Chương 222: Phản đòn



Quận Vương gia có tìm được manh mối gì không?
Chắc vì do thời tiết lạnh mà Lâm Di vẫn rúc trong lòng Chu Thập Cửu, không ngẩng đầu lên.

Chu 8Thập Cửu nói:
Cũng không có gì nhiều, chỉ nhớ tới chuyện cho người đến Hộ bộ hỏi về hạn mức nhân khẩu những năm qua thôi.


Mặt Lâm Di sáng l3ên,
Quận Vương gia muốn điều tra nhân khẩu của Thiên Tân?
Nói ngắn gọn thì số người tương ứng với số gạo cần tốn, nếu nhân khẩu đồng, đương nhiên s9ẽ tốn nhiều gạo hơn để cứu tể.
Chu Thập Cửu cúi đầu xuống, phần gáy trắng ngần như tuyết của Lâm Di đập vào mắt chàng,
Nhớ tới gì cơ?
Lâm Di cười kể:
Lúc còn ở Phúc Ninh, cha ta luôn phàn nàn chuyện triều đình phát gạo cứu tế càng ngày càng ít.
Đây chính là vấn đề cha nàng luôn canh cánh hằng năm, làm quan ở địa phương sợ nhất là nhìn thấy cảnh trong thành có bách tính chết đói,
Số lượng gạo cứu tế dựa theo nhân khẩu mà phát, nếu nhân khẩu chính xác như con số đã trình, vậy theo lý thì không thể bị thiểu.
Đất nước thu thuế theo đầu người, cho nên rất nhiều hộ gia đình che giấu số nhân khẩu thật, và đa phần đều là hộ nghèo khổ nhất.
Rất có thể tri phủ Thiên Tân đã lấy gạo thóc phát cho cả những người này.
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Có điều không thể trưng đủ thuế nộp cho đất nước cũng là tội nặng, nên quan địa phương mới hiểm khi tẩu trình về vấn nạn này.
Thế nên cha nàng mới có thể khẳng định Thường Quang Văn không hề tham ô.
Chẳng qua, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tư tưởng từ trước, nhưng ta vẫn mong rằng, nếu ngày đó thật sự đến, nàng ấy có thể đứng về phía ta.

Lâm Di chẳng phải là dạng ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình, bình thường hễ có đồ gì tốt, thể nào nàng cũng nhớ có phần cho Trịnh Thất tiểu thư, Tề Nhị nãi nãi và hai tiểu thư Tề gia, thế nên đương nhiên không muốn thấy tình cảm này tan vỡ dễ dàng như vậy.
Lâm Di nói khẽ:
Song nghĩ kỹ lại, nếu lợi ích của phủ Khang Quận vương và Trần gia là quan trọng nhất đối với ta, vậy Tề Nhị nãi nãi đương nhiên cũng sẽ thế, sẽ đặt Tề gia và Quốc cữu gia lên trên hết.

Em khác.
Chu Thập Cửu nhìn hàng mày thanh tú khẽ chau của Lâm Di,
Em vì Nhân gia làm liều, vậy Tề Nhị nãi nãi cũng có thể vì em mà không nói lời nào ở trước mặt Thái hậu nương nương.
chỉ cần Hoàng hậu nương nương ở trước mặt Hoàng thượng lơ đãng nhắc tới chuyện đó, tuồng kịch này sẽ kết thúc kiểu gì, thật sự rất khó nói trước.
Đây là biện pháp ăn miếng trả miếng, nhằm vào nhà Quốc cữu và Thái hậu nương nương.
Cách này tốt thì tốt, nhưng nghĩ kỹ lại thì vừa lợi vừa hại, nếu cứng rắn đối địch với Thái hậu nương nương, mất đi chỗ dựa vững chắc, cho dù lần này bọn họ thắng, về sau cũng chỉ càng thêm gian nan, bất kỳ sơ sấy nào cũng sẽ dẫn đến chết rất thảm, cho nên phải tính toán cực kỳ cẩn thận.
Chẳng qua, hắn Hộ bộ đã nghĩ tới điều này ngay từ đầu, Thiên Tân có bao nhiêu nhân khẩu, e rằng ngay cả Hoàng 6thượng cũng có thể nói rành rọt.
Bây giờ Chu Thập Cửu mới điều tra thì có thể tra ra được manh mối gì chứ.

Nghe Quận Vương gia nói v5ậy,làm ta cũng nhớ tới một sự kiện...
Lâm Di mỉm cười.
Lúc trước nàng suy xét nhất cử nhất động của Chu Thập Cửu là vì sợ Chu Thập Cửu sẽ lợi dụng cho giống kiếp trước, giờ nàng không còn như thế nữa cũng là một cách thể hiện sự tín nhiệm, dẫu gì rõ ràng Chu Thập Cửu cũng đang giúp đỡ nhà nàng.
Chu Thập Cửu cúi đầu nhìn vẻ tĩnh lặng trên mặt Lâm Di, dưới ánh nến chập chờn, nét mặt nàng trong bình thản hơn bình thường,
Vừa rồi em đang suy nghĩ gì mà không ngủ thế?

Nghĩ tới Tề Nhị nãi nãi.
Lâm Di không muốn giấu Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu vuốt ve mái tóc dài của nàng,
Để ta cho người đi hỏi thăm xem Tề Nhị nãi nãi đã nói gì ở trước mặt Thái hậu.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi thứ đều chìm trong yên tĩnh, chẳng ai ngờ được trong phòng nàng đột nhiên có nhiều hơn một người cả.
Chu Thập Cửu thấp giọng trấn an:
Trần Hán canh chừng bên ngoài, còn có bà tử quản sự lo liệu, sẽ không ai biết được.
Chàng đưa tay dép góc chắn cho Lâm Di,
Nếu như ta không ở trong Kinh, mà trong cung lại xảy ra chuyện, em có nghĩ được cách đối phó chưa?
Thái hậu nói Hoàng hậu tham gia chính sự, thể Thái hậu lợi dụng nhà ngoại hỏi thăm tin tức bên ngoài không được coi là tham gia chính sự ư? Nói Cảnh Nhân cung náo nhiệt, nhưng độ náo nhiệt đó sánh được với Ngũ vương phủ à? Nếu Thái hậu có thể lấy cớ ngoại thích lạm quyền ra giảng lý lẽ, vậy nhà Quốc cữu cũng là ngoại thích hàng thật giả thật.
Ngũ Vương phi lấy bí dược ở nhà mẹ đẻ đưa tới Từ Ninh cung, còn tặng cho Tề Nhị nãi nãi...
Chẳng qua mỗi người mỗi tỉnh, khó thể đánh đồng.
Sau chuyện này, hai người các em có thể tiếp tục lui tới, nhưng sẽ không làm tri kỷ được nữa; trừ phi có một ngày em thay đổi, hoặc Tề Nhị nãi nãi thay đổi.
Ý kiến thật lòng của Chu Thập Cửu đây ư? Lâm Di giãn mày, cười hỏi:
Bao giờ thì Quận Vương gia đi?
Chu Thập Cửu đáp:
Trước trời sáng, để tránh nảy sinh bất trắc rồi làm khó em.
Lâm Di ngước lên nhìn Chu Thập Cửu.
Cũng đúng...
Lâm Di lắc đầu,
Không cần đâu, nhất định Tề Nhị nãi nãi đã nhắc tới bệnh của Hoàng hậu nương nương ở trước mặt Thái hậu.
Nàng ấy từng đến phủ chúng ta đúng lúc có mặt Nhân tiên sinh, khi đó ta và Nhân tiên sinh thoải mái nói về Hoàng hậu nương nương mà không hề kiêng kỵ nàng ấy.
Thế nên chỉ có thể là chuyện đó thôi, những chuyện khác nàng ấy không biết, có nói cũng là lời vô căn cứ, không đáng tin.
Nàng thoáng dừng lại,
Tề Nhị nãi nãi là người nhà mẹ Thái hậu, khi mọi người nói chuyện với nhau, chỉ cần dính dáng đến chính sự là ta luôn cực kỳ cẩn thận, tiết lộ rất ít, đểu vì sợ có một ngày lập trường hai bên đối nghịch, nàng ấy sẽ khó xử...
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà Chu Thập Cửu đã thăm dò được nhiều tin tức như vậy, mà cũng có thể trước đó vị này đã tin chắc là thế rồi.
Tâm tư Chu Thập Cửu tựa như vực sâu, người sống ngay bên cạnh dò la tường tận.
Chẳng qua, chỉ cần không nghĩ nhiều thì sẽ bớt phiền não ngay thôi.
Lâm Di nói:
Để Quận Vương gia yên tâm đi Thiên Tân, thiếp thân đành phải nói có, không hẳn là biện pháp cực kỳ tốt, nhưng ít nhất cũng cầm cự được đến khi Quận Vương gia hội Kinh.
Lâm Di rúc vào lòng Chu Thập Cửu.

Chu Thập Cửu cười khẽ bên tai nàng,
Đừng để ta không yên lòng phải trở lại đấy.
Lâm Di không nói gì thêm, thiếp đi trong lòng Chu Thập Cửu.

Nghe thấy tiếng thở đều đều của Lâm Di, Chu Thập Cửu rút cánh tay khỏi ót nàng, đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi đẩy cửa ra ngoài, nhận lấy áo lông cừu và roi da từ tay Quất Hồng, sau đó rảo bước băng qua sân, tiến về phía của viện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.