Chương 216: Giúp đỡ


Lâm Di trở lại Niệm Từ đường, lão thái thái nhánh cả đã vào buồng nghỉ ngơi, tiểu Tiêu thị vẫn còn lo đến mức mắt đỏ ngầ8u, gọi ma ma quản sự tới hỏi xem mấy ngày nay trong nhà có gì bất thường không, sợ Trần Doãn Viễn thật sự cầm bạc hối l3ộ của người khác.


Mẹ đừng căng thẳng quá.
Lâm Di an ủi bà:
Cha mà có gì bất thường thì mẹ đã sớm phát hiện r9ồi, sẽ không cho đến bây giờ đâu.
Tiểu Tiêu thị hoang mang nói:
Mẹ sợ có sơ sót, mấy ngày nay mẹ chỉ lo cho Bát muối,6 con bé hay sinh bệnh, vất vả lắm mới khá hơn, nhưng tôi qua lại bị sốt, nên mẹ ở lại phòng con bé chăm sóc, cha con gi5ải quyết chính sự xong thì ngủ tại thư phòng luôn...
Chuyện lớn cỡ này thế nào cũng lan truyền khắp thành chỉ trong nháy mắt, chỗ Hoàng thượng đương nhiên cũng sẽ nghe được tiếng gió.
Lý do vì đào hát là một cách nói thôi, sự thật chắc chắn không đơn giản như vậy, có người gây sự là có người hùa theo, như thể mới thổi bùng mọi chuyện lên được.
Đoàn ma ma cười nịnh nọt,
Nói vậy là ván đã đóng thuyền rồi.
Chân thị nhếch môi,
Hoàng thượng muốn Thiên Sư cầu mưa giúp dân, lại bị tri phủ Thiên Tân dâng tấu chương nói thành mê tín vu thuật, cho dù không có chuyện một trăm nghìn thạch lương thực bốc hơi, tri phủ Thiên Tân cũng dữ nhiều lành ít rồi.

Nói cách khác, bất kỳ ai bị dính líu vào chuyện này cũng sắp không thể hưởng ngày lành, Đoàn ma ma nghĩ tới đây liền kinh ngạc kêu lên:
Vậy chẳng phải Quận Vương gia cũng bị liên lụy luôn sao?
Chân thị liếc nhìn Đoàn ma ma,
Ngươi nói xem?
Đoàn ma ma dùng tay áo che miệng cười.
Nghĩ tới đây, Lâm Di cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Củng ma ma hỏi:
Quận vương phimuốn bao giờ cài chốt cửa ạ?

Chậm chút.
Lâm Di bảo, Chu Thập Cửu chắc chắn sẽ trở về rất muộn,
Ngoại trừ cổng chính, mấy cổng phụ đều cái chết theo giờ thường lệ.
Củng ma ma đáp lời rồi ra ngoài.
Không biết tình hình trong cung thế nào rồi.
Hoàng thượng có trách tội Chu Thập Cửu không...
Quất Hồng vào phòng hầu hạ Lâm Di rửa mặt.
Đã không còn sớm, mấy tiểu nha hoàn lui xuống nghỉ ngơi, Quất Hồng ở ngoài cửa trực đêm, Lâm Di nằm trên giường, cảm thấy bên cạnh vô cùng yên tĩnh.
Lâm Di bất giác thở dài, ngồi dậy rót trà uống một hớp, hương trà thơm quấn quýt trong khoang miệng.
Không biết qua bao lâu sau, loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa mở, Lâm Di lập tức mở mắt ra.
Lâm Di nói:
Quận Vương gia ra ngoài hỏi thăm rồi, chỉ cần có tin nhất định sẽ báo về, mẹ cứ yên tâm chờ.
Tiểu Tiêu thị đưa khăn lau khóe mắt,
May mà có Quận Vương gia giúp đỡ.

Chờ đến khi Trần Lâm Hoành từ thư viện quay lại, Lâm Di mới lên xe ngựa trở về phủ Khang Quận vương.
Nàng vốn muốn ở lại phủ Quảng Bình hầu giúp đỡ, nhưng giờ cả Quận Vương gia cũng bị lôi vào chuyện này rồi, nàng phải trở về phủ Khang Quận vương, ngộ nhỡ có việc cần thì cũng tiện giúp đỡ Chu Thập Cửu hơn.
Lâm Di bảo Củng ma ma:
Cho người nghe ngóng động tĩnh ở Tam Tiền viện.
Củng ma ma nhỏ giọng vâng dạ.
Nói cách khác, hoặc là Chu Thập Cửu tìm một trăm nghìn thạch lương thực kia về, không thì phải tự tay đưa cả cha nàng và Thường Quang Văn vào đại lao.
Bất kể là kết quả nào, đó đều không phải là cái nàng muốn thấy,
Quận Vương gia có nghĩ được cách gì không?

Nàng vừa vào phủ, Củng ma ma lập tức ra đón, hạ giọng hỏi:
Nghe nói phủ Quảng Bình hầu...
Lâm Di gật nhẹ.
củng ma ma lo lắng,
Làm sao bây giờ, lão thái thái còn bệnh, chẳng phải mọi thứ đều dồn lên vai một mình phu nhân ư?

Trong phòng thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt.
Lúc trước nàng thích ngửi hương hoa giúp an thần, nhưng hôm làm thế nào cũng không ngủ được.
Phùng Tử Anh từng tới phủ trò chuyện với Chu Thập Cửu trong thư phòng.
Mắt Lâm Di chợt sáng lên.
Không phải là nhận hối lộ của người ta rồi thì chính là giúp Hoàng hậu bảo vệ người bên nhà mẹ, giữa hai tội này, mắc phải tội nào cũng đừng mơ bảo vệ được mũ quan trên đầu.
Khang Quận vương ra mặt thì sao?
Chân thị che miệng cười,
Cũng chẳng thể biến một trăm nghìn thạch lương thực từ không thành có.

Lâm Di buông kim khâu xuống,
Đầu đuôi chuyện là gì?
Củng ma ma thuật lại:
Theo người đưa tin của lão phu nhân thì là bởi một đứa đào hát, hai bên lại uống rượu máu hươu, nóng máu nên mới đánh nhau.
Lâm Di ngẫm nghĩ,
Trong số đó có người chúng ta quen không?
Củng ma ma thấp giọng đáp:
Nghe nói có trưởng tử của Trần Quốc công, có Phùng Tử Anh...
Đúng rồi, dường như cũng có Thập Ngũ gia, ngoài ra còn mấy cái tên nữa, nhưng nô tỳ không nhớ hết.
Lâm Uyển đang mang thai mà Chu Nguyên Quảng lại đến Túy Hương cự giải trí.
Nghe qua thì Hoàng thượng giống như chịu nghe lời can gián của cha, nhưng thực chất là chính thức cột cha và Thường Quan Văn với nhau.
Cả Chu Thập Cửu cũng bị liên lụy.
Đúng rồi.
Tôn thất và huân quý xung đột mới khó xử, bởi bên nào cũng khó phạt, lại không thể tùy tiện làm ngơ cho qua.
Hai người đang nói chuyện, Đan Quế bỗng hớt hải chạy vào,
Thái thái ơi, không xong rồi lão gia xảy ra chuyện rồi.
Nụ cười trên mặt Chân thị vụt tắt, thị cuống quýt hỏi,
Xảy ra chuyện gì?
Đan Quế nói:
Tôn thất xung đột với Tam gia nhà họ Nhan, lão gia ở gần đó khuyên can không được cũng bị cuốn vào, đã kinh động đến nha môn thống lĩnh Bộ quân.
Nhan Tam gia...
Mặt Chân thị cứng đờ, chẳng lẽ là cái tên Nhan Tam lang chuyên đi sinh sự kia, nghe nói vừa được đề làm Phó úy Bộ quân.
Trong bóng tối, Chu Thập Cửu nắm lấy tay Lâm Di,
Nhạc phụ hồi phủ rồi.
Lâm Di cảm thấy được trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực.
Trong bóng tối, giọng Chu Thập Cửu vừa trong vừa vang,
Hoàng thượng truyền gọi ta đến Nam thư phòng, ta nghe được nhạc phụ nói với Hoàng thượng rằng, một trăm nghìn thạch lương thực vô cớ bốc hơi chưa hẳn là do Thường Quang Văn tham ô.
Lâm Di cẩn thận suy nghĩ lời Chu Thập Cửu nói.
Hoàng thượng lệnh cho Chu Thập Cửu đi thăm dò về số lượng thực bị mất tích ở Thiên Tân...
Chu Thập Cửu gật đầu,
Rồi.
Chàng dùng nước Quất Hồng mang tới rửa mặt sạch sẽ rồi thay y phục ngủ, cùng Lâm Di lên giường nằm.
Lâm Di thổi tắt đèn.
Thập Ngũ gia chính là Chu Nguyên Kỳ, phu quân của Tưởng thị, hai người này đều là tôn thất, chưa kể còn có mấy người Củng ma ma không nhớ nối.
Trong số con cháu huân quý thì có Phùng Tử Anh.
Chân thị cắn chặt răng, sai bảo Đan Quế:
Bảo quản sự ra ngoài hỏi thăm tin tức, bất luận thể nào cũng phải đưa Đại lão gia về trước rồi tỉnh sau.
Đan Quế nhỏ giọng đáp lại rồi đi ra ngoài.
Lâm Di ở trong phòng thêu thùa may vá, Củng ma ma bưng trà vào, cúi đầu hạ giọng bẩm báo:
Ở Túy Hương cư xảy ra chuyện, con cháu tôn thất đánh nhau với con cháu huân quý trong Kinh, nghe nói Đại lão gia cũng bị thương, ẩmi đến mức nha môn thống lĩnh Bộ quân cũng phải ra mặt.

So với trận ầm ĩ đó, việc Chu Thập Cửu treo tường vào chủ nhà vợ không còn đáng nhắc tới nữa.
Nếu triều đình nhất định phải phạt Chu Thập Cửu, đương nhiên không thể bỏ qua cho đám tổn thất và huấn quy kia.

Tại sao lại đánh nhau?
Chân thị đã nghe nói từ lâu rằng Nhan Tam lang hiếu chiến hung dữ, thường xuyên gây gổ với con cháu tôn thất.
Đan Quế tỏ ra lúng túng, giọng cũng nhỏ đi,
Nghe nói là ở Túy Hương cư, không chỉ có mình lão gia.
Chu Nguyễn Cảnh nói nha môn có việc nên tôi sẽ không về ăn cơm, không ngờ lại đi Tuy Hương cư.
Hoàng thượng nghe xong, mới đầu không nói gì, về sau bỗng lệnh cho ta ngày mai lên đường đến Thiên Tân điều tra tung tích của một trăm nghìn thạch lương thực kia.
Lúc mới bị truyền tiến cung, chàng ở ngoài Nam thư phòng đợi một canh giờ, nhìn người Đô Sát viện ra ra vào vào...
Cũng nhờ có sự kiện tôn thất và huân quý xung đột ầm ĩ kia, thành ra không phải chỉ mỗi mình chàng là tôn thất say rượu làm bậy.
Đáp án đã rất rõ ràng, nếu như không bị trách phạt, Chu Thập Cửu nên quay lại từ lâu rồi...
Bây giờ lại chẳng có tin tức gì.
Mí mắt Lâm Di giật giật,
Vậy việc trong Kinh của Quận Vương gia...
Chu Thập Cửu nói:
Hoàng thượng sẽ tìm người khác tạm tiếp quản.

Quận Vương gia không phải là quan văn, cha ta mới là quan văn, còn là người của Khoa Đạo nữa, nếu phải đi Thiên Tân một chuyển, người đó nên là cha ta mới đúng.
Không ngờ lại đổi thành Chu Thập Cửu phải đi,
Hoàng thượng không nói rõ, nhưng thật ra là đang trách tội việc Quận Vương gia xông vào phủ Quảng Bình hầu.

Ý đồ của Hoàng đế quá rõ ràng, nếu Chu Thập Cửu có thể ngang nhiên không coi Độ Sát viện ra gì, tất nhiên có bản lĩnh giải mã vụ án thất thoát lương thực.
Đúng ra mẹ nên giao Bát muối cho nhũ mẫu, ở bên cạnh cho cha con, cha con có gì phiền lòng mẹ cũng có thể nhìn ra manh mối.
Đều tại mẹ...

Mẹ.
Lâm Di kéo tay tiểu Tiêu thị,
Sẽ không sao đâu, không sao đâu.
Nghe thấy lời thì thầm trấn an của con gái, nước mắt tiểu Tiêu thị lại trào ra.
Tiếng giày gõ trên sàn đều đặn, sau đó Lâm Di nhìn thấy mũi giày của Chu Thập Cửu, bèn đứng dậy khoác thêm áo, gọi Quất Hồng múc nước mang tới.

Quận Vương gia dùng cơm chưa?
.
Lúc Lâm Di trở về phòng thu xếp chuyện cơm nước trong phủ, bên Chu Đại thái thái Chân thị đang nghe kể lại chuyện của phủ Quảng Bình hầu.
Đoàn ma ma kể:
Quận Vương gia chạy tới, hẳn đã sớm được tin tức trước.
Bà ta dùng một thoáng,
Đúng là phải nói Quận Vương gia sáng tạo thật, đường đường một Quận Vương gia mà lại treo tường để vào.
Chân thị đặt chén trà trong tay xuống bàn, mỉa mai:
Ai bảo Quận Vương gia chúng ta là thiếu niên đắc chí, khó tránh khỏi việc thỉnh thoảng thích dương oai, không coi Đồ Sát viện ra gì.
Đoàn ma ma nói:
Xem ra Quận Vương gia cũng không có cách nào khác.

Đương nhiên.
Chân thị cười cười kể lại chuyện Chu Nguyễn Cảnh nghe được:
Chuyện gã tri phủ Thiên Tân kia nuốt gọn một trăm nghìn thạch lương thực rành rành ra đó, vậy mà Quảng Bình hầu còn nói đỡ cho gã.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.