ lòng trung thành mà.
Lâm Di đón lấy cầu hương từ tay Quất Hồng.
Bên ngoài có nhiều lời đồn đại xuất phát từ trong phủ như vậy, cho dù đều không phải là thật, nhưng cũng coi như là lời cảnh tỉnh nàng, phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Có điều xuất giá là chuyện không thể tránh khỏi, nhất là ở Kinh thành, chỉ cần gả muộn mấy năm là bị người ta nói ra nói vào ngay.
Trịnh Thất tiểu thư nổi danh thẳng tính khắc Kinh, cô bé vùng vằng,
Cùng lắm thì khỏi lấy chồng.
Nghe cô bé nói vậy, Lâm Di chẳng biết nên khóc hay cười nữa.
Lâm Di cười khẽ, lắc đầu,
Không thể bởi vì lời của một người liền tin ngay, chưa kể đồn đại bên ngoài cũng đâu phải là thật.
Không có chứng cứ mà đã ầm ĩ lên thì sẽ bị nói là lợi dụng hạ nhân hãm hại ai đó, chưa biết chừng lại xuất hiện thêm mấy người vô tội khóc lóc kể lể khắp nơi,
Trong phủ vẫn cần người làm việc, đừng khiến lòng người hoang mang...
Nhưng chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy...
Quất Hồng mím môi, không cam tâm.
Hiện giờ trong Kinh loạn lắm, chẳng biết bao giờ mới yên ổn lại.
Trần gia mới đưa tin, thái thái nghe nói phòng cưới của nãi nãi bị cháy thì bệnh tình trở nên nguy ngập, Nhị gia lại rời Kinh tránh họa...
Tại sao Lâm Chính Thanh lại ở đây?
Tại sao Quất Hồng lại gọi nàng là
nãi nãi
? Nơi này rõ ràng là phủ Khang Quận vương, kiếp trước nàng gả cho Lâm Chính Thanh, nhưng kiếp này đã gả cho Chu Thập Cửu.
Gần giờ Tỵ (9 – 11 giờ sáng), người gác cổng mới nhìn thấy xe ngựa của Trịnh gia lộc cộc chạy tới, sau đó Trịnh Thất tiểu thư được Lâm Di đón vào nhà.
Lần trước nàng viết thư gửi cho Trịnh Thất tiểu thư nói rằng cá nuôi trong hồ của phủ Khang Quận vương mập lắm rồi, lần tới cô bé có thể sang đây câu cá.
Ban đêm, Lâm Di và Chu Thập Cửu dùng bữa xong thì vào phòng trò chuyện.


Ta muốn mở cửa hàng trong Kinh.
Lâm Di vừa đánh cờ với Chu Thập Cửu vừa nói.

Mấy ngày nay nàng đang suy nghĩ nên làm gì để thêm thu nhập, vừa hay trong tay Chu Thập Cửu có một cửa hàng trong Kinh sắp hết hạn cho thuê, bổng lộc của Chu Thập Cửu không ít, nhưng chi tiêu cho phủ Quận vương cũng không hề nhỏ, bây giờ bọn họ phải lấy tiền tiết kiệm bù vào mới đủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.