Chương 225: Người cười cuối cùng


Tiểu thư khuê phòng thì toàn cơm đưa tới tay không, làm gì biết được mấy chuyện này.

Phủ Khang Quận vương to như thế, trên dưới đến 8mấy trăm người, có người giúp đỡ cũng quản không dê, tính ra khắp Kinh đầu có ai nhỏ tuổi như vậy đã làm đương gia chủ mẫu.


Chân t3hị nhớ tới lúc mình vừa gả vào, mọi thứ đều phải cúi đầu nghe theo lão phu nhân, khó khăn lắm mới giành được quyền quản gia.
Bên kia Chân thị được Tín Thân vương phi khen mấy câu thì càng lúc càng đắc ý,
Chuyện trong tổn thất con từng giúp không ít, chẳng qua việc lớn thế này, con sợ lo liệu không nổi...
Không phải thị không giúp được Trần thị, mà là Trần thị không chịu để thị giúp, thị đâu còn cách nào khác.
Tín Thân vương phi hắn cũng nghe ra ngụ ý của Chân thị,
Vậy phải làm sao bây giờ? Hay phải đợi đến lúc Khang Quận vương về Kinh?
Chỉ e chưa tới hai ngày tin tức lan truyền khắp nơi rồi, tới lúc đó mọi người không biết cất mặt mũi vào đầu nữa.
Chu lão phu nhân cũng nghe ra vấn đề, ngước mắt nhìn Tín Thân vương phi
Có phải vương phi nghe ngóng được gì rồi không? Bằng không sao lại nói thế?
Chu lão phu nhân vừa dứt lời thì Đoàn Nhị gia tới gõ cửa.
Lâm Uyển giật mình, suýt tí nữa thì đánh rơi chén trà trong tay.
Tiểu nha hoàn ở cửa lập tức quỳ xuống, lắp bắp nói:
Nô tỳ...
nô tỳ không...

Kính Quận vương phi nhất định cảm thấy rất ấm ức, ta cũng vậy thôi, chúng ta hoà thuận với nhau như này, thế mà một số người cứ đặt điều gây sự.
Nếu xem lời đồn là thật, e rằng Tôn Thất doanh chúng ta khỏi sống luôn là vừa, ngày nào cũng phải đi biện minh thôi.
Cho nên có mấy lời nói cứ bỏ ngoài tại là tốt nhất, cây ngay không sợ chết đứng, ai thích gây sự cứ cho họ gậy đi, trắng đen phải trái cuối cùng cũng có kết quả thôi.
Giờ đang ở Tôn Thất doanh, Kính Quận vương phi lại lớn hơn bọn họ, ầm ĩ lên thì trưởng bối cũng chỉ bênh Kính Quận vương phi thôi.
Lâm Di như không nhận thấy,nữ quyến bên cạnh muốn chuyến đề tài, nhưng lại bị chính thất của Chu Nguyên Kỳ là Tưởng thị chặn lại.
Đám nha hoàn đều quỳ xuống, các nữ quyền đưa mắt nhìn nhau, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Các chủ nhân cười đùa với nhau, bọn hạ nhân cũng dần trở nên không kiêng nể gì cả.
Thế rồi chợt có ai nói câu gì đó, lập tức nhóm một ngọn lửa đủ đốt chết người.
Kính Quận vương phi lập tức dằn mạnh nắp chén lên chén trà, cau mày mắng:
Vừa nói gì đấy?
Tiểng men sứ va chạm kêu rõ to.
Trong Kinh vốn thích nghe chuyện phiếm về tôn thất, chuyện đất đai ở Sơn Đông ta cũng chỉ được biết qua lời của người khác, nhà mẹ ta chưa bao giờ can thiệp vào vụ đó.
Còn nếu là bởi vì vụ án giữa nhà họ Cát và Chu Vĩnh Xương kia thì càng lạ, vụ tranh giành đất đai thắng thua giữa hai nhà đó đầu liên quan gì đến nhà mẹ ta, về tình về lý đều không thể đổ trách nhiệm lên đầu ta.

Trần thị nói như vậy, ngoài mặt thì nghe như người ta rõ ràng đâu có lỗi, còn muốn trách kiểu gì? Nhưng thực tế là muốn nói, nếu bây giờ thì ta cố tình làm khó, chẳng khác nào thừa nhận mình có liên quan đến vụ án tranh giành đất đai kia, và Trần thị bị trách oan.
Nhưng Chân thị lại cười nói:
Ở đây không có người ngoài.
Đoàn Nhị gia vẫn không nói mà đi lên vài bước ghé vào tai Chân thị nói nhỏ:
Đã tìm được Thẩm quản sự.
Chân thị gật đầu, ra hiệu cho Đoàn Nhị gia lui xuống trước.
Đoàn Nhị gia vẫn không dài bước,
Thẩm quản sự bị người ta giết rồi.
Chân thị giật mình, mở to cả hai mắt, hôm qua không tìm thấy Thẩm quản sự, thị cứ tưởng mới được phát lương nên Thẩm quản sự đi đâu chơi bời rồi.
Hôm qua thị còn gọi ông ta đến la mắng một trận, đừng tưởng là người lớn tuổi thì được nhân nhượng, nếu làm sai thì vẫn không nể mặt.
không có nói gì cả.
Kính Quận vương phi cao giọng quát:
Đúng là bình thường đã dễ dãi với các ngươi quá mức, nên hôm nay các ngươi mới dám vô lễ như vậy, coi chừng da đầu của các ngươi đấy.
Vừa nói thị ta vừa nhìn Lâm Di.
Trong mắt Kính Quận vương phi như có tia sáng lập lòe, người trong phòng nhìn ra ẩn ý trong đó, thể là ít nhiều đều đảo mắt về phía Lâm Di.
Lâm Di đặt bút lông trong tay xuống, Kính Quận vương phi làm ầm ĩ như vậy, phần lớn người ở đây lại biết bảy tám phần câu chuyện, giờ cho dù nàng không ra mặt thì cũng đã thành trò cười trong mắt họ.
Tưởng thị cầm khăn vuốt ngực liên hồi, tựa như vẫn chưa thể định thần lại,
Làm ta sợ muốn chết, cứ tưởng hai người bị bên ngoài ngâm ngòi ly gián thật, còn đang nghĩ nên đứng về phía ai đây này, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị mấy lời hay khuyên giải hai vị Quân vương phi.

Một nữ quyến quen biết với Tưởng thị đứng cạnh đó cũng cười nói:
Nói vậy hai vị Quân vương phi không cho cô cơ hội đó rồi.
Dứt lời nàng ấy cầm khăn che miệng cười khẽ,
Nhưng ta biết ở góc Đông Bắc của vườn có một hốc cây nhỏ, trong lòng có gì nghẹn cứ nói vọng vào trong hốc đó, đảm bảo sẽ thấy thoải mái ngay.
Tường thị liếc nàng kia,
Miệng lưỡi của cô em dâu ta khéo thật, có giỏi thì nói xem bày biện tiệc thế nào kìa, làm tốt ta sẽ nói lão tổ tông thưởng tiền cho.
Mọi người đều bị Tưởng thị chọc cười.
Lâm Di nhìn Tưởng thị, thấy nàng ấy kín đáo nháy mắt với mình.
Chuyện nhỏ không nói, chuyện lớn thì phải có chứng cứ, ai dám nói năng xằng bậy, thì như Kính Quận vương phi nói ấy, không đến nỗi phải lột da, nhưng nhất định không thể tha.
Giọng điệu khi nói những lời cuối vừa to vừa rõ, không hề có chút nhân nhượng.
Nói xong, Lâm Di nhìn Kính Quận vương phi cười,
Hôm nay nhân tiện nói ra hết tâm sự trong lòng, nói xong đúng là thoải mái hơn nhiều.
Đều là người nhà với nhau cả, không cần phải giữ kẽ quá làm gì...
.
Kính Quận vương phi mỉm cười ngồi xuống uống trà,
Ta chỉ muốn nghe xem mọi người sắp xếp tiệc Trung Thu thế nào thôi, các cô đừng chê ta cản trở nhé.
Ca ca của Kính Quận vương ở Sơn Đông thu hồi đất không thành, cả nhà Kính Quận vương đều ôm hận với Trần gia và Cát gia, vẫn đang tìm cơ hội báo thù, cho nên lúc này Kính Quận vương phi đến đây, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Lâm Uyển vội vàng cười hiền,
Bọn này còn cầu không được đấy, năm ngoái là Kính Quận vương phi sắp xếp tiệc Trung Thu mà, nếu như nghe thấy có gì không ổn thì nhớ bỏ nhỏ mấy lời nhé.
Phu nhân bên cạnh cũng nói:
Trong Tôn Thất doanh này, chưa nói đến cánh nam giới, số chị gái, em gái, chị dâu với em dâu đã chẳng hề ít, còn có các lão phu nhân nữa.
Chỉ nói tới việc ai thích món này, ai ghét món kia thôi, chỉ cần xếp sai một người là sẽ bị chế bất công ngay.
Trần t9hị dựa vào cái gì mà vừa gả vào liền coi trời bằng vung, tùy hứng làm bậy chứ? Nàng dâu phải chịu đựng nhiều năm mới thành mẹ chồng mà.
Một cô vợ mới có thể hô mưa gọi gió ở trong phủ, không chỉ vô lễ với trưởng bối mà còn nuôi ý đồ xấu gây khó dễ cho họ, trước giờ bọn 5họ chưa từng gặp người phụ nữ nào độc địa như vậy đấy.
Chân thị nghĩ đến đây thì Tín Thân vương phi nhìn sang,
Nếu bàn về quản gia thì nói cho cùng vẫn là Đại thái thái giỏi nhất, trên dưới ai cũng khen ngợi, già trẻ lớn bé đều hài lòng.
Rồi bà chuyển sang nói với giọng trách cứ,
Cô đấy, cũng nên để ý giúp đỡ Khang Quận vương phi một chút.
Đến lượt mình nói, Chân thị tỏ ra khó xử,
Thật sự thì Quận vương phi quản gia được lắm, lại có xuất thân huân quý, Trần thị ở Thông Châu là một gia tộc có tiếng mà.

Tín Thân vương phi nghe đến đây thì cau mày, không dưới một người nói bên tai bà về việc Trần thị ở Thông Châu huyện Tam Hà giúp đỡ Cát gia chèn ép tôn thất...
Kính Quận vương phi vẫn không có ý định dịch ánh mắt sang chỗ khác.
Kính Quận vương phi có chuẩn bị mà đến, muốn mượn cớ chuyện Củng Nhị để làm nàng muối mặt.
Nàng không giải thích thì coi như ngầm thừa nhận, giải thích lại trông như biện hộ, làm gì cũng không đúng.
Kính Quận vương phi mỉm cười, Lâm Di tỏ ra căng thẳng.
Lâm Di thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được,
Ở ngoài đều nói Kính Quận vương phi vẫn còn giữ khúc mắc với nhà mẹ ta vì mảnh đất ở Sơn Đông, cho nên mỗi lần nữ quyển tôn thất tụ họp, Kính Quận vương phi đều không muốn thân cận với ta.
Mặt Kính Quận vương phi biến sắc, không ngờ Trần thị lại đần đến mức nói huỵch toẹt ra như vậy, cho nên nhếch môi cười khẩy.
Lâm Di nói tiếp:
Nhưng ta không tin mấy lời đồn đó.
Khi ấy, một là hôn người đó, hai là tránh thật xa, chờ khi nào có người chịu chết với mình thì hẵng tới gần.
Mọi người đều bị chọc đều cười phá lên.
Kính Quận vương phi nghe thấy mình có ích, thế là thoải mái nói cười với mọi người.
Nha hoàn lấy bút mực giấy nghiên tới, Lâm Di cầm bút ghi chép lại ý kiến của mọi người.
Nhưng nếu ngay cả với Kính Quận vương phi mà nàng cũng e ngại, vậy về sau khỏi đến Tôn Thất doanh nữa làm gì...
Lâm Di thôi cười, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Lâm Uyển ở bên cạnh nhìn thấy thì không nhịn được, giật nhẹ vạt áo nàng.
Bây giờ Chân thị lại nhắc đến chuyện này, Tín Thân vương phi khó tránh khỏi khó chịu, xuất thân huân quý thì có thể làm mấy chuyện như vụng trộm tư thông với uy hiếp người dân à?
Thấy vẻ mặt của Tín Thân vương phi thay đổi, Chân thị nhìn ra ngoài cửa sổ,
thiên thời địa lợi nhân hoà
thị đều có hết cả rồi, lần này không sợ Trần thị bình yên vô sự thoát thân nữa.
Phía Tín Thân vương phi tụ tập trong phòng nói chuyện, bên Lâm Di cũng vừa tiếp đón một vị khách không mời mà đến.
Theo những gì đã sắp xếp sẵn, Kính Quận vương phi sẽ cố ý gây sự, Trần thị và Kính Quận vương phi ầm ĩ với nhau, Đoàn Nhị gia biết chuyện bên đưa tin đến đây, Tín Thân vương phi nhất định sẽ tức chết.
Chân thị gọi Đoàn Nhị gia vào.
Đoàn Nhị gia chớp mắt ra hiệu, sắc mặt khá xấu, định nhỏ giọng nói riêng với Chân thị.
Sao hôm nay lại...
bị giết rồi...
Chân thị bất giác rùng mình.
Đoàn Nhị gia nói tiếp:
Quan phủ cho người đến nhà tra hỏi, nên quản sự mời thái thái về.
Liên quan đến mạng người, đương nhiên quan phủ sẽ cho người đến tra hỏi rồi, Chân thị khó khăn lắm mới khiến cánh môi bớt run rẩy, quay lại nhìn Chu lão phu nhân.

Tín Thân vương phi và Chu lão phu nhân hiển nhiên đã nhận thấy có vấn đề.

Chân thị thấp thỏm nói:
Trong nhà...

có chuyện...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.