Chương 219: Bạn th n
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2050 chữ
- 2022-02-06 07:21:04
Nàng tin Củng Nhị, nhưng sẽ không ai tin nàng và thị tỳ của nàng.
Lâm Di bỗng nhiên nghĩ đến Châu Lang Huyên.
Dạo8 này Châu Lang Huyên xa lánh nàng, có phải vì nghe thấy lời đồn đại gì không?
Mẹ đẻ của Ngũ Vương gia, Thục phi nương nương, trước đây còn là người được Thái hậu chọn trong kỳ tuyển tú nữ năm xưa.
Có lẽ từ lúc đó Thái hậu đã nảy sinh hiềm khích với Hoàng hậu rồi.
Trong mớ giằng co này, Châu Lang Huyên chỉ có thể đứng bên Thái hậu nương nương mà thôi.
Châu Lang Huyên lại nghĩ tới bộ y phục nàng làm cho Trần Bát tiểu thư, vừa hay có thể cho Lâm Di nhìn thử xem đã ổn chưa, bèn sai Thu Đông lấy nó ra.
Bà tử canh của lui xuống.
Quế Nhi tới nhà bếp, Thu Đồng đi lấy y phục và kim khâu, trong phòng chợt trở nên yên tĩnh.
Châu Lang Huyên vội sai bảo Quế Nhi:
Mau dặn nhà bếp chuẩn bị bánh xốp nghìn lớp mà Khang Quận vương phi thích ăn, cả bánh mứt mận nữa, nhân mứt mận để ta làm.
Bánh xốp nghìn lớp rất khó làm, phải chuẩn bị từ sớm mới có thể giữ vỏ vừa xốp vừa thơm, Miệng Lâm Di nhạy cực kỳ, mùi vị kém một chút cũng bị nàng ấy nhận ra ngay.
Còn bánh mứt mận thì nhà nào cũng làm được, nhưng Lâm Di lại thích ăn bánh do nàng làm nhất.
Khẩu vị của hai người bọn họ rất quái, Lâm Di thích ăn bánh trái trong phòng nàng, nàng lại thích điểm tâm trong phòng Lâm Di.
Ta có chuyện muốn nói với đệ muội.
Quách thị nhìn quanh.
Lâm Di bảo Quất Hồng đi lấy điểm tâm đến, Quất Hồng dẫn tiểu nha hoàn ra ngoài, còn cẩn thận khép cửa lại.
Gần đây đệ muội có gặp Tề Nhị nãi nãi không?
Châu Lang Huyên? Cũng đã không gặp một thời gian rồi.
Ta nghe nói Tề Nhị nãi nãi bệnh, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không về thăm, cả ngày rúc trong phòng không ngoài, nghe tỷ tỷ của Tề Nhị nãi nãi bảo là vì tâm trạng của nàng ấy không được tốt.
Ta biết hai người có mối quan hệ tốt, có rảnh đệ muội đi thăm nàng ấy thử xem.
Lâm Di gật đầu,
Ừ, có thời gian ta sẽ đi thăm Lang Huyên một chuyến.
Quách thị chuyển sang nói về chuyện nhà,
Mấy ngày nữa là chốt vụ Thu rồi, đảo mắt lại tới đón năm mới.
Lâm Di cùng Tể Ngũ tiểu thư vừa nói chuyện vừa đi tới viện của Châu Lang Huyền.
Châu Lang Huyên mặc y phục gấm vàng thêu hoa sen bằng chỉ kim tuyến, đeo dây chuyền vắt trán màu hồng, bước ra đón Lâm Di.
Tề Ngũ tiểu thư nhìn thấy liền cười,
Bộ hai người có bàn trước rồi hay sau mà mặc màu giống nhau vậy.
Hôm nay Lâm Di cũng mặc bộ váy màu vàng nhạt.
Quận Vương gia không có nhà, ít ra muội cũng được thư thả một chút.
Lâm Di đưa y phục mình vừa làm xong cho Trần Bát tiểu thư cho Quách thị xem, Quách thị cười, nhờ Lâm Di làm giúp một bộ,
Ta thật sự chưa gặp ai khéo tay hơn đệ muội, nhìn nút thắt ta làm này, chẳng bằng một góc của đệ muội.
Quất Hồng bưng điểm tâm nhà bếp mới làm lên, Quách thị ăn nửa miếng, uống mấy hộp trà kỷ tử rồi đứng dậy cáo từ,
Ta về đây.
Lâm Di đứng dậy tiễn Quách thị ra ngoài.
Quách thị đi rồi, Củng ma ma cũng hỏi thăm được một vài tin tức,
Nghe nói là Tề Nhị thái thái bị trầm cảm mà thành bệnh.
Trầm cảm là một chứng bệnh cực kỳ khó nói, có thể nhẹ mà cũng có thể nặng.
Lâm Di cười nhìn Tề Ngũ tiểu thư,
Chuẩn bị tới đâu rồi? Có gì cần ta hỗ trợ thì cứ việc nói.
Tề Ngũ tiểu thư biết Lâm Di muốn nói tới đám cưới của mình, nên lập tức đỏ mặt,
Chỉ giỏi trêu ta thôi, giờ ta mới biết đấy,muội với Tam tỷ ta đúng là cùng một giuộc.
Nói tới đây, hai người không nhịn được cùng bật cười.
Lâm Di nhỏ giọng hỏi:
Lang Huyên bệnh sao vậy?
Trong mắt Tề Ngũ tiểu thư xẹt qua một tia sáng,
E là bị cảm lạnh nên không thể ra khỏi phòng, chắc mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.
Nàng thoáng dừng lại,
Đại tẩu vừa đón Ngũ Vương phi vào nhà, Ngũ Vương phi cũng tới thăm Nhị tẩu.
Thì ra xe ngựa dùng trước cổng Tề gia là xe của phủ Ngũ Vương gia.
Trùng hợp thật, nàng và Ngũ Vương phi lại không hẹn mà đến cùng ngày.
Châu Lang Huyên cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, dần lấy lại tinh thần, tiếng cười đùa ríu rít mỗi khi nàng và Lâm Di ở cùng nhau dường như vẫn còn bên tai, nhưng bây giờ lại chỉ là hồi ức...
Hôm sau Lâm Di lên đường đến Tể gia.
Xe ngựa còn chưa tới của thuỳ hoa nhà Tề gia đã dừng lại, bà tử đi theo xe đứng ngoài bẩm báo:
Trước phủ Tề gia có một chiếc xe ngựa, chúng ta đành phải chờ một lát.
Chừng một khắc sau (nửa tiếng), xe ngựa của phủ Khang Quận vương mới đậu ở trước cổng nhà họ Tề.
Lâm Di tạm gác suy nghĩ sang một bên, dặn dò Củng ma ma:
Cho người đi báo tin cho Tề gia, nói ngày ta sẽ đến thăm Tề Nhị nãi nãi.
Bất kể là vì chuyện của Củng Nhị hay vì Châu Lang Huyên, nàng đều phải đến Tề gia một chuyến.
Củng ma ma đáp rồi lui xuống sắp xếp.
Lâm Di lại bảo Quất Hồng đi chuẩn bị dưa mới ngâm và mứt hoa quả để mai mang sang cho Châu Lang Huyên.
Nô tỳ đi theo lão thái thái Trần gia nhiều năm như vậy, cũng coi như đã nghe nhiều thấy lắm, cho nên biết các nhà hiển quý là không đáng tin nhất.
Sau khi lão hầu gia bị đoạt tước, cổng chính nhà ta liền vắng lạnh, bằng hữu thường xuyên qua lại đều tránh như tránh tà, khi đó thậm chí cả Trịnh gia cũng chẳng thấy bóng dáng...
khiến lão thái thái chạnh lòng.
Lời Củng ma ma nói không phải là không có lý.
Lâm Di mới suy nghĩ đến đây thì nghe thấy 3nha hoàn bên ngoài thưa:
Nhị thái thái tới ạ.
Gần đây Quách thị nghén rất dữ, Chu lão phu nhân mới cho người đưa ô mai chua sa9ng mà, sao giờ chính chủ lại chạy tới đây? Lâm Di bảo người lấy ghế mềm cho Quách thị, Quách thị được nha hoàn đỡ bước vào, nhìn6 thấy Lâm Di bèn nói:
Nghe nói Quận Vương gia đã rời Kinh nên ta tới thăm đệ muội đây, nếu có chuyện gì cần giúp, đệ muội cứ nó5i một tiếng.
Lâm Di cười mời Quách thị ngồi xuống cạnh mình,
Bây giờ Nhị tẩu đang mang thai, phải tĩnh dưỡng thật tốt mới phải trong phủ nhiều người như vậy, sao có thể phiền tới Nhị tẩu chứ.
Đâu thể nói vậy.
Quách thị ngại ngùng cười,
Lúc trước ta hâm mộ Đại tẩu có mang liền được ở trong phòng nghỉ ngơi, cứ mong mình cũng được như vậy.
Nhưng khi thật sự tới phiên ta, không biết có phải vì ta không có phúc hưởng không mà mới nằm đã thấy khó thở, nhìn thấy đồ ăn liền buồn nôn, ra ngoài tới lui một chút thì lại thấy thoải mái hơn.
Lâm Di cũng cười,
Ta cũng từng nghe nói thế, có người chỉ thích ngủ, có người lại năng động hơn hẳn.
Quách thị nói:
Ta cũng chẳng biết đi đâu, nên ra ngoài đi mấy vòng.
Nghe nói gần đây ở nhà cũ bên kia bị Đại thái thái Chân thị quản rất nghiêm, chân sai vặt bên cạnh Chu Nguyễn Cảnh đã bị trừng trị hết mấy gã rồi, di nương trong viện cũng khóc lóc mếu máo cả ngày.
Chu Nguyên Cảnh gây chuyện bên ngoài cũng chỉ có thể dàn xếp ở trước mặt Chân thị thôi, cho nên mỗi lần trong nhà có cảnh gà bay chó chạy gì thì lại khổ cho Quách thi.
Tề Nhị nãi nãi thường xuyên lui tới phủ chúng ta, có mấy lời Quận vương phi nói thế nào cũng lọt vào tai Tề Nhị nãi nãi...
Củng ma ma nói quanh co, nhưng Lâm Di vẫn hiểu ý bà.
Phủ Quảng Bình hầu xảy ra chuyện, Củng ma ma hầu hạ bên người nàng dĩ nhiên cũng biết được ít nhiều.
Tuy Tề Nhị nãi nãi và Quận vương phi có quan hệ tốt, nhưng nói thế nào Tể Nhị nãi nãi cũng xuất thân từ phủ Quốc cữu, đó là nhà mẹ của Thái hậu nương nương.
Chẳng qua, bệnh của Châu Lang Huyên lại khớp với triệu chứng mà Quách thị nói.
Quách thị nhắc nàng đi thăm Châu Lạng Huyên, nhưng thật ra muốn ám chỉ tới quan hệ giữa nàng và Châu Lang Huyên, đây đã là người thứ hai nhắc nhở nàng.
Củng ma ma hạ giọng nói:
Mấy ngày trước Thái hậu nương nương triệu Tề Nhị nãi nãi vào Từ Ninh cung...
Lâm Di để Quất Hồng đỡ xuống xe, chưa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy Tề Ngũ tiểu thư chờ mình ở cửa thuỳ hoa.
Tề Ngũ tiểu thư tươi cười tiến lên đón Lâm Di,
Mấy lần mới muội tới chơi đều không được, nhất định phải đợi đến khi tẩu tẩu bệnh mới có thể nhìn thấy mặt muội cơ đấy.
Tề Ngũ tiểu thư đã đính hôn, không thể tùy tiện ra ngoài nữa, nên đã khá lâu Lâm Di không gặp nàng ấy rồi.
Lần này nếu không vì Châu Lang Huyên bệnh, Tề Ngũ tiểu thư cũng chẳng thể ra ngoài tiếp đãi khách.
Cách nói này cực kỳ có sức thuyết phục.
Lâm Di nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm suy tư.
Xem ra vấn đề xuất phát từ Ngũ Vương phi, Ngũ Vương phi từ một vị tiểu thư ngang tàng biến thành hòa nhã thân thiện như bây giờ, thường xuyên ra vào hoàng cung, lại tỉ mỉ hầu hạ ở trước mặt Thái hậu, nàng ta chiếm được hảo cảm của Thái hậu cũng chẳng có gì khó hiểu.
Người đưa tin của phủ Khang Quận vương đi tới Tề gia.
Châu Lang Huyên đang ngồi tựa vào đầu giường đọc sách.
Quế Nhi bưng nước nóng tới khuyên:
Nãi nãi đừng xem nữa, hai ngày nay mắt nãi nãi cứ đỏ đến mức chực chảy nước mắt, còn như vậy nữa sẽ ngã bệnh đấy.
Quế Nhi vừa dứt lời, bà tử canh cửa lên tiếng bảo:
Phủ Khang Quận vương cho người đến đưa tin ạ.
Châu Lang Huyền thoáng giật mình, vô ý làm quyển sách trong tay gập lại, hồi lâu sau mới hoàn hồn, lên tiếng hỏi:
Người đó nói gì?
Bà tử canh cửa đáp:
Nói là ngày mai Khang Quận vương phi sẽ tới thăm nãi nãi ạ.
.
Nhà Quốc cữu là phe của Thái hậu, vì thể bọn họ mới mượn lực Quốc cữu và Thái hậu để lật đổ Thành Quốc công.
Nhưng lần trước mượn lực thành công, lần này hành động đó lại thành vấn đề.
Nếu Trần gia có thể thông qua Thái hậu để dâng bằng chứng Thành Quốc công thông đồng với địch lên cho Hoàng thượng, vậy cũng có thể thông qua Hoàng hậu trải hoa cho đường công danh của mình...
Màu vàng nhạt ấm áp, nhìn dịu mắt, nàng tới vì chuyện của Củng Nhị, vấn đề hơi khó nói, mặc màu ẩm có thể rút ngắn khoảng cách nên nàng mới chọn màu này.
Nào ngờ Châu Lang Huyên cũng chọn màu giống nàng.
Tỷ đang bệnh mà, sao không ở trong phòng chờ?
Lâm Di cười nhìn Châu Lang Huyền.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.