Chương 214: Trèo tường


Bạch ma ma đỡ lão thái thái nhánh cả ngồi xuống ghế, sắc mặt lão thái thái nhánh cả vẫn rất bình tĩnh, nhìn thấy tiểu Tiêu thị bà bèn hỏ8i:
Thế nào? Bọn họ muốn lục soát tìm cái gì? Quảng Bình hầu mắc tội gì?
Tiểu Tiêu thị bối rối đáp:
Vẫn chưa biết ạ.


Lão thá3i thái nhánh cả nhìn sang Lâm Di, Lâm Di gật đầu.
Thật sự rất lạ, nếu triều đình có hạ lệnh lục soát, thì chẳng ai khóa cửa nhà đối tượng trong lúc lục soát cá.
Lão thái thái nhánh cả vỗ bàn,
Rõ ràng là ý chúng ta toàn là bà già phụ nữ trong nhà nên mới có kiểu ngang ngược thế này, làm vậy bọn họ có muốn ngụy tạo chứng cứ hãm hại Quảng Bình hầu cũng dễ như trở bàn tay.
Lâm Di trấn an lão thái thái nhánh cả:
Tổ mẫu yên tâm, giờ cháu và mẹ sẽ đến cửa thùy hoa chờ xem văn thư.
Kéo dài thời gian chưa chắc có ích nhưng cũng phải thử, nói không chừng gia nhân có thể thoát ra ngoài báo tin cho Chu Thập Cửu, để Chu Thập Cửu nghĩ cách đến giúp bọn họ.
Tiểu Tiêu thị gặp phải biến cố bất ngờ vẫn luôn ngơ ngác như trong mộng, giờ nhìn thấy văn thư chính thức thì càng thêm hãi hùng, hoa mắt không xem được trên văn thư viết gì, chỉ có thể quay sang nhìn Lâm Di cầu cứu.
Lâm Di ngước lên nhìn viên quan kia, viên quan nọ đứng yên, mắt chỉ chăm chăm nhìn văn thư trên tay tiểu Tiêu thị.
Đến cửa thuỳ hoa rồi vẫn không thấy quan viên đưa văn thư đầu, bàn tay cầm khăn của tiểu Tiêu thị run run,
Có khi nào chẳng buồn nói với chúng ta một tiếng đã...
vào tiền viện lục soát rồi không?

Không đâu.
Lâm Di lắc đầu,
Bọn họ sẽ không dám, phủ Quảng Bình hầu được dựng lên ngay từ khi triều Đại Chu mới khai quốc, ai dám tùy tiện xông vào mang đồ ra ngoài chứ, bất luận là ai thì cũng phải trình văn thư mới được vào.
Một lúc sau có quan viên theo quản sự trong phủ đi vào.
Nhìn thấy Lâm Di và tiểu Tiểu thị, quan viên nọ chỉ hành lễ đơn giản rồi chìa văn thư trong tay ra.
Gã quan dẫn đầu bị buộc phải liên tục lùi lại, sau khi gã ngã lộn nhào xuống khỏi bậc thềm, mọi người mới nhìn thấy diện mạo của người sau lưng gã.
Quan phục xám xanh thêu hoa văn mãng xà, tóc đen nhánh được giữ bằng kim quan, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng tuy vẫn treo nụ cười mỉm muôn thuở nhưng lại nghiêm nghị hơn thường ngày.
Lâm Di sai bảo Bạch Thược:
Lấy mũ cói tới đây, ta muốn đến cổng chính tiền viện.

Tiểu Tiêu thị nghe xong, tim liền đập thình thịch,
Như vậy sao được? Đằng trước toàn là quan binh lăm lăm bội đao, sao con có thể ra đó chứ.
Cho dù không thể đến tiền viện nhìn chằm chằm bọn họ thì ít nhất cũng phải đến cửa ra vào cẩn thận lưu ý, để có gì về sau cũng dễ thuật lại rõ ràng cho Chu Thập Cửu biết hơn,
Mẹ yên tâm đi, không có việc gì đâu.
Bạch Thược mang mũ cói tới cho Lâm Di đội lên, hai chủ tớ còn chưa đi thì đã có quan binh xông vào bao vây thư phòng của tiểu Tiêu thị.
Đến khi thấy bà run rẩy gấp văn thư lại, viên quan nọ mới lên tiếng:
Hạ quan làm việc theo lệnh, xin Khang Quân vương phi và Quảng Bình hầu phu nhân thông cảm.
Dứt lời gã chỉ vào văn thư,
Trên văn thư viết rất rõ ràng, chúng ta chỉ kiểm tra văn thư, sẽ không đông đến bất kỳ đồ đạc của cải nào.
Còn về phạm vi lục soát, ngoại trừ tiền viện thì phải lục soát cả thư phòng hậu viện, phiền Khang Quận vương phi và Quảng Bình hầu phu nhân tránh mặt nơi khác, họ quan sẽ đợi một lát rồi bắt tay vào làm việc.
Dứt lời, không chờ Lâm Di cùng tiểu Tiêu thị lên tiếng, gã đã xoay người định đi.
Trong tình thế này, nếu có Chu Thập Cửu ở đây, chí ít quan viên Đô Sát viện sẽ không táo bạo thế này, khó trách vì sao họ lại muốn chờ Chu Thập Cửu đi khỏi mới vào phủ.
Tiểu Tiêu thị thấy viên quan nọ bỏ đi, nước mắt lập tức trào ra, túm chặt tay Lâm Di, không biết nên làm gì mới phải.
Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu, Chu Thập Cửu cũng từ tốn nhìn lại nàng.
Đứng giữa ánh mắt trao nhau của phu thê Khang Quận vương, sắc mặt Chu Định Xuyên cứng đờ.
Tiểu Tiêu thị không có ý tưởng nào khác, đành nghe theo Lâm Di.
Lão thái thái nhánh cả nắm chặt lan can,
Đi đi, nhớ xem cho kỹ đừng để bị bọn họ lừa gạt, nếu bọn họ không chịu nói rõ ràng, bảng sắt đề tước vị vẫn còn ở trong từ đường của chúng ta đấy.
Chỉ sợ những kẻ này thuộc hạng khó chơi, trời đất cũng không sợ thôi.
Lâm Di đỡ tiểu Tiêu thị ngồi trên một mỏm đá xong cũng đi theo xem xét tình hình.
Nhưng nàng chỉ mới đi được mấy bước, ở cửa phụ bỗng có bóng người xông vào.
Quả nhiên giống như Lâm Di nghĩ, có hỏi dò thế nào cũng không moi được tin tức gì.
Đối phương tin chắc sẽ lục soát được đồ mình muốn tìm, bằng không đã chẳng có vẻ mặt chắc chắn như vậy.
Tai họa bất ngờ như vậy chỉ có thể là chuyện dính đến Hoàng hậu, trong cung b9ắt đầu có người ra tay rồi.
Lâm Di bảo Thính Trúc đi rót trà nóng cho lão thái thái nhánh cả, Bạch ma ma cũng lấy một viên thuố6c định thần tới hầu hạ bà uống.
Lần trước Trần Doãn Viễn bị bắt lúc đang ở nha môn, tiểu Tiêu thị không trải qua chuyện quan binh ập vào đời soát nhà, giờ nghe thấy hai chữ
tra xét
liền mất phương hướng.
Còn Lâm Di thì từng trải qua cảnh nhánh cả bị lục soát do Viên gia liên lụy khi trước
, chưa kể kỳ này nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nên chỉ chớp mắt đã bình tĩnh lại.
Lâm Di hoàn hồn trước tiên, lập tức gọi:
Quận Vương gia.

Chu Thập Cửu rảo bước đi vào, dùng một tay vặn bả vai tên lính đứng gần nhất, đảo mắt nhìn quanh khoảng sân chứa đầy quan binh với vẻ mặt không rõ buồn vui, rồi đột nhiên chau mày,
Các ngươi đang làm gì vậy?
Dứt lời chàng ném tên lính sang một bên, khiến tên lính loạng choạng hồi lâu mới đứng vững được.
Độ cong nơi khóe miệng Chu Thập Cửu khiến người nhìn phải rùng mình,
Đô Sát viện tra xét mà phải đóng chặt cửa lớn...
ta vốn cho rằng trong phủ Quảng Bình hầu có gì khác thường, cho nên mới treo tường để vào...
nếu theo lời của Chu đại nhân, vậy ta bất cần xông vào, giờ cũng không thể ra ngoài giống họ rồi.
Chàng chậm rãi giương mắt nhìn Chu Định Xuyên,
Đúng không Chu đại nhân?

Lâm Di thật sự không ngờ Chu Thập Cửu có thể vào phủ bằng cách này.
Lâm Di và tiểu Tiêu thị nhìn nhau.
Quan binh trong viện nhất thời biến sắc mặt, gã quan dẫn đầu liếc nhìn tiểu Tiêu thị thật nhanh, bây giờ cũng chỉ có gia nhân phủ Quảng Bình hầu mới xung đột với quan binh.
Nhìn quan binh đứng xếp lớp, tiểu Tiêu thị rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, lảo đảo suýt ngã, Lâm Di vội đỡ bà đi sang một bên đứng, vừa định nói mấy câu động viên thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng quát:
Kẻ nào ở đó?

Lâm Di giật mình, chẳng lẽ gia nhân treo tường ra ngoài báo tin bị phát hiện rồi? Theo sau đó là một tiếng hét thảm, nghe âm điệu thì có vẻ là xuất phát từ gã quan binh vừa hô quát mới nãy.
Chu Thập Cửu nhìn thẳng vào mắt viên quan tới đưa văn thư cho tiểu Tiêu thị ban nãy,
Sao Chu Chỉ huy của Binh Mã Ti Ngũ Thành lại ở phủ Quảng Bình hầu?
() Họ Chu của tôn thất hoàng tộc và họ Chu của Chu Định Xuyên khác nhau, họ Chu (18) của Chu Thập Cửu có nghĩa là bao quát rộng lớn, còn họ Chu (%) của Chu Định Xuyên có nghĩa là màu đỏ tươi.
Sắc mặt của Chu Định Xuyên cực kỳ khó coi, gã tiến lên hành lễ với Chu Thập Cửu,
Hạ quan phụng lệnh tra xét văn thư trong phủ Quảng Bình hầu.
Chu Thập Cửu tỏ ra vô cùng kinh ngạc, lại quay đầu nhìn quan binh Chu Định Xuyên dẫn đến,
Nói vậy, binh lính đứng canh cổng chính phủ Quảng Bình hầu là người của Chu đại nhân?
Đối phương có thể vào được tới đây, tất nhiên là đã hay tin rồi, Chu Định Xuyên nói:
Phải, trong lúc Độ Sát viện tra xét, người bên trong đều không được phép ra ngoài, vì vậy họ quan đã sai người canh chừng cổng chính.

Dựa theo quy tắc làm việc của Đô Sát viện, chỉ cần chưa tra xét xong thì sẽ không thả bất kỳ ai ra ngoài.
Chu Định Xuyên sẽ không dám mạo hiểm mời Chu Thập Cửu ra ngoài vào lúc này.
Viên quan nọ đành phải quay lại trả lời:
Phải.
Đối phương chỉ đối phó với câu hỏi của nàng chứ không báo họ tên, rõ ràng là không hề muốn nói chuyện tình cảm kết giao.
Lâm Di lại hỏi:
Phụ thân ta là chưởng viện Lục Khoa của Đô Sát viện...
Lâm Di chậm rãi hỏi Bạch ma ma:
Ma ma có cách nào đưa tin ra ngoài không?
Bạch ma ma đáp:
Cử5a chính hầu phủ đã bị khóa, bên ngoài có quan binh trấn giữ, cửa sau cũng vậy, muốn ra ngoài thì chỉ còn cách treo tường thôi, nhưng cũng chẳng biết có thoát được ra không nữa.

Cứ cho gia nhận thử...
Lão thái thái nhánh cả bình tĩnh ra lệnh:
Thử tường ở Tây viện đi, tìm cách đưa tin cho Quận Vương gia biết.
Nhưng cho dù bây giờ ra ngoài đưa tin được, đến khi Chu Thập Cửu chạy tới...
Cửa chính đóng chặt, Chu Thập Cửu cũng không thể xông vào.
Gã quan dẫn đầu giật nảy mình, vô thức rút đao ra ngăn, song sau một cái chớp mắt đao của gã đã bị đánh rơi trên đất.
Quan binh của Đô Sát viện sững sờ chết trận, tiểu Tiêu thị cũng đờ người nói không lên lời, thoáng chốc bầu không khí xung quanh lặng ngắt như tờ.
()Xem lại chương 40.
Hiện giờ điều nàng sợ chính là ngay cả Chu Thập Cửu cũng chẳng nghe được chút tin tức nào, không hiểu được rốt cuộc cha nàng đã xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc ông ấy đã phạm tội gì mà Đô Sát viện phải ra mặt tra xét?
Dường như viên quan nọ đã sớm biết bản thân sẽ bị hỏi về vấn đề này, cũng chỉ đáp cho có lệ:
Hạ quan chức thấp chỉ biết làm theo lệnh, không dám hỏi nguyên do.
Trong lúc quan binh tra xét, tất cả người của phủ Quảng Bình hấu không được phép ra khỏi phủ, phiên Quảng Bình hầu phu nhân quản người nhà.
Dứt lời gã khom lưng cúi chào rồi đi làm việc.
Lâm Di bình tĩnh hỏi:
Đại nhân là người của Đô Sát viện
?
Ngự sử có trách nhiệm chỉnh đốn bách quan, lên tiếng hộ các án oan, giám sát các bộ làm việc; còn phần lục soát điều tra là nhiệm vụ của Đô Sát viện.
() Độ Sát viện là cơ quan đứng đầu Khoa Đạo.
Cái nhìn của gã dẫn đầu đầy vẻ cảnh cáo, không buồn giữ thể diện cho phủ Quảng Bình hầu nữa.
Gã dẫn người đi ra ngoài.
Cho dù cha mắc tội, những hệ tước vị còn đó, nhà chúng ta vẫn là huấn quý.

Đối phương có muốn hãm hại bọn họ thì cũng phải diễn đầy đủ các màn dạo đầu.
Gã dùng trăm phương nghìn kế để tránh né Khang Quận vương, ai ngờ còn chưa tra xét ra được gì đã nhốt luôn Khang Quận vương trong phủ Quảng Bình hầu.

Lâm Di đưa văn thư của Đô Sát viện cho Chu Thập Cửu, Chu Thập Cửu vừa mở văn thư vừa hỏi Chu Định Xuyên:
Chu đại nhân không ngại để ta xem qua chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.