Chương 220: Hối hận
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2305 chữ
- 2022-02-06 07:21:28
Hai người rất ăn ý, xem ra những gì bên ngoài đồn là đúng, Văn thị vẫn quản gia như thường lệ, Châu Lang Huyên đỡ đần chứ không tran8h không đoạt, quan hệ giữa chị em dâu rất tốt.
Mọi người vừa cười nói vừa thưởng thức trà, Ngũ Vương phi bảo nha hoàn đặt h3ộp cầm trong tay lên bàn, mở hộp ra để lộ từng bình sứ nhỏ nằm ngay ngắn bên trong,
Đây là thuốc mỡ chuyên dụng ở nhà mẹ ta, có tá9c.
dụng bổ khí ích máu cho nữ giới, cực kỳ tốt, hàng năm đều sẽ làm rất nhiều.
Củng ma ma nói tiếp:
Gia đình nô tỳ vốn từ Sơn Đông, là đồng hương với Thường Vọng của quý phủ.
Trong một lần con trai thứ hai của nô tỳ tranh thủ ngày nghỉ ra ngoài thu mua thảo dược, vô tình quen biết Thường Vọng...
Nếu bởi vì vậy mà bên ngoài lan truyền lời đồn gì không hay với Tề gia, hoàn toàn đều là sơ suất của nô tỳ đã không để ý dạy dỗ con cái tử tế...
Lâm Di thêm vào:
Trước đó vợ Củng Nhị từng nói với ta chuyện Củng Nhị ra ngoài mua bán thảo dược kiểm thêm, nhưng trong nhà dạo này nhiều việc nên ta chẳng chú ý mấy, không ngờ Củng Nhị lại qua đó mà quen với Thường Vọng.
Trong Kinh có không ít hạ nhân lén chủ ra ngoài mua bán thảo dược kiểm thêm ít bạc, việc họ gặp gỡ hạ nhận nhà khác cũng thường thấy.
Thận trọng ngắm nhìn Châu Lạng Huyên một lượt xong, Ngũ Vương phi mới cười nói:
Hôm nay chúng ta tới chủ yếu để thăm bệnh nên không tiện dạo vườn nhiều.
Dứt lời nàng ta liếc nhìn đồng hồ cát,
Không còn sớm sửa nữa, ta cũng nên về thôi, Tề Nhị nãi nãi dưỡng bệnh cho tốt nhé, bao giờ khỏe hẳn ta sẽ mời mọi người tới phủ nghe hí kịch.
Lâm Di cũng đứng dậy cáo từ.
Châu Lang Huyên ngẩng đầu lên, muốn nói rồi lại thôi.
Tể Đại nãi nãi Văn thị cùng Tể Ngũ tiểu thư tiễn Ngũ Vương phi và Lâm Di đến cửa thuỳ hoa.
Lâm Di uống một hộp trà, cười nói:
Ta nghĩ đến hình ảnh Phật Tổ cầm hoa mỉm cười.
Phật Tổ cầm hoa mỉm cười, chỉ người hiểu mới biết được ý trong câu nói của nàng.
() Bốn chữ
cầm hoa mỉm cười
trong câu này là thành ngữ chỉ
tâm ý tương thông
.
Châu Lang Huyên nói:
Ta học được cách này từ Khang Quận vương phi đấy,hòa trà xanh với trà hoa để uống.
Ngũ Vương phi đặt chén trà xuống bàn thấp, cầm khăn lau qua miệng, hâm mộ nói:
Ai cũng nói trước giờ tình cảm giữa hai người luôn rất tốt, nay tận mắt thấy ta mới tin đấy, ai cũng muốn có được một tri kỷ có thể chia sẻ hết mọi thứ.
Có thể chia sẻ mọi thứ...
Ngũ Vương phi cố tình nhấn mạnh mấy chữ này, những lời Châu Lạng Huyên với Thái hậu nương nương lúc trước, hẳn giờ Khang Quận vương phi đã nghe thấy rồi.
Tri kỷ gì chứ, cũng chỉ là nể mặt nói nhiều hơn mấy câu mà thôi, thật sự đến thời khắc mấu chốt thì làm gì còn bận tâm tri với kỷ gì nữa.
Nhà mẹ không đáng tin cậy, căn cơ của phu quân lại không vững, người như Khang Quận vương phi có thể có bằng hữu thân thiết chân chính mới lạ.
Theo đó, loài hoa này 3000 năm mới nở một lần.
Trong truyền thuyết, Kim Bà La mọc giữa chốn hư không, có màu trắng và không nhiễm bụi trần.
Văn thị tò mò hỏi:
Hai người cười gì thế?
.
Nghe lời phụ mẫu không gả Khang Quận vương quả là quyết định đúng đắn, phụ thân nói cực kỳ chí lí, phải gả cho người tôn quý nàng ta mới có thể luôn ngồi trên cao.
Tất cả những kẻ từng lên mặt với nàng ta giờ đều phải khúm núm ở trước mặt nàng ta, giờ là Châu Lang Huyên, tương lai Trần thị cũng sẽ phải như thế.
Ngũ Vương phi hơi hếch cằm, bắt được vẻ sương cứng trong mắt Châu Lang.
Thời điểm từ Thu sang Đông như thế này nên chú ý sức khỏe, nếu không kéo dài tới đầu Xuân thì sẽ không tốt.
() Thiên Kim Phương hay còn gọi là Ôn Tỳ Thang, bài thuốc chuyên trị các chứng hư hàn do lạnh, tỳ dương kém không vận hóa được sinh táo bón, bụng đầy, chân tay lạnh.
Châu Lang Huyên gật đầu,
Sẽ nghe muội, về y lý còn ai hơn được muội nữa đâu.
Lâm Di khẽ cười,
Hôm nay có một chuyện ta muốn nói với Châu tỷ tỷ...
Dứt lời nàng đưa mắt nhìn Củng ma ma.
Củng ma ma tiến lên mấy bước, khom người nói:
Đều tại thằng con không nên thân kia của nô tỳ...
Châu Lang Huyên hơi kinh ngạc, không ngờ lại là Củng ma ma đứng ra nói chuyện.
Châu Lang Huyên bảo Quế Nhi đi lấy điểm tâm Lâm Di thích ăn tới, trong mắt thiếu hẳn ý cười như trước đây.
Lâm Di nhấp một hộp trà rồi ngước lên nhìn Châu Lạng Huyên, vẻ mặt vẫn nhã nhặn, trầm tĩnh như thường ngày,
Châu tỷ tỷ tin tưởng ta chứ?
Nghe Lâm Di hỏi, các ngón tay Châu Lang Huyên hơi cứng lại.
Lâm Di cười nói:
Tỷ tỷ nên uống theo bài thuốc Thiên Kim Phương
của Thái y viện liên tục mấy ngày, bệnh sẽ mau khỏi thôi.
Hai người chẳng nói gì nhiều với nhau nên Củng Nhị không để trong lòng, có kẽ Thường Vọng cũng thể.
Hôm nay quản sự bên người thẩm nương ta bắt gặp Củng Nhị mua bán thảo dược, nhờ đó ta mới mọi chuyện.
Không tìm được đầu mối thu mua tên Toàn Lục, nên ta đã cho người đi tìm nhà đã bán thảo dược cho Củng Nhị.
Lại là Tề Đại nãi nãi Văn thị cười giải vây:
Ngũ Vương phi thích mẫu đơn đúng không, Ngụy Tử, Mỹ Nhân Kiều, Tiêu Cốt trong vườn được thợ chăm chút đều nở hết rồi, lão thái thái nhà tôi phải cho người lặn lội đến tận Tảo Châu mua về đấy.
() Ngụy Tử, Mỹ Nhân Kiêu và Tiêu Cốt đều là tên các giống mẫu đơn.
Mẫu đơn ở Tào Châu nổi tiếng nhất nước, Ngũ Vương phi cười nói:
Vậy đưa ta đi nhìn một cái đi, phủ ta có Diệu Hoàng, Ngụy Tử đủ hết, chỉ thiếu mỗi giống Tiêu Cốt thôi.
Tề Đại nãi nãi Văn thị đưa mọi người đi ngắm mẫu đơn, Châu Lang Huyên bệnh không tiện ra ngoài, Lâm Di bèn cười từ chối,
Ta chỉ thích Thủ Án Hồng nên không đi đâu, ta sẽ ở lại với Lang Huyên.
Cúc vàng lơ lửng trong chén trà trông khá giống bông sen dập dềnh trên mặt nước, một hình ảnh rất nên thơ.
Châu Lạng Huyên không sùng kinh Phật, đổi sang dùng trà kiểu này cũng chỉ vì thấy nó thú vị mà thôi.
Lâm Di và Châu Lang Huyên nhìn nhau, khẽ cười.
Văn thị không quên đưa một chậu mẫu đơn Tiêu Cốt lên xe của Ngũ Vương phi.
Lâm Di trở lại phủ Khang Quận vương, vào phòng thay y phục rồi cầm kim khâu lên thêu thùa.
Đi một chuyến đến Tể gia xong, những ẩn số trong lòng nàng đều đã có đáp án.
Châu Lang Huyên nhìn Củng ma ma.
Củng ma ma vội vàng lui xuống.
Châu Lang Huyên siết chặt khăn tay hơn,
Ta...
Cũng được.
Ngũ Vương phi cười vui vẻ,
Hai người các ngươi cứ việc thừa dịp chúng ta không ở đây to nhỏ với nhau.
Nàng ta quay sang Tề Ngũ tiểu thư,
Chúng ta đi ngắm hoa của chúng ta, hai người này gặp nhau là muốn nắm tay tâm tình, chúng ta ở lại chỉ tô cản trở thôi.
Hiển nhiên Tề Đại nãi nãi Văn thị không muốn dính dáng gì tới mớ bòng bong này, chỉ một lòng tiếp đãi khách thôi, Tề Ngũ tiểu thư cũng đi theo trông nom Ngũ Vương phi.
Ba người đi rồi, mang theo không ít nha hoàn bà từ trong phòng lập tức yên tĩnh hơn hẳn.
Thảo nào Nhị tẩu được tặng trà hoa liền đưa tới chỗ tổ mẫu trước, thì ra là để tổ mẫu dùng trong lúc lễ Phật,
Hèn gì Nhị tẩu hay uống trà cúc.
Tại sao là trà cúc thì chắc là vì...
không có hoa Kim Bà La nên đành dùng cúc vàng thay thế.
Trước kia chỉ cần là ý của Thái hậu, nàng luôn làm theo một cách dễ dàng, chỉ có lần này, trong lòng nàng lại như có tảng đá đè nặng, khổ sở nói không thành lời, sau khi trở về liên u uất như người bệnh nặng.
Lâm Di nhìn Châu Lang Huyên,
Châu tỷ tỷ cứ dưỡng bệnh cho tốt, sức khỏe luôn quan trọng nhất.
Những lời Châu Lang Huyên nói với Thái hậu lan truyền nhanh như gió, nàng muốn không biết cũng chẳng được.
Hai người mới nói tới đây, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng của Ngũ Vương phi,
Tề Nhị nãi nãi chưa chắc đã nỡ đưa Tiêu Cốt cho ta đâu.
Củng ma ma lẳng lặng đi ra mở cửa, một lát sau tất cả mọi người lại vào phòng ngồi xuống.
Mấy ngày trước ta có dâng cho Thái h6ậu nương nương dùng thử, Thái hậu nhớ tới Tề Nhị nãi nãi ngay, nói dạo gần đây khí sắc của Tề Nhị nãi nãi không được tốt lắm.
5
Thái hậu xem trọng Châu Lang Huyên như vậy...
Lâm Di điểm nhiên uống trà, Ngũ Vương phi nhìn Châu Lạng Huyên với ánh mắt đầy ẩn ý, Tể Đại nãi nãi giống như không nghe thấy, Châu Lang Huyên chỉ cười, hơi mất tự nhiên.
Ngũ Vương phi uống một lớp trà,
Trà hoa này là nhà mình tự làm à? Sao còn cho cả...
Lâm Di mở nắp trà,
Là sơn trà vụ Xuân đấy.
Sơn trà thuộc giống đa để, tương truyền Phật Tổ vốn được sinh ra dưới một gốc bồ đề, trong các ngôi chùa sâu trên núi thường có rất nhiều gốc sơn trà, chúng được nuôi dưỡng bởi hương hỏa hằng ngày.
Bốn chữ
trà phật nhất vị' chính là chỉ việc uống trà lúc cần niệm kinh dâng Phật, dùng sơn trà để pha trà là thích hợp nhất.
Tề Ngũ tiểu thư giật mình, xưa nay nàng chưa bao giờ nghe nói về chuyện này cả.
Châu Lang Huyện nghe xong liền hiểu ngay, lúc nghe thấy chuyện Thường Vọng lui tới với thị tỳ của Lâm Di, nàng không gọi Thường Vọng tới hỏi, cũng chẳng đi nói cho Lâm Di biết.
Còn khi Lâm Di hay chuyện lại tới nói rõ ràng mọi chuyện với nàng.
So sánh thì nàng không chỉ đa nghi mà còn ngu xuẩn nữa.
() Hoa Kim Bà La còn được gọi là hoa ưu đàm.
Loài hoa này gắn liền với kinh Phật và có mang ý nghĩa may mắn.
Theo Phật giáo, loài hoa này được cho là nở để báo hiệu Pháp Luân Thánh Vương (tức là Kim Luân vương, xưng là Di Lạc) xuất hiện ở nhân gian.
Muội biết hết rồi đúng không?
Có mấy lời đến bên miệng mới cảm thấy khó nói ra, nhưng ở trước mặt Thái hậu nương nương, đối diện với ánh mắt của Thái hậu nương nương, tự nhiên nàng lại muốn nói theo ý của Thái hậu.
Tề Trọng Hiên đứng ra nói đỡ cho Nhân gia nên Tề gia cũng trong tình cảnh đi trên lưỡi đao, nếu không có Thái hậu nương nương che chở, nàng cảm thấy chân như bị hẫng.
Chính sự sợ hãi và dựa dẫm đó đã khiến nàng bất giác mất hết mọi chống cự.
Sau khi Châu Lạng Huyên đến Từ Ninh cũng gặp Thái hậu nương nương, tình thế trong cung liền có thay đổi.
Mấy ngày nay tin Hoàng hậu nương nương sắp rời về Khôn Ninh cung bặt tăm, trong khi đó cung của Huệ phi nương nương lại liên tục có ban thưởng chảy vào.
Họ hàng xa bên nhà mẹ của Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện, liên luỵ đến cha nàng, Chu Thập Cửu cũng phải rời Kinh đi Thiên Tân.
Mỗi lần nhớ tới chuyện Châu Lạng Huyên và Trịnh Thất tiểu thư từng lên tiếng bênh vực Khang Quận vương phi, Ngũ Vương phi lại không nuốt trôi cục tức, chưa tận mắt nhìn thấy đối phương bất hòa, nàng ta thật sự không cam tâm.
Ngũ Vương phi mỉm cười, năm đó phải ngậm bồ hòn làm ngọt ở trước mặt Trần thị rồi giận đến mức ăn không ngon ngủ không yên, giờ nghĩ lại thì cảm thấy mình không nên thiển cận như vậy, Trần thị cũng chỉ là một đứa nhà quê miệng mồm nhanh nhẹn mà thôi.
Sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ đòi lại tất cả những gì Trần thị thiếu nàng ta.
Châu Lang Huyên và nàng thân nhau là chuyện mọi người đều biết, những gì liên quan tới phủ Khang Quận vương và Trần gia do chính miệng Châu Lang Huyên nói ra đương nhiên không thể đáng tin hơn nữa.
Cục diện chính trị hiện giờ cực kỳ bất lợi cho cha nàng, còn chuyện trong nhà, chỉ cần nàng không thể điều tra rõ ràng chuyện của Củng Nhị, không đầy mấy ngày sau, trong Kinh nhất định nổi lên lời đồn đại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.