Chương 223: Giết người
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2040 chữ
- 2022-02-06 07:21:24
Mấy gã hạ nhân hay tán dóc với nhau về chuyện, chỉ cần chủ mẫu có tin đồn thất thiệt gì, nếu không bị bỏ thì cũng sẽ thành vật trang trí trong nhà, bỏ8 qua việc không có mặt mũi ra ngoài tham gia yến tiệc nữa, nhưng ngay cả người hầu ở nhà cũng chẳng quản nổi, mà phía nhà mẹ đẻ thì sợ mất mặt nên ch3ả thèm hỏi han tới.
Chủ mẫu nhà Quách Tư nghiệp quan lục phẩm trong Kinh cũng vì thế mà treo cổ tự tử, tang lễ thì làm qua loa cho xong.
Với loại tội này, cho dù chưa thể xác định thì kiểu gì cũng bị trưởng bối vặn hỏi...
Lúc Lâm Di tỉnh dậy trời vẫn chưa sáng, mà người bên cạnh đã không còn bóng dáng.
Nàng đã tỉnh dậy sớm, nhưng không ngờ Chu Thập Cửu lại đi sớm như vậy.
Lâm Di lặc chuông gọi Quất Hồng vào.
Quất Hồng tinh ý vào một mình, không cho ai khác đi theo.
Củng Nhị không biết nói dối, vậy chỉ có khả năng là những kia có vấn đề.
Quản sự dò ý:
Hay để tiểu nhân đi nghe ngóng thêm cho người để ý kỹ hơn.
Lâm Di lắc đầu,
Ông lui xuống đi, có việc ta sẽ gọi.
Quản sự đáp lời rồi lui xuống.
Quận Vương gia đi lúc nào vậy?
Quất Hồng đáp nhỏ:
Quận vương phi mới ngủ được một tí thì Quận Vương gia đã rời phủ rồi ạ.
Lúc mới ngủ là lúc không dễ tỉnh nhất, thảo nào nàng không nghe thấy tiếng động gì.
Nhớ đến lời khuyên của Chu Thập Cửu, Lâm Di bất giác thấy ấm lòng.
Lâm Di nhớ đến tối qua Chu Thập Cửu có nói về thuế nhân khẩu, chỉ cần tìm cách đến phủ Thuận Thiên kiểm tra nhân khẩu là sẽ biết được những nhà đó có lao động khoẻ mạnh hay không ngay.
Hộ tịch không ghi chép lao động khỏe thì sẽ không phải nộp thuế nhân khẩu, nếu muốn trốn thuế, đương nhiên họ sẽ không để người ngoài biết đến sự hiện diện của những lao động khoẻ đó, cho nên hái được cây thuốc cũng chỉ có thể bán cho Củng Nhị, chứ không tự đem ra tiệm bán.
Lâm Di gật đầu, bấy giờ Quất Hồng mới cho nha hoàn đem nước vào nhà hầu hạ.
Sau khi đạt điểm tâm sáng nhà bếp làm vào hộp mạ vàng vẽ hoa sen mang qua chỗ Chu lão phu nhân, Lâm Di ăn cùng Chu lão phu nhân rồi mới về phòng mình.
Có thể bám theo đường này mà điều tra thêm.
Lâm Di đang suy nghĩ thì Củng ma ma tươi cười bước vào nhà,
Quận vương phi, Nhân tiên sinh đến rồi ạ.
Nhân lão thái gia mang
Sơ Luật
của Nhân Phụng Trúc vào Kinh, Nhân Ngữ Thu sợ có gì sơ suất nên luôn túc trực bên cạnh ông.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời,
Quận Vương gia có thể ngủ lại phủ thêm tí nữa mà.
Rõ ràng về vì Quận vương phi mà lại đi hối hả như vậy.
Trời tờ mờ sáng, Chu Thập Cửu leo lên ngựa, khoé miệng nở nụ cười, con người chàng đúng là chỉ biết tính toán, giống như Lâm Di nói, chàng luôn bất chấp mọi thủ đoạn, miễn là đạt được mục đích.
Lão thái gia vẫn khỏe chứ ạ?
Nhân Ngữ Thu lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ buồn bã,
Chỉ còn chờ tình hình khả quan hơn một chút thì thuê xe về Phúc Ninh thôi.
Lâm Di ngỡ ngàng, xem ra nghiêm trọng hơn nàng nghĩ,
Tiên sinh cần thuốc gì cứ nói, ta sẽ tìm mọi cách để lấy được.
Nhân Ngữ Thu nói:
Thái y viện có đến xem rồi...
phụ thân ta vốn đã mang trọng bệnh, giờ lại lặn lội đường xa như vậy, không thể dùng thuốc một hai ngày là đỡ ngay đâu.
Nhà họ Nhân giỏi bắt mạch, Nhân Ngữ Thu đã nói thế thì người ngoài cũng không còn cách nào khác.
Nếu không phải vì chuyện của Châu Lạng Huyên, Chu Thập Cửu sẽ không mạo hiểm trở về như vậy, càng không phải vội vã âm thầm đi trong lúc nàng ngủ.
Lâm Di vừa mặc quần áo vừa hỏi:
Quận Vương gia về phủ có ai biết không?
Quất Hồng thưa:
Chỉ có bà tử canh của viện chúng ta, quản sự tiền viện, Đồng Ninh, Trần Hán với nô tỳ biết thôi ạ.
Toàn là người đáng tin cậy.
Lâm Di kéo Nhân Ngữ Thu ngồi xuống,
Sao rồi? Lão thái gia có bị làm khó không?
Nhân Ngữ Thu lắc đầu,
Không có, chắc là vì Hoàng thượng thấy phụ thân đã cao tuổi, chỉ triệu kiến hỏi thăm chút thôi.
Sự kiên trì kéo dài bao nhiêu năm qua của Nhân gia sau lần triệu kiến này đều đã hóa thành công cốc.
Tuy Nhân Phụng Trúc được bình an, nhưng Nhân lão thái gia nhất định sẽ thấy thẹn với tổ tiên.
Một bên chăn đệm đã lạnh, chứng tỏ Chu Thập Cửu đi được một lúc rồi.
Cũng may chuyện hôm qua rõ mồn một, nếu không nàng còn tưởng là mình nằm mơ.
Bày mưu để hạ gục kẻ địch hay tính toán người bên cạnh với chàng đều không có gì khác nhau.
Tối qua chàng về phủ, tuy đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng ở lâu thêm khắc nào là sẽ thêm nguy cơ bị phát hiện, mặc dù đây là chỉ là nước cờ để Lâm Di tin tưởng mình hơn, song chàng cũng phải đảm bảo nàng được bình an.
Lâm Di lắc đầu, giải thích cho Nhân Ngữ Thu tiên sinh hiểu:
Cục diện chính trị thay đổi khó lường, không dễ phỏng đoán, bây giờ Quận Vương gia đã đi Thiên Tân, chứng tỏ ít ra Hoàng thượng không chỉ tin lời một phía, chúng ta vẫn còn cơ hội.
Nói tới đây, Lâm Di khẽ cười,
Vừa hay ta cũng có chuyện muốn tìm ai đó hỏi ý, giờ có tiên sinh ở đây, ta không cần đi phiền người khác nữa.
Nhân Ngữ Thu cười nói:
Kể nghe xem nào, thêm một người thì có thêm một ý kiến mà.
Lâm Di kể lại chuyện của Củng Nhị, hoàn toàn bỏ qua các chi tiết liên quan đến Châu Lang Huyên, chỉ nói sơ suy nghĩ của mình
Ta dự định mua đất trồng thảo dược.
Nay
Sơ Luật
đã được bàn giao cho triều đình, do sức khoẻ không tốt, Nhân lão thái gia đành ở lại trong Kinh, Ngân Ngữ Thu cũng ở lại theo.
Lâm Di đứng dậy đi đón tiếp Nhân Ngữ Thu, Nhân Ngữ Thu trông khá mệt mỏi, nhưng vừa gặp Lâm Di thì liền cười rạng rỡ nói:
Vốn định mai mới qua, ai ngờ ngồi nhà không yên, nên đến thăm em luôn.
Nhân Ngữ Thu nghe Nhân Phụng Trúc kể về tình hình gần đây của phủ Quảng Bình hầu và phủ Khang Quận vương, nên mới vội vàng chạy đến đây mà.
Khang Quận vương đã gọi gã đến tận đây hỏi, nếu gã không thành thật trả lời, chắc chắn sẽ không thể bình an vô sự mà về.
Tuy Lâm Di không nói gì, nhưng chắc chắn sẽ uất ức trong lòng.
Chuyện trước đây...
Thẩm quản sự lẩm nhẩm lại ba chữ này, cuối cùng cũng hiểu ý của Khang Quận vương, chuyện trước đây không tính, nhưng chuyện lần này thì không tha được.
Ngoài đường không có bóng người, Chu Nguyên Triệt không muốn người khác biết mình đã về Kinh nên không định đến biệt viện hoặc tìm nơi ngủ trọ, vậy mà lại cất công tránh né ánh mắt của bao nhiêu người chạy về phủ Quận vương.
Phải biết là ngoài mặt thì Chu Nguyên Triệt luôn nở nụ cười, nhưng bên trong lại lạnh đến phát sợ.
Chỉ chốc lát sau đã có hai ba gia nhận đi vào.
Phỏng đoán của Thẩm quản sự rốt cuộc được xác nhận, gã chưa kịp nói thêm câu nào thì trên cổ xẹt qua một cảm giác lạnh buốt như băng tuyết mùa Đông, rồi tới cảm giác nóng ấm của chất lỏng bắn tung tóe.
Một lúc sau, quản sự trong phủ đến báo cáo:
Tiểu nhân theo lời mô tả của Củng Nhị tìm đến những người kia, tất cả đều còn ở đó, nhưng không chịu thừa nhận đã bán sâm cho cậu ấy.
Chuyện nằm trong dự đoán, Lâm Di hỏi:
Có nhìn ra manh mối gì không?
Quản sự lắc đầu,
Trong nhà đều là người già, phụ nữ và trẻ em, chẳng ai có khả năng lên núi hái thuốc cả.
Đào sâm thì phải vào sâu trong núi, có nhiều loại cây thuốc còn mọc ở vách đá, phải là trai tráng khoẻ mạnh mới hái được, Lâm Di hỏi:
Có đi xung quanh hỏi thăm không?
Quản sự gật đầu,
Thưa có, hàng xóm xung quanh đều nói nhà đó không có ai khoẻ mạnh cả.
Nói y như nhau, nếu không phải đúng là như vậy, thì tất cả đều đang nói dối, Lâm Di suy ngẫm...
Chu Thập Cửu đứng dậy, cười hỏi:
Chân thị bảo người đi loạn tin như vậy à?
Thẩm quản sự giật mình, rồi gã chợt thấy bụng nặng nề, ngã sõng soài, mặt đập xuống đất, mũi đau không thở nổi.
Chu Thập Cửu không còn cười nữa, ánh mắt trở nên lạnh tanh,
Coi như chuyện trước đây ta đều không tính toán với ngươi.
Dứt lời chàng cầm lấy roi, quay người bước ra cửa.
Nhóm gia nhân nhét vài tờ ghi chép vào ngực Thẩm quản sự, sau đó kéo thi thể đầy máu của gã ném vào một góc.
Phùng Tử Anh theo chân Chu Thập Cửu, thẳng tiến đến Thiên Tân.
Thẩm quản sự thấy bụng đau đớn, nhưng lòng lại nhẹ nhõm hơn hẳn, với tình hình trước mắt, miễn bảo toàn mạng sống là được...
Suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu gã thì Phùng Tử Anh từ ngoài bước vào.
Thẩm quản sự dập đầu liên tục,
Phùng gia, xin ngài nói giúp tiểu nhân vài lời với Quận Vương gia.
Phùng Tử Anh cười mỉa mai,
Sao ngươi không nghĩ xem ngươi đã làm gì, bôi nhọ Quận vương phi mà còn muốn sống à?
Thẩm quản sự mở to mắt.
Rõ ràng Quận Vương gia đã nói không tính toán chuyện trước đây mà.
Trong nhà bỗng chốc im ắng hẳn.
Thẩm quản sự là người mà5 Chu Nguyễn Cảnh và Chu Đại thái thái hay dùng, đã làm lâu năm bên nhà cũ, ít nhiều nắm bắt được tính khí của Khang Quận vương.
Hắn từng kết luận rằng đám con gái yếu ớt muốn tiếp cận Chu Nguyên Triệt kia cuối cùng đều phải khóc mà về thôi.
Đứng ngoài gió một hồi, Phùng Tử Anh bắt đầu thấy lạnh, dặn gia nhận đi lấy rượu tới để uống cho ẩm.
Lá rụng về nguồn, chẳng lẽ lần này Nhân lão thái gia không về nhà được? Nghĩ đến đây, Lâm Di liền cảm thấy chua xót.
Nhân Ngữ Thu đổi đề tài:
Ta có nghe nói về chuyện của Quảng Bình hầu, do bị nhà ta liên lụy có phải không?
() Tư nghiệp là chức quan dạy học trong các thư vi6ện, trường học thời phong kiến.
Phùng Tử Anh lẳng lặng ra ngoài đợi.
Nhân Ngữ Thu nghe ra ý của Lâm Di, nghĩ đến Nhị nãi nãi nhà họ Tề là Châu Lang Huyên thì thoáng chau mày, nhưng thấy Lâm Di không có ý nhắc đến, nên nàng cũng không hỏi nữa,
Ta nghe nói giờ quý tộc trong Kinh đều đến trấn Phong Đài mua đất trồng hoa nuôi ong, còn em lại muốn trồng thảo dược.
Nói tới đây, nàng trở nên nghiêm nghị,
Ngày mai ta sẽ vào cung bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, em nghĩ kỹ xem, có lời gì cần ta nói hộ không.
Nhân Ngữ Thu nghĩ cho nàng nên mới gấp rút vào cung như thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.