Chương 224: Ra tay


Quản sự đi hỏi thăm thì nghe nói là do thổ phỉ làm bậy.
Bắt đầu rồi, yên ắng được một ngày, rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Lâm Di n8hìn Củng ma ma:
Ma ma hãy đi nói lại với quản sự tiền viện, bắt đầu từ hôm nay, hạn chế gia nhân trong phủ ra ngoài.
Củng ma ma ngập n3gừng một lúc lâu mới nói:
Chẳng lẽ chuyện đánh người phóng hoả cũng đổ được lên đầu chúng ta sao.
Sao lại không? Nên biết rằng những g9ia đình có chút quyền thế đều dung túng cho gia nhân làm vài chuyện khác người, và phủ Khang Quận vương hiển nhiên là một trong số nhà q6uyền quý.
Thân ma ma nhanh chóng đem thiệp đến cho Lâm Di.
Lâm Di mở ra xem rồi cười nói:
Sắp tổ chức tiệc Trung Thu nên bên Tôn Thất doanh mời chúng ta qua đó bàn bạc ạ.
Ngoài đêm giao thừa thì Trung Thu cũng là dịp mà Tôn Thất doanh tụ tập, để trưởng bối dẫn dắt hậu bối cúng trăng.
Tín Thân vương phi giao việc bài trí hoa viên Trung Thu cho các nàng dâu mới như Lâm Di, Lâm Di và bọn Tưởng thị cùng nhau bàn bạc bài trí tháp đèn thể nào.
Chân thị thì theo Chu lão phu nhân trò chuyện với Tín Thân vương phi.
Tín Thân vương phi tranh thủ cơ hội nhìn Chu lão phu nhân, Chu lão phu nhân lại như không phát hiện, từ tốn uống trà.
Lúc này Chu Đại thái thái Chân thị cũng cùng nữ quyến đồng lứa cười nói bước vào.
Lâm Di vừa nói đến đây thì Thân ma ma đem thiệp vào, đi tới chỗ Chu lão phu nhân cung kính đưa ra.
Thấy đó là thiệp của Tôn Thất doanh, Chu lão phu nhân cười khoát,
Mắt ta kém, đưa cho Quận vương phi xem đi.

Chu lão phu nhân trách cứ nhìn Chân thị,
Tự dưng tạo thêm phiền toái cho phủ Tín Thân vương.
Chân thị ngượng ngùng cười,
Năm nay bọn nhỏ còn nhớ đấy, hỏi con có phải vì đốt ít nên quá không, tụi nhỏ bây giờ không đùa được đầu, đứa nào cũng sắp thành tinh hết rồi.
Tín Thân vương phi nhìn dáng vẻ của Chân thị thì bật cười,
Cứ để chúng nó đốt nến đi, xem có mời được Hằng Nga về không.
Lâm Di nhìn Chân thị, đúng lúc Chân thị quay đầu sang nàng, trong mắt thị như lóe lên tia sáng.
Mọi người ngồi nói chuyện thêm một lát rồi chia nhau ra làm việc.
Lâm Di vẫn thích cuộc sống bình yên đơn giản khi ở Phúc Ninh hơn.
Xe ngựa dừng lại, lập tức có người đến hầu hạ.
Lâm Uyển đã mang thai hơn sáu tháng, bụng rõ to nhưng eo thì vẫn nhỏ như xưa, nhìn phía sau sẽ không biết được là đang có mang.
Nhóm nữ quyến lui tới đều dồn ánh mắt vào bụng của Lâm Uyển, như muốn biết trong bụng là con trai hay con gái.
Lâm Uyển đột nhiên nhớ ra,
Quận Vương gia có kịp về Kinh đón Trung Thu không?

Không biết nữa.
Lâm Di cùng Lâm Uyển từ tốn đi vào nhà,
Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Lâm Uyển lộ vẻ lo lắng,
Ta có nghe nói về chuyện của Tam thúc, hỏi thăm Nguyên Quảng thì được biết là chuyện của quan văn, sao lại dính đến Quận Vương gia vậy?
Nếu không có quan hệ thống gia này, Chu Thập Cửu đương nhiên không thể nhúng tay vào chính sự.
Lâm Di không muốn tiếp tục đề tài này, vừa hay có vị phu nhân đi tới hỏi thăm bụng bầu của Lâm Uyển, xem chừng trong tổng thất khá ít nữ quyến mang thai, nên Lâm Uyển mới được quan tâm như vậy.
Lâm Di khuyên:
Ma ma đừng lo lắng quá, màn chính vẫn còn ở đằng sau, giờ mà loạn thì kể tiếp chỉ có thể mặc người khác bài bổ thôi.
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lâm Di, tâm trạng rối bời của Củng ma ma cũng ổn định phần nào.
Lâm Di quay vào buồng trong tiếp tục xem sổ sách điền trang, nhận tiện dặn dò Củng ma ma:
Gọi lão quản sự trong phủ đến đây, ta muốn hỏi ông ấy xem Trung Thu hằng năm chuẩn bị quà tặng cho họ hàng bạn bè thể nào.
Gia súc rau cỏ nuôi trồng trong thôn trang ngoại trừ nhà dùng thì phần còn lại đều dùng để tặng vào những dịp cẩn.
Cho nên, bất kỳ ai nghe kể về chuyện này đều sẽ liên tưởng đến nàng, cho rằng nàng sai gia nhân trong phủ đi hỏi thăm 5chuyện Củng Nhị mua sắm, cảm thấy đối phương không nói thật thì nàng cho người tới uy hiếp, không chịu làm theo lời nàng thì nàng cho đốt nhà, đánh đập.
Nếu không thì sao bá tánh của những ngôi nhà bị đốt kia không đi báo quan, mà chỉ nói là do thổ phỉ làm.
Trung Thu năm ngoái ở Phúc Ninh, tiểu Tiêu thị mua quà hơi ít, gia súc tặng cho nhà mẹ đẻ đều rất gầy, khiến bà cứ lo bị nhà mẹ đẻ ghét bỏ.
Ngoài quà cáp thì còn phải gặp trang trưởng, tuy nàng không rành về chăn nuôi trồng trọt, nhưng vẫn muốn nghe trong trưởng nói rõ mỗi năm phải để dành bao nhiêu hạt giống, mua bao nhiêu súc vật, sử dụng bao nhiêu tá điền.
Tuy còn vài tháng nữa mới đến Tết, nhưng Trung Thu thì ở trước mắt rồi, quà cáp phải tính toán
trước, để nếu không đủ vẫn còn kịp sắp xếp đi mua.
Thổ phỉ vô mấy hộ nhà nghèo mạt rệt kia để làm gì? Cướp được gì chứ? Rõ ràng là có người cố ý bảo họ nói vậy.
Củng ma ma nói:
Chúng ta có ngốc đâu mà những việc này chứ, có khác nào bịt tai trộm chuông
đâu.
() Thành ngữ có ý tự lừa dối mình nhưng không lừa dối được người, bắt nguồn từ điển tích có kẻ lấy được quả chuông, nhưng không mang đi nổi, bèn dùng vô đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng.
Chu lão phu nhân bật cười,
Ta thấy Trung Thu là vui nhất, trưởng bối tôn thất dẫn mấy đứa nhỏ dưới 13 tuổi cúng trăng, bọn nhỏ cứ ngẩng đầu hỏi người lớn bao giờ Hằng Nga sẽ đến.
Trẻ con luôn tưởng chuyện cổ tích là thật, vậy việc nàng và Tề Trọng Hiên có tư tình chẳng phải còn dễ tin hơn là chuyện cổ tích sao? Lâm Di mỉm cười,
Cháu sẽ đi chuẩn bị để sáng sớm mai qua đó.
Chu lão phu nhân gật đầu, quay đầu nhìn lão thái gia trong buồng rồi dặn dò Thân ma ma:
Ta không đi cũng không được, ngươi hãy đến nhà cũ báo tin, ngày mai bảo Nhị thái thái đến đây một chuyển.
Sau khi rời khỏi viện của Chu lão phu nhân, Lâm Di bảo Củng ma ma chuẩn bị vài món quà nhỏ tặng cho các tiểu thư chưa xuất giá.
Rạng sáng hôm sau, trước cổng Tôn Thất doanh náo nhiệt vô cùng, con cháu đều ngồi xe ngựa đến nhà tổ tụ tập, tiếng bánh xe khô khốc vang lên khiến người trên phố đều phải tránh ra xa.
Chu lão phu nhân xuống xe trước, được mọi người nghênh đón vào nhà.
Lâm Di cũng xuống xe ngựa, vừa lúc bắt gặp Lâm Uyển vác bụng bầu đến.
Tín Thân vương là nhánh của trường từ Thái Tổ, năm đó lúc triều Đại Chủ thành lập Tín Thân vương đã được ban cho phủ đệ này, về sau thì không có phủ vương gia nào rộng bằng phủ của Tín Thân vương cả.
Tín Thân vương đã sớm cho chia đôi hoa viên, phía Đông chuyên dùng để tổ chức yến tiệc của tôn thất, nên hễ dịp tôn thất tụ hội thì tất cả đều sẽ tới đây.
Mặc kệ ngoài kia có thể nào, nàng cũng muốn lòng luôn lặng như nước, không để bị người khác làm rối loạn.
Lâm Di với quản sự bận rộn suốt hai canh giờ (4 tiếng), đến giờ cơm tối, Lâm Di mới tới chỗ Chu lão phu nhân nói sơ lược về các việc liên quan đến thôn trang.
Các phu nhân thái thái cứ tụ tập là bàn luận hết chuyện nhà này đến chuyện nhà khác, tuy đều là chuyện trong nhà, nhưng cũng có thể truyền đến triều đình, rồi lại có chuyện hay để xem.
Củng ma ma vốn giỏi kiềm chế, nhưng tình hình càng ngày càng nghiêm trọng mà không có cách gì ngăn cản, hễ nghĩ đến kết quả xấu nhất, mồ hôi bà lại ướt đẫm cả áo.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ấm áp hơn mấy ngày trước nhiều, Lâm Di vén rèm lên nhìn những gốc liễu buông cành bên đường, ven đường có đứa trẻ đang nghịch đất, bà mẹ lo lắng ngồi bên cạnh trông chừng, chốc chốc lại nhỏ giọng rầy la, hay ngước đầu lên ao ước nhìn sang bên này, rồi đưa tay sờ sờ mép váy rách sạn của mình.
Trong mắt người khác, xuất thân cao quý rất đáng ngưỡng mộ, nhưng con đường này thực ra lại đầy chông gai, không cẩn thận là bị đâm đến mức máu chảy đầm đìa.
Lâm Uyển và Lâm Di vào nhà, hành lễ với trưởng bối trước tiên.
Tín Thân vương phi mặc áo váy gấm màu đinh hương thêu đuôi khổng tước, trông vừa cao quý vừa dễ gần, đang được mọi người vây quanh nói cười.
Lâm Uyển đi tới nắm tay Lâm Di,
Ta đoán giờ này muội sẽ đến, quay đầu nhìn thì quả nhiên là vậy.

Lâm Di cũng thuận miệng bắt chuyện với Lâm Uyển:
Tỷ khỏe không?
Lâm Uyển cúi đầu cười,
Cũng ổn, ăn được ngủ được, các trưởng bối đều nói phải vài tháng nữa mới khó chịu thật sự, đến lúc đó là khỏi ra ngoài luôn.
Các ngày lễ tiếp theo là Trùng Dương, Đồng Chí và giao thừa; bụng Lâm Uyển ngày càng lớn, đi lại không tiện, sẽ không thể tham gia các buổi yến tiệc thế này nữa.
Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.
Người ngoài nào sẽ quan tâm, thứ thiếu thốn nhất trong Kinh thành là các tin đồn mà.
Chân thi hành lễ với Tín Thân vương phi và các vị trưởng bối trước, sau đó vui vẻ cười kể:
Đám tỷ nhi đang hỏi chuyện Hằng Nga kìa, năm ngoái con bị chúng quay quanh nên đã kể câu chuyện Hằng Nga là mỹ nhân đẹp nhất trên đời, thỏ ngọc nàng ấy ôm trong lòng là linh vật hàng đầu thế gian; mỗi khi trăng tròn Hằng Nga sẽ đưa thỏ ngọc xuống trần dạo một vòng, thấy nhà nào có đèn sáng là đến nhà đó.
Ai ngờ làm mấy đứa nhỏ không ngủ thắp nến đẩy phòng, suýt nữa là đốt cháy cả phòng luôn.

Lâm Di hành lễ xong thì ngồi xuống kế bên, Tín Thân vương phi nhìn Lâm Di,
Khang Quận vương có kịp về đón Trung Thu không?
Ai cũng hỏi câu này, Lâm Di đáp:
Vẫn chưa biết ạ.
Tín Thân vương phi nói:
Tết, Đoan Ngọ với Trung Thu đều là lễ lớn, triều đình còn cho nghỉ mà bọn nó vẫn cứ bận, không biết có thật sự nhiều việc đến vậy không nữa.

Mọi người đều cười lớn.
Chu lão phu nhân nghe xong, bèn cười hỏi:
Sao xử lý công việc của thôn trang sớm thể?
Lâm Di cầm chén trà lên uống,
Cháu mới làm lần đầu nên chắc sẽ hơi chậm, sắp xếp sớm cũng có lợi, hai thôn trang trong Kinh thành gần núi, cháu tính cho người trồng những loại thảo dược có thể thu hoạch sớm.
Khi nào sắp xếp ổn thỏa, trang trưởng ngoài Kinh cũng nên vào phủ đối chiếu công nợ rồi.

Sao lại nghĩ đến việc trồng thảo dược vậy?
Nghe Chu lão phu nhân hỏi, Lâm Di ngước lên đáp:
Khí hậu trong Kinh thích hợp trồng rất nhiều cây thuốc ạ.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.