Chương 215: Con cháu quý tộc
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2108 chữ
- 2022-02-06 07:21:10
Chu Thập Cửu ngoắc tay ra hiệu với Chu Định Xuyên,
Chu đại nhân, xin mời.
Chu Định Xuyên do dự, trán nhễ nhại mồ hôi,
Chuyện này...
h8ơi trái với quy định...
Chu Thập Cửu mỉm cười, nhưng nụ cười này trong mắt người khác lại như băng sương,
Chu đại nhân nói đúng, chỗ 3không theo quy định trong lần tra xét này đúng là quá nhiều.
Vừa nói chàng vừa ngẩng đầu nhìn trời,
Giờ Dậu (5 – 7 giờ tối) ta phải tới trước9 cửa cung sắp xếp đối người giữ chìa khóa, xin Chú đại nhân mau lên.
Lòng bàn tay lão thái thái nhánh cả ướt đẫm mồ hôi.
Về tấu chương của Thường Quan Văn, nói nhẹ thì là khuyên can, nặng thì là phê phán Hoàng đế.
Việc đạo sĩ phụng chiếu tể bái bắt đầu từ thời Tiên đế, huống hồ Hoàng thượng có thể trở thành trữ quân đều nhờ công đạo sĩ, Thái hậu nương nương càng tin tưởng đạo sĩ hơn, mỗi lần khó chịu trong người là lại mời đạo sĩ cầu phúc, vài ngày trước còn có lời đồn nói Hoàng thượng muốn tu sửa, mở rộng thêm cho Thượng Thanh viên...
Hai mắt Chu Thập Cửu sáng lên,
Máu hươu trong nhà còn không?
Sao lúc này lại hỏi nàng chuyền máu hươu? Chu Thập Cửu nói:
Pha với rượu đem tới cho ta.
Lâm Di cao giọng sai Quất Hồng đi lấy rượu, rồi tự tay sửa lại quan phục cho Chu Thập Cửu, Quận Vương gia không sợ thất lễ trước thánh nhân sao?
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Vào mùa săn, con cháu tôn thất nào không say khướt chứ, ngay cả trong Hộ Quân doanh, có ai không uống mấy ly rượu máu hươu đâu.
Mùa săn năm ngoái, Bình Quận vương uống rượu vào dám đánh cờ thắng Hoàng thượng, Hoàng thượng còn vì thế mà rất vui.
Tiểu Tiêu thị run giọng nói:
Nhưng dù lão gia nào có nhận hối lộ, cũng chưa bao giờ có ai tới phủ đưa tiền bạc...
Lần trước đúng là có một viên quan Phúc Kiến muốn mưu một chức ở lại Kinh...
nhưng cũng bị lão gia từ chối.
Tiểu Tiêu thị lo lắng hỏi:
Bây giờ phải làm sao đây?
Làm sao ư? Chỉ có thể chờ nghe tin mà thôi.
Lâm Di gọi bà tử quân sự đến,
Bà tới tiền viện bảo quản sự dặn dò gia nhân, cứ để binh lính làm theo ý họ.
Bây giờ đã có Chu Thập Cửu ra mặt, không thể để người ta bới móc chỗ nào khác nữa.
Bà tử quản sự nhận lệnh lui ra ngoài.
Đương kim Hoàng thượng ra đời cũng nhờ Chân Am có công cầu hoàng tự, lúc ấy các buổi lễ ở Khâm An điện đều do ông ấy chủ trì.
Lâm Di nhìn vẻ mặt Chu Thập Cửu, chẳng lẽ lần này có liên quan tới vị đạo sĩ kia? Lão thái thái nhánh cả thêm vào:
Nghe nói Chân Am có mấy tên đồ đệ, một trong số đó kế thừa y bát
của Chân Am, thường xuyên ra vào hoàng cung.
() Tương đương với kế thừa nghề, hay nối nghiệp.
Chu Thập Cửu nói tiếp:
Nhà mẹ của Hoàng hậu nương nương có người bà con xa tên Thường Quan Văn, nay nhậm chức tri phủ ở phủ Thiên Tân, vài ngày trước đó bị ngự sử ở Đô Sát viện vạch tội tham ô.
Nói đến đây Chu Thập Cửu thoáng dừng lại,
Nhạc phụ nói đỡ cho Thường Quan Văn, ngự sử giám sát Đô Sát viện lại tố Thường Quang Văn có lời lẽ phản nghịch, nói Hoàng thượng mê tín đạo sĩ cầu mưa tuyết, không chịu chấn chỉnh triều chính.
Đô Sát viên đóng chặt cửa phủ, tuy Chu Thập Cửu không phá cửa để vào, nhưng kết quả thì như nhau, chẳng những tiến vào phủ mà còn vượt quyền vung tay vung chân với Đô Sát viện.
Sau khi trở về, kiểu gì Chu Định Xuyên cũng sẽ viết sớ tổ Chu Thập Cửu.
Lâm Di đi pha trà,
Đô Sát viện cũng có chỗ khuất tất mà.
Chu Thập Cửu không hề xung đột trực diện với Đô Sát viện, những yêu cầu Chu Thập Cửu đưa ra đều cực kỳ hợp lý, chỉ cần Đô Sát viện không lục soát được bằng chứng gì ở phủ Quảng Bình hầu, có tố cáo cũng chẳng làm được gì.
Lần này cha bị Thường Quan Văn liên lụy, vốn chẳng dính dáng gì tới Chu Thập Cửu, nhưng Chu Thập Cửu vẫn thực hiện lời mình đã hứa...
tận lực giúp đỡ.
Váy giao lĩnh màu hồng Lâm Di mặc lúc này làm nổi bật gò má trắng mịn và ánh mắt dịu dàng của nàng.
Tuy trước giờ tiền đồ luôn trong cảnh nguy hiểm, nhưng ông vẫn là một vị quan liêm chính làm việc vì bách tính, chuyện lần này không giống bình thường...
Chu Thập Cửu nói:
Vừa rồi kiểm tra văn thư, ta có thấy thư Thường Quang Văn viết cho nhạc phụ.
Tiểu Tiêu thị tái mặt,
Quận Vương gia, ngài nói xem chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Chu Thập Cửu nói:
Ta sẽ nghĩ cách sau khi biết triều đình đã điều tra được gì.
Nét mặt bình thản của Chu Thập Cửu khiển tiểu Tiêu thị yên tâm phần nào.
Chu Thập Cửu đứng dậy chuẩn bị đi, Lâm Di gọi nha hoàn tới đưa chàng đến phòng cũ nàng ở trước khi xuất giá để rửa mặt chải đầu lại.
Bấy giờ lão thái thái nhánh cả mới sực nhớ, hỏi Bạch ma ma:
Đã gửi thư cho Trịnh gia chưa?
Bạch ma ma đáp:
Người đưa thư đi vẫn chưa về, chắc là bị nhốt ngoài cửa rồi.
Bằng mọi giá phải đưa tin ra trước mới cho họ vào phủ lục soát, về sau có muốn cãi lại cũng có lý để cãi.
May mà hôm nay Lâm Di về đây, nếu không rùm beng lên thì chưa biết chừng cả Trịnh gia cũng bị kéo vào.
Lão thái thái nhánh cả thở phào,
Bây giờ chúng ta cứ ngồi yên đợi tin của Quận Vương gia.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, tiểu Tiêu thị ra sân nhìn mấy lần, rốt cuộc cũng nghe bà tử nói:
Bọn họ ra ngoài bằng của phụ, Quận Vương gia cũng theo ra tiền viện rồi.
Khoảng nửa canh giờ sau, binh lính đem đổ vào sân.
Sau khi nhìn thấy Chu Thập Cửu và Chu Định Xuyên cùng vào thư phòng, Lâm Di và tiểu Tiêu thị quay người đi tới Niệm Từ đường của lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả đã được nghe kể lại mọi chuyện, vừa thấy Lâm Di bèn hỏi ngay:
Gia nhân báo tin vẫn chưa trốn được ra ngoài mà, sao Quận Vương gia lại biết mà chạy đến?
Lâm Di đáp:
Quận Vương gia nói vô tình thấy cửa phủ Quảng Bình Hậu đóng chặt nên mới treo tường vào.
Thật ra thì chắc chắn là có phát hiện gì đấy, nếu không đã chẳng chạy tới đúng lúc như vậy...
Trèo tường vào, ai mà ngờ được chứ? Lão thái thái nhánh cả không giấu nổi sự ngạc nhiên,
Phải dùng tới cách đó, thật cực cho Quận Vương gia.
Nghĩ tới đây, ánh mắt bà càng nặng nề hơn, chứng tỏ tình thể đang rất khẩn cấp.
Vị Thường Quan Văn này đúng là có lá gan lớn.
Lúc này dâng tấu sớ lên, kiểu gì cũng khiến người ta cho rằng mình ỷ có chỗ dựa là Hoàng hậu nương nương.
Lần này tấm lưới muốn quấn chặt Hoàng hậu nương nương quả thực quá lớn.
() Một thạch gạo nặng 150 kilôgram.
Lâm Di ngạc nhiên:
Nói vậy tức là Thường Quan Văn tham ô một trăm nghìn thạch lương thực?
Chu Thập Cửu gật đầu,
Có lẽ là thế, Hoàng thượng sai người kiểm tra kỹ rồi, đúng là hao hụt mất một trăm nghìn thạch lương thực.
Tham ô là thật, vậy mà cha vẫn biện hộ cho Thường Quan Văn.
Tiểu Tiêu thị bủn rủn chân tay, bàn tay của lão thái thái nhánh cả cũng run lên.
Vào mùa săn hằng năm, Hoàng thượng luôn rất dễ dãi gần gũi với con cháu tôn thất, nên thời điểm này chẳng ai dám trêu chọc tổn thất cả.
Uống rượu hươu đến trước mặt Hoàng thượng thưa chuyện, muốn khoe bản sắc của con cháu tôn thất ư? Chu Thập Cửu nói tiếp:
Hôm nay Hoàng thượng ban thưởng rượu máu hươu cho tôn thất, ta bận làm nhiệm vụ nên chưa uống...
Thì ra là thể.
Chẳng những phải biểu hiện thân phận, mà còn phải biểu lộ sự liều lĩnh của con cháu tôn thất nữa.
Vì Hoàng thượng ngự tứ rượu nên mới uống, vì uống rượu nên mới làm ra chuyện như trèo tường, dám thị uy trước mặt quan viên của Đô Sát viện, đều do là tổn thất nên mới vậy, giải thích kiểu này thì việc bỗng nhiên làm trái quy định nghe hợp tình hợp lý hơn.
Hoàng thượng xem tấu chương ở Nam thư phòng, đúng lúc có sổ xếp của Thường Quang Văn gửi vào Kinh, nội dung giống hệt những gì ngự sử đã tấu, Hoàng thượng đưa tấu chương cho nhạc phụ
xem, hỏi ý kiến nhạc phụ xem Thường Quang Văn còn dùng được nữa không.
Kết quả thế nào, tất có thể tưởng tượng được.
Nếu Trần Doãn Viễn không phải dạng người cứng đầu thì đã chẳng ba lần bốn lượt vào tù ngồi.
Lâm Di vừa dứt lời, nha hoàn ở bên ngoài đã thưa:
Quận Vương gia tới ạ.
Chu Thập Cửu đi vào, ngồi xuống bên cạnh lão thái thái nhánh cả, Lâm Di đưa trà nóng tới.
Chu Thập Cửu nhấp một hộp trà nhuận họng rồi nói,
Lão thái thái còn nhớ Chân Am chứ?
Lão thái thái nhánh cả suy tư,
Là đạo sĩ ở Thượng Thanh viện mà Tiên đế rất tin tưởng.
Bà vừa nói vừa nhìn tiểu Tiêu thị và Lâm Di,
Hai người chưa chắc đã biết Chân Am, nhưng hắn biết Vinh Văn bá.
Vinh Văn là tên thụy Hoàng thượng ban cho, một đạo sĩ cỏn con mà lại được mai táng bằng lễ dành cho bá tước.
Chu Thập Cửu kể:
Lúc tiến hoàng còn tại vị, mưa tuyết đều do Chân Am phụng chiếu cúng tế.
Chu Thập Cửu nhìn thấy con dấu ấn vào giấy niêm phong đưa tới Đại Lý tự xong, lúc này mới khách khí đưa tiễn Chu Định Xuyên ra về.
E rằng lần này đã liên lụy tới Quận Vương gia rồi.
Lão thái thái nhánh cả nghe thể thì thở dài.
Có kẻ muốn hãm hại cha, song lại bị Chu Thập Cửu ngáng đường.
Lão thái thái nhánh cả hỏi:
Chuyện Thường Quan Văn tham ô có bằng chứng không?
Mày Chu Thập Cửu giãn ra,
Có.
Năm ngoái triều đình vận chuyển hai trăm nghìn thạch thóc cất vào kho ở Thiên Tân, đúng lúc năm ngoái Thiên Tân gặp tai ương, triều đình bèn mở kho cứu tế.
Dựa theo tấu chương Thường Quan Văn báo cáo lại thì đã dùng tầm một trăm nghìn thạch, nhưng lúc triều đình tư sửa kho thóc Thiên Tân, mở kho mới biết trong kho không còn hạt thóc nào.
Hộ Quân doanh phụ trách canh phòng của cung, nếu bê trễ thì không6 biết sẽ là tội của ai.
Chu Định Xuyên không nhịn được nữa, đành cắn răng xoay người sai bảo binh lính:
Xếp hàng, tự khám nhau xem trê5n người có đem theo gì không.
Chu Thập Cửu cười, đi theo Chu Định Xuyên nửa bước không rời.
Chu Định Xuyên lấy khăn tay ra lau trán.
Chu Thập Cửu vừa nói vừa nheo mắt, tỏ vẻ kiêu căng bất cần,
Trông ta có giống không?
Con tim vốn treo cao vì căng thẳng giờ lại vì Chu Thập Cửu trêu chọc mà thả lỏng, Lâm Di gật đầu,
Con cháu quý tộc không sợ chết đói, phần lớn những người trí thức lại thường chán đời.
Hai mắt Chu Thập Cửu lấp lánh.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chàng, nhỏ giọng nói:
Ý ta là, Quận Vương gia có huyết thống cao quý.
Lâm Di như không yên tâm, sửa lại vạt áo cho Chu Thập Cửu, lại bị Chu Thập Cửu nắm lấy tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.