Chương 218: Hãm hại


Củng Nhị làm sai, nên phạt thế nào cứ phạt, đừng để người ngoài nói ra nói vào rằng Quận vương phi thiên vị người nhà mẹ8, bêu xấu thể diện của Quận vương phi.



Ma ma đừng nói vậy.
Lâm Di lắc đầu,
Ta vẫn tin tưởng phẩm hạnh của C3ủng Nhị, chuyện gì cũng phải có kiểm chứng mới kết luận.
Gia đình Củng ma ma là hạ nhân do lão thái thái nhánh cả chọn9 tới chọn lui mới chọn được, trước giờ đã đỡ đần cho nàng không ít.

Lúc mới vào phủ nàng không yên tâm dùng ngư6ời khác, đều là mấy người con trai của Củng ma ma lưu ý chuyện bên ngoài, trong nhà thì nhờ Củng ma ma giúp nàng quản l5ý đầu ra đó.
Chu lão phu nhân đi và buồng, Đường quản sự cũng cáo lui.
Lâm Di dẫn cả nhà Củng ma ma trở lại Nhị Tiến viện.
Vừa vào phòng, Củng Nhị và vợ lại quỳ xuống.
Chu lão phu nhân kinh ngạc,
Chuyện gì vậy?
Lâm Di khó xử nhìn Chu lão phu nhân,
Cháu cũng chẳng rõ, vợ Củng Nhị nói nhìn thấy thấm nương cho người lưu ý Củng Nhị, có phải Củng Nhị đã làm gì sai rồi không?
Không ngờ đối phương lại nói huỵch toẹt ra như vậy, sắc mặt Thân ma ma cứng đờ, vội đảo mắt nhìn Chu lão phu nhân.
Chu lão phu nhân cũng sượng mặt, đành ậm ờ,
Việc này...
Cháu nói vậy là sao, ta không hiểu.
Dứt lời bà ta nhìn vợ Củng Nhị,
Ai nói với ngươi là ta cho người ta theo dõi Củng Nhị?
Vợ Củng Nhị sợ run,
Nô tỳ nhìn thấy Đường quản sự chuyên giúp việc cho lão phu nhân ngó nghiêng vào viện nhà nô tỳ, nô tỳ cứ tưởng mình đã làm gì sai, nhưng lúc Củng Nhị ra ngoài, Đường quản sự lập tức đi theo.
Dưới chữ 'quan' (E) là hai cái miệng (bộ khẩu B), trong Kinh nhiều quan lại, càng nhiều miệng hơn, cho nên đa số phủ lớn mới không cho phép hạ nhân nhà mình qua lại với gia nhận nhà khác, để tránh có lời ra tiếng vào.
Chu lão phu nhân đang nhắc nhở nàng, người khác sẽ xầm xì này nọ.
Chu lão phu nhân để Thân ma ma đỡ mình đứng dậy,
Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi.

Lâm Di cũng đứng lên, cả nhà Củng ma ma lui sang một bên.
Lâm Di thay một bộ váy gấm màu cam nhạt thêu hoa mai, dẫn Củng ma ma và vợ Củng Nhị đi tới Tam Tiến viện.
Chu lão phu nhân đang ở trong phòng uống trà, nhìn thấy Lâm Di thì nở nụ cười hiền rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên:
Nghe nói thôn trang đưa danh sách thu hoạch vụ mùa Thu tới cho cháu kiểm kê, kiểm xong rồi à?

Vẫn chưa ạ.
Lâm Di mỉm cười,
Lúc trước còn ở nhà thì cơm dâng tận miệng, áo đưa tận tay, giờ quản gia mới biết chẳng dễ chút nào, nếu không có thẩm nương làm trụ cột, chắc cháu đã sớm luống cuống tay chân rồi.

Thân ma ma đứng cạnh Chu lão phu nhân thoáng nhướng mày, Khang Quận vương phi bỗng nhiên lại đây nói mấy những lời này, rõ ràng là có hàm ý gì đó.
Nô tỳ ngẫm lại, nhất định là Củng Nhị có vấn đề.
Củng ma ma kính cẩn đứng một bên, không dám thở mạnh, hoàn toàn không còn vẻ đường hoàng khi xưa.
Chu lão phu nhân nghĩ đến Đường quân sự, không khỏi nhíu mày.
Lâm Di tỏ vẻ kinh ngạc,
Chẳng lẽ Đường quản sự không nói với thẩm nương?
Nàng thoáng dừng lại, ngập ngừng đề nghị:
Đường quản sự đâu rồi, hay là gọi ông ấy tới hỏi thăm một chút?

Chu lão phu nhân tỏ ra bất ngờ, Lâm Di cũng nghiêm mặt nhìn Củng Nhị, bảo Đường quân sự lặp lại những lời ông ta vừa nói.
Đường quản sự thuật lại xong, Củng Nhị lập tức dập đầu, giải thích:
Tiểu nhân chỉ thu một ít thảo dược để bán kiểm chút bạc, vừa hay gặp được Thường Vọng cũng đang thu mua thảo dược, bọn tiểu nhân trao đổi mấy câu thì nhận ra cả hai đều là đồng hương từ Sơn Đông, sau khi hỏi thăm lại biết cậu ấy là gia nhân của Tề gia, thể là liền giữ khoảng cách, không tới lui nhiều nữa.
Chẳng qua, bọn tiểu nhân mua bán cùng mặt hàng, lại hay tranh thủ thời gian rảnh chạy một chuyến, cho nên thường chạm mặt, nhưng tuyệt đối chưa từng nhắc tới chuyện trong phủ, chỉ trao đổi tin tức về thảo dược mà thôi.
Củng Nhị vừa nói vừa móc từ trong ngực áo ra một gói giấy, mở ra để lộ vài gốc nhân sâm rừng chất lượng thấp.
Ánh mắt của mọi người dồn về phía Đường quản sự.

Nghe nói người theo dõi Củng Nhị, đến cùng là vì sao?
Chu lão phu nhân lên tiếng trước tiên.
Đường quản sự tần ngần nhìn Lâm Di.
Lâm Di nói:
Đường quản sự có chuyện gì cần nói cứ nói, có lão phu nhân và ta ở đây, nếu Củng Nhị phạm lỗi, đương nhiên phải chịu xử lý theo quy định trong phủ.
Củng ma ma vẫn không mở miệng từ nãy giờ cũng quỳ xuống nói:
Lão phu nhân, Quận vương phi, Củng Nhị mà phạm lỗi thì cứ phạt thẳng tay, không cần bận tâm mặt mo già của nô tỳ.
Vừa nói bà vừa nhìn Đường quản sự,
Đường quản sự, ông làm ơn thương xót, có phát hiện gì xin hãy nói ngay, tránh để về sau lại thành đại họa.
Cứ thế Đường quản sự gần như bị dồn đến đường cùng, hôm nay tất nhiên phải khai hết mọi chuyện, bằng không làm sao ăn nói với chủ nhân phủ Khang Quận vương là Khang Quận vương phi đây.

Tiểu nhân cũng chỉ tình cờ phát hiện Củng Nhị có lui tới với hạ nhân nhà khác.
Vừa nói ông ta vừa bất an liếc nhìn Lâm Di,
Ban đầu tiểu nhân tưởng rằng Quận vương phi có việc sai cậu ta đi làm...
Nói tới đây ông ta lại khom người, không tiếp tục nữa.
Rõ ràng đối phương muốn ám chỉ, Củng Nhị vốn theo lệnh nàng ra ngoài làm việc.
ngộ nhỡ thật sự bị chụp mũ...
Quận Vương gia lại không ở trong Kinh.
Phải biết rằng Chu lão phu nhân dựa vào danh phận trưởng bổi, muốn nhúng tay vào chuyện trong phủ là chuyện rất dễ dàng.
Chưa kể, nàng chính là người giao việc thu mua hàng hóa cho Củng Nhị, nếu xảy ra chuyện, đương nhiên nàng cũng có một phần trách nhiệm, có lý nào giờ lại phủi tay đòi đổ hết lỗi sang người khác.
Rõ ràng Quận vương phi đang nghĩ cho Củng Nhị, bằng không làm ầm ĩ lên, Củng Nhị đừng mơ tiếp tục ở lại trong phủ làm việc, cả nhà cũng không còn mặt mũi sống nữa, Củng ma ma hỏi:
Vậy nên làm thế nào bây
giờ?

Mặc dù đã biết trước được kết quả, song Thân ma ma vẫn bảo tiểu nha hoàn đi tìm, chỉ chốc lát sau tiểu nha hoàn đã quay lại nói:
Đường quản sự rời phủ vẫn chưa về ạ.

Lâm Di không có mảy may bất ngờ, vợ Củng Nhị thì cúi gằm đầu chẳng dám nhấc lên.

Rốt cuộc là thế nào, cháu càng nghĩ càng thấy sắp mụ mị rồi.
Lâm Di đề nghị:
Đã vậy lát nữa cũng gọi Củng Nhị tới hỏi rõ ràng luôn đi.
Lâm Di vừa dứt lời, bà tử canh cửa đã báo:
Đường quản sự quay lại rồi.
Trước khi đến đây Lâm Di đã phải một bà tử chờ sẵn ngoài cổng, nhìn thấy Đường quản sự thì phải lập tức mời ông ta đến phòng Chu lão phu nhân ngay.
Nếu như hôm nay nàng không tới đây, chắc chắn chạy không thoát việc bị gán tội danh này rồi! Chu lão phu nhân nhíu mày,
Là gia nhân của nhà nào?
Bấy giờ Đường quân sự mới nói:
Là Tề gia ở Quốc Tử Giám...
Ông ta chú thích cụ thể hơn,
Chính là gã sai vặt của...
tu soạn Hàn Lâm Viên nhà họ Tề...
Nếu nhắc tới tu soạn Hàn Lâm Viện, vậy chính là gã sai vặt của Tề Trọng Hiên.
Nói tới nói lui, lại dẫn đầu mối về phía Tề Trọng Hiên.
Lâm Di trầm ngâm,
Nếu người của lão phu nhân đã phát giác, chắc hẳn bên đó biết được nhiều hơn chúng ta, ta cứ đi hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì.
Không tránh né, trái lại còn chủ động nghênh đón.
Có chuyện thì cứ giáp mặt đổi chất, dù sao vẫn tốt hơn lén lút thăm dò.
Củng ma ma lo âu nhìn Lâm Di, làm vậy ổn không, chẳng có bất kỳ chuẩn bị nào mà cứ thế đi qua đó...
Một bên là thị tùng của nàng, một bên là gã sai vặt bên người Tề Trọng Hiên.
Đường quản sự kể tiếp:
Tiểu nhân cũng chỉ có ý tốt, muốn nhắc nhở Củng Nhị là trong phủ chúng ta có quy định không cho gia nhân lui tới với người hầu nhà khác.
Củng Nhị không phải là gia nhận đầu tiên phạm quy, chẳng qua có kẻ cố tình muốn làm lớn chuyện thôi.
Lâm Di tỏ ra ngạc nhiên,
Củng Nhị là người hiểu phép tắc mà, tại sao lại có thể làm vậy nhỉ?
Dứt lời nàng nhìn vợ Củng Nhị.
Liếc nhìn vẻ mặt khó coi của vợ Củng Nhị, bà ta không khỏi suy tính.
Thân ma ma muốn viện cớ ra ngoài, suýt chút nữa đã đâm vào vợ Củng Nhị vừa vội vàng bước lên.
Vợ Củng Nhị không nói hai lời đã quỳ xuống trước mặt Chu lão phu nhân.
Chu lão phu nhân nhìn Thân ma ma, Thân ma ma bèn ra ngoài gọi Đường quản sự vào.
Đường quản sự khom người đi vào, lặng lẽ nhìn một vòng.
Trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Đường quản sự vẫn cụp mắt nhìn mũi mình, dường như không nghe thấy lời Củng Nhị nói, dáng vẻ rõ ràng là không tin.
Nếu đối phương đã rắp tâm bẻ cong sự thật, thì cho dù nàng gọi gã sai vặt của Tể gia tới cùng tra hỏi, họ cũng sẽ không đời nào cứ thể bỏ qua.

Được rồi.
Chu lão phu nhân lên tiếng:
Còn tưởng rằng là chuyện gì lớn, đã nói rõ rồi thì thôi đi.
Dứt lời bà ta nhìn cả nhà Củng ma ma,
Củng Nhị là nô tài của Quận vương phi, nên xử lý thế nào, Quận vương phi cứ xem mà làm đi...
Thân ma ma nghĩ tới đây, trong mắt xẹt qua một tia sáng.
Trần thị là người không dùng được hạt cát nào trong mắt.
Nếu là người khác gặp phải chuyện như vậy, phần lớn đều sẽ tìm cách che giấu, chẳng ai chủ động tới tìm trưởng bối hỏi thắng cả.
Gia đình Củng ma ma sống trong ngõ Hoa Sen ở Nam thành, Đường quản sự cất công đến tận đó, rồi lại đi theo Củng Nhị...
Ông ta lại là người chuyên chạy việc cho Chu lão phu nhân, ai nghe xong cũng sẽ thấy đây chẳng phải là chuyện có thể coi thường.
Trần thị khua chiêng đánh trống như thế, người ngoài biết được đều sẽ cho rằng, Khang Quận vương phi kính trọng lão phu nhân nên mới có thể dẫn người tới hỏi rõ ràng như thế.
Mà Trần thị làm thế này, thành ra lại khiến người khác cảm thấy Khang Quận vương trong sạch vô can.
Chu lão phu nhân sai bảo Thân ma ma:
Gọi Đường quản sự gọi tới hỏi chuyện một chút.

Đối tượng đã đi theo Củng Nhị rồi, làm gì có ở trong phủ, tìm hiểu gì đây? Nếu bây giờ không tìm thấy Đường quản sự, chứng tỏ lời vợ Củng Nhị nói chính là sự thật.
Vợ Củng Nhị cũng hoàn toàn không hay biết gì.
Lâm Di hỏi Đường quản sự:
Củng Nhị trở lại chưa?
Đường quản sự kính cẩn đáp:
Thưa chưa, vẫn còn ở Nam thành ạ.
Lâm Di nhíu mày, sai bảo Quất Hồng:
Bảo người dẫn vài gia nhận đi gọi Củng Nhi trở về.
Quất Hồng vội vàng đi sắp xếp, khoảng nửa canh giờ sau, Củng Nhị lảo đảo đi vào.
Củng ma ma giận dữ nhìn con trai.
Củng ma ma vừa cuống vừa tức, trong mắt như có hai thanh đao chỉ hận không thể băm vằm Củng Nhị.

Nghe kiểu nói vừa rồi của Chu lão phu nhân, rõ ràng đối phương muốn quy chụp rằng Quận vương phi với Tề Nhị gia có liên hệ.

Nếu thật sự bởi vì người nhà bà mà thanh danh của Quận vương phi bị hỏng, cả nhà bà chết muốn lần cũng không chuộc hết tội.

Phải làm sao bây giờ.

Củng Nhị khai mình đi bán thảo dược, nhưng nói mà không có bằng chứng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.