Chương 217: Xảy ra chuyện
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1914 chữ
- 2022-02-06 07:21:07
Trần gia xảy ra chuyện như vậy, dĩ nhiên tâm trạng nàng không được tốt.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Lâm Di,8 Chu Thập Cửu cúi đầu ngửi hương hoa thoang thoảng trên tóc nàng.
Nguyên Nguyên à, phải mấy ngày nữa ta mới về đư3ợc.
Mấy ngày là ngắn rồi, nếu không tìm được cách giải quyết thì không biết phải chờ đến bao giờ mới có thể hồi Kinh.
Những câu này thoát ra từ miệng Chu Thập Cửu, Lâm Di lại nghe ra ý khác.
Chu Thập Cửu ăn cơm xong, Lâm Di đưa quần áo mặc mấy ngày tới của Chu Thập Cửu cho Đồng Ninh.
Người canh cổng đã chuẩn bị ngựa sẵn, Chu Thập Cửu để Trần Hán ở lại, dẫn Đồng Ninh đi Thiên Tân.
Dẫu biết Chu Thập Cửu sẽ không dễ dàng để người ta bắt thóp mình, nhưng Lâm Di vẫn thấy lo,
Nghe nói Thường Quang Văn yêu dân như con...
Chu Thập Cửu cười gật đầu,
Nếu không vì điều này, ta đã chẳng dám tiếp nhận vụ án hóa đơn vô chí như vậy.
Lâm Di suy đoán:
Chuyện khác ta không biết, nhưng có rất nhiều cách làm bốc hơi lương thực mà không để lại dấu vết, có điều cách nhanh nhất mà cũng dễ nhất chính là...
Chu Thập Cửu siết chặt eo Lâm Di hơn, các ngón tay dài trượt vào trong áo nàng, chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng.
Sau đó, chàng cúi đầu xuống, đặt đôi môi mềm mại của mình lên trán Lâm Di.
Hai người đã thành thân được một thời gian, cũng ngày càng quen thuộc với sự thân mật thể này.
Không kịp đợi Lâm Di mở miệng, Củng ma ma đã nghiêm nghị hỏi con dâu:
Củng Nhị có nói đồng hương là ai không? Sao ta chưa từng nghe nó nhắc đến?
Vợ Củng Nhị sợ tới mức mắt đỏ hoe,
Con có hỏi ạ, nghe nói cũng là người hầu làm việc trong Kinh...
Người hầu làm việc trong Kinh...
Củng ma ma tức tới mức tay run lên,
Không thể tùy tiện qua lại với người hầu ngoài phủ được...
Ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi...
Bạch Thược cười, lấy bánh ngọt trên bàn đến mời vợ Củng Nhị, Quận vương phi thưởng đấy, tỷ tỷ nếm thử xem.
Bên nhà Củng Nhị cũng nhận được một suất,
Ta cũng có mà.
Hễ có đồ gì, Quận vương phi chưa bao giờ thiếu phần cho nhà họ.
Bạch Thược nói:
Ta biết mà, có điều chắc hẳn tỷ tỷ đã nhịn không ăn, nhường hết cho mấy đứa nhỏ.
Nếu là bình thường thì vợ Củng Nhị đã bật cười rồi, nhưng hôm nay nàng đang sốt ruột, một hồi sau mới thấp giọng nói:
Ta e là Củng Nhị thật sự làm chuyện có lỗi với Quận vương phi rồi.
Nàng dừng một thoáng,
Củng Nhị có trách nhiệm ra ngoài mua đồ lặt vặt cho phủ, hôm nay chàng bảo với ta rằng muốn đi bán sâm, cầm theo hai bao sâm.
Vợ Củng Nhị vừa nói đến đây thì thấy rèm cửa được vén lên, Củng ma ma đi vào.
Mặt vợ Củng Nhị lập tức biến sắc.
Về mặt này Thường Quang Văn khá giống cha ta.
Lâm Di chỉnh lại thắt lưng của Chu Thập Cửu,
Có lẽ bởi vậy mà cha mới tin tưởng ông ấy như vậy.
Những lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, Thường Quang Văn rốt cuộc là người thế nào thì còn phải đến Thiên Tân điều tra kỹ hơn mới biết được.
Tiễn Chu Thập Cửu đi rồi, Lâm Di dặn dò Củng ma ma:
Quận Vương gia không ở trong Kinh nên ta cũng không tiện về thăm phủ Quảng Bình hầu, ma ma hãy cho người đi nói với tổ mẫu và mẫu thân một tiếng, nếu nhà có chuyện thì cho người đến phủ Khang Quận vương báo tin, phía chúng ta đều ổn.
Củng ma ma nhỏ giọng vâng dạ.
Lâm Di quay vào buồng, quản sự trong phủ đến báo rằng ở điền trang đưa danh sách thu hoạch tới.
Ánh mắt Chu Thập Cửu đã mơ màng như bị phủ bởi màn sương, nhưng lại lấp lánh như có tia nắng mặt trời chiếu rọi.
Ánh sáng kia là màu của nắng chiều, vừa nóng lại đỏ, hệt như ngọn lửa.
Chu Thập Cửu nằm xuống, Lâm Di còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bể ngồi lên người chàng.
Củng ma ma cũng tỏ ra không ngờ, nhìn con dâu với ánh mắt sắc lẹm,
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bây giờ mới nói?
Vợ Củng Nhị lập tức đứng dậy, sợ sệt thưa:
Con dâu...
cũng chỉ...
cũng chỉ mới biết..
.
Nàng không nhịn được mà bật cười,
M6ỗi lần Quận Vương gia xuất binh đánh giặc, chẳng phải đều đi liền mấy tháng không về nhà sao?
Chu Thập Cửu nhìn gương mặt5 thanh tú của Lâm Di,
Khác chứ, giờ ta đã cưới vợ rồi.
Nguyên Nguyên à.
Lâm Di nghe gọi thì hơi ngước lên, đập vào mắt nàng là cái nhìn ấm nóng của Chu Thập Cửu.
Có lẽ chỉ khi ở riêng hai người, Chu Thập Cửu mới thật sự thả lỏng như vậy, bằng không đã chẳng tỏ vẻ trẻ con thế kia.
Khi buông lỏng cảnh giác, dường như sẽ thấy người khác không quá khó nắm bắt và xa xôi như mình đã tưởng.
sáng mỏng.
Da thịt ấm áp gần kề nhau, tim Lâm Di bỗng đập mạnh hơn.
Ở sau tấm rèm, hai người quấn lấy nhau, cơ thể nóng bỏng của Chu Thập Cửu khiến tóc gáy nàng dựng lên, nhịp tim hai người hòa lẫn, chẳng thể phân rõ.
Lâm Di đỏ mặt.
Chu Thập Cửu cười vận eo nàng, đưa tay sờ tóc mai ướt đẫm của nàng,
Nguyên Nguyên, thử cử động nhẹ đi, sẽ thấy thoải mái lắm.
Đáy mắt chàng tựa như đầm sâu, từ đó vươn ra một cành hoa đào lộng lẫy, tỏa ra hương thơm thu hút khác thường.
Lâm Di nhớ mông lung rằng trước khi ngủ thiếp đi, Chu Thập Cửu đã nói vào tai nàng một câu:
Đêm xuân quá ngắn.
() Thành ngữ gốc là
Xuân tiêu khổ đoản
- Buồn vì đêm mùa Xuân quá ngắn.
Chu Thập Cửu chợt dùng sức nhiều hơn, nhịp thở trở nên gấp gáp.
Lâm Di mở mắt ra, đúng lúc trông thấy chàng cởi áo lót trên người ra.
Dưới ánh nến, thân hình cân đối của chàng như được bao bọc trong lớp ánh
Thường dùng để hình dung khi hoan lạc, người ta thường cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Hôm sau, Lâm Di lập tức trải nghiệm được ý nghĩa của câu này.
Vì ngủ không đủ giấc nên mắt cay xè, mà chuyện này cũng chẳng là gì, Lâm Di cẩn thận suy nghĩ mới phát hiện tối qua...
Đúng lúc quân sự trong phủ đã thưa chuyện xong, Củng ma ma nhìn con dâu, gằn giọng:
Đi, theo ta tới trước mặt Quận vương phi nói rõ ràng mọi chuyện.
Củng ma ma dẫn vợ Củng Nhị vào buồng, Lâm Di đặt danh sách trong tay xuống.
Sắc mặt Củng ma ma rất khó coi,
Sợ là có chuyện rồi Quận vương phi à.
Vợ Củng Nhị lập tức thuật lại chuyện quân sự trong viện Chu lão phu nhân theo dõi Củng Nhị.
Củng Nhị chỉ là chân thu mua đồ vật trong phủ, có gì đáng để Chu lão phu nhân quan tâm chứ, trừ khi là có hành động không bình thường, vừa hay đó lại chính là việc Củng Nhị bán nhân sâm với đồng hương.
hôm nay...
Củng Nhị nói ra ngoài, con dâu lại vô tình nhìn thấy người của Chu lão phu nhân theo dõi nhà mình.
Củng ma ma nghe thấy thể thì tái mặt, Bạch Thược cũng run bắn.
Lâm Di đang nói chuyện với quân sự thì vợ Củng Nhị do dự đi vào viện với cặp mắt đỏ hồng.
Bạch Thược nhìn thấy vợ Củng Nhị xoắn chặt khăn tay, thập thò sau hòn núi giả trước tiên.
Vợ Củng Nhi thấy Bạch Thược thì căng thẳng, một lúc sau mới hỏi:
Quận vương phi có ở trong không?
Bạch Thược gật đầu,
Quận vương phi đang xem danh sách thu hoạch ở điền trang.
Nàng thoáng dừng lại,
Tỷ tỷ có việc gì sao?
Vợ Củng Nhị vội vàng nói:
Vậy lát nữa ta lại ghé...
Vợ Củng Nhị đang định đi, Bạch Thược đã bước tới bảo:
Đúng lúc ta đang rảnh, tỷ tỷ theo ta đến phòng Lộc Đỉnh ngồi một lát đi, đợi Quận vương phi hết bận thì tỷ tỷ lại đến thưa chuyện.
Vợ Củng Nhị siết chặt khăn tay,
Cũng được.
Bạch Thược dẫn vợ Củng Nhị vào phòng, vừa hay các tiểu nha hoàn đều đã ra ngoài làm việc nên bên trong chẳng còn ai khác.
quá mệt...
vừa ngả lưng đã ngủ ngay, không gọi nước lau rửa, nàng và Chu Thập Cửu cũng chẳng mặc quần áo, cứ thể ôm nhau ngủ cả đêm, có thể hình dung được trên giường giờ lộn xộn thế nào.
Lâm Di tìm thấy áo lót ở mép giường liền vội vã mặc vào.
Chu Thập Cửu cười hỏi:
Hay gọi nước trước nhé?
Mặt Lâm Di lập tức đỏ bừng.
Quất Hồng bưng nước vào, Lâm Di và Chu Thập Cửu thay quần áo rồi để nha hoàn bưng chậu nước vào phòng tắm.
Lâm Di chải búi tóc xoắn ốc đơn giản, sau đó dặn bà tử thay chăn đệm mới rồi đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Có lẽ những ký ức liên quan đến Chu Thập Cửu kiếp trước của nàng đã quá phiến diện.
Ừm.
Lâm Di đáp lại.
Hai mắt Chu Thập Cửu hơi sáng lên, khóe môi khẽ nhếch, chàng đưa tay ôm Lâm Di vào lòng, Lâm Di cũng vươn tay ra vịn lấy vai chàng.
ăn hết.
Một trăm nghìn thạch là con số không nhỏ, nhưng nếu phân phát cho bách tính thì sẽ hết ngay lập tức,
Thiên Tân không có nhiều bách tính như thế, nhưng chắc hẳn có lưu dân chạy nạn tới đó.
Chu Thập Cửu nói:
Đánh giá thành tích của Thường Quang Văn xếp hạng xuất sắc hai kỳ liền, theo lý mà nói thì ông ấy nên được thăng chức từ lâu, thế mà giờ vẫn chỉ là tri phủ Thiên Tân.
Xem ra Thường Quang Văn cũng không thạo giao lưu lôi kéo quan hệ.
Củng ma ma nói:
Đến giờ rồi mà còn dám giấu ta, biết sớm thể ta đã để các ngươi ở nhà, không nên theo ta vào phủ làm việc.
Thấy Củng ma ma nổi giận, vợ Củng Nhị bèn hoảng hốt giải thích:
Con dâu cũng cứ tưởng Củng Nhị chỉ thu mua nhân sâm bán cho tiệm thuốc để kiểm ít bạc lẻ...
Không ngờ lại có vấn đề...
mãi đến...
Các ngươi...
Sao có thể làm thế hả...
Làm thị tì của Quận vương phi, nhất cử nhất động đều sẽ khiến người ta nghĩ ngay tới Quận vương phi.
Vợ Củng Nhị run rẩy,
Củng Nhị nói không sao...
Vừa nói nàng vừa che mặt khóc,
Củng Nhị nói là quen lúc mua thuốc chứ cũng không có qua lại thường xuyên, chỉ trao đổi tin tức thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.