Chương 227: Trừng phạt


Hiến Quận vương phi cười thoái thác,
Ý hay như vậy, mọi người tự đi trình báo lấy công đi, đừng tỉnh ta vào.
Lâm Di kéo Hiến Quận vương8 phi, Quận vương phi đi nói hộ đi mà, được thông qua thì mọi người sẽ chia công cho tỷ một phần, không được tỷ cứ bảo tỷ là người chuyển3 lời thôi, để bọn muội đỡ mất mặt.
Mọi người đều tán thành, Hiển Quận vương phi đành miễn cưỡng vào nhà gặp Tín Thân vương phi.
Hiến Quận vương phi đi hết hành lang đến hiên nhà, lúc băng qua cửa sổ thì đúng lúc nghe thấy tiếng nói bên trong, Tín Thân vương phi n6ói:
Vợ Nguyễn Cảnh bị sao vậy, đâu phải nó chỉ mới quán xuyến việc nhà gần đấy, sao giờ lại phạm lỗi kiểu đó? Ban nãy nó còn kể với ta 5Khang Quận vương phi thế này thế nọ, giờ bảo ta biết mở lời với Khang Quận vương phi thế nào đây.
Hiến Quận vương phi dừng bước, đứng ngoài cửa sổ nghe.

Có ai đó lên tiếng khuyên nhủ, Hiến Quận vương phi nghe ra là giọng của Đoàn Quận vương phi, Đoan Quận vương phi thích yên tĩnh, rất ít khi can thiệp vào việc của tôn thất, cho nên hễ mở miệng sẽ khiến người khác thấy đáng tin,
Ta thấy hay là người đừng quản việc này nữa, chuyện của Khang Quận vương phi không có chứng cứ, mà cho dù tìm được manh mối gì trong đó, người nên quản cũng chẳng phải là người.
Chuyện giấy nợ bị vạch trần đã đủ khiển Chân thị đổ mồ hôi hột, giờ người nhà của Thẩm quản sự còn bị đưa tới nhà môn tra hỏi, không biết sẽ còn có chuyện gì nữa.
Đừng nói là ở Tôn Thất doanh không có chuyện quân sự nhà ai bị giết chết ở ngoài, cho dù tính luôn các ông quan lớn nhỏ trong Kinh thành thì số lần loại chuyện như vậy xảy ra cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Cả nhóm lại ngồi bàn bạc thêm một lúc, nha hoàn đến báo:
Xe ngựa đã được chuẩn bị xong hết rồi ạ.

Hiển Quận vương phi và Lâm Di vừa đi ra ngoài vừa nói:
Xem ra chuyện bên nhà Chu Nguyễn Cảnh không nhỏ đầu, cô có thể được yên tĩnh một thời gian, đợi bên Khang Quận vương có tin tức nữa là kiếp nạn này xem như qua rồi.
Chưa hẳn, phải biết rằng Thẩm quản gia là chân chạy việc đắc lực nhất của Chân thị, giờ ông ta chết rồi, Chân thị nhất định đang lo cuống cuồng.
Hiến Quận vương phi nói:
Xưa nay Chân thị luôn tìm cách để nổi tiếng, giờ cuối cùng cũng được như ý rồi.

Hiến Quận vương phi lên xe ngựa trước, Lâm Di chờ Chu lão phu nhân một lúc rồi cùng về phủ Khang Quận vương.
Đoàn Nhị gia thở hổn hển trấn an thị:
Không sao rồi...
không sao rồi...
Chân thị qua Tây viên ngồi trên kháng, vẫn chưa định thần lại.
Đôi tay của Chu Nguyễn Cảnh như còn đang ở trên cổ thị, thị vừa đưa tay bảo vệ cổ vừa nhìn xung quanh.
chắc lão gia uống say nên không kiềm chế được, sáng mai tỉnh rượu sẽ không sao...
thái thái...
Tín Thân vương phi thở dài,
Cô nghĩ ta dễ bị người xúi giục lắm sao? Trong Tôn Thất doanh ai có việc cũng đến tìm nhà ta, cho nên lời đồn về Khang Quận vương phi tới tại ta từ lâu rồi.
Lúc mới nghe được ta còn giật mình, tính âm thầm nghe ngóng rõ ràng, không ngờ mới mở miệng hỏi thì tình hình đã căng đến mức này.
Hiến Quận vương phi ép quạt sát vào người, Tín Thân vương phi là trưởng bối, chỉ cần trưởng bối hỏi về việc này, những người phía dưới sẽ bắt đầu suy đoán dữ hơn, Tín Thân vương phi không thể không biết, giờ nói như vậy là chỉ muốn tự bắc thang để xuống đài thôi.
còn mời nhiều người như thế...
ba nghìn lượng bạc đó...
Loại chuyện này khó nói trước lăm, lỡ mà trách nhầm người, Khang Quận vương chắc chắn sẽ không để yên.
Chưa kể, chuyện còn liên quan đến danh dự của cả nhà Quảng Bình Hầu, mở miệng là đặc tội cả hai đại gia đình đấy.
Hiến Quận vương phi bước về phía trước, nha hoàn ở cửa nhìn thấy liền nhún gối hành lễ, tiến lên vén rèm.
Hiển Quận vương phi tươi cười bước vào bên trong rất yên ắng, Tín Thân vương phi đã trở về trạng thái bình thường, Hiến Quận vương phi ngồi xuống rồi trình bày ý kiến của các tỷ muội Lâm Di,
Trước giờ chưa từng làm vậy, nếu thử được thì chắc sẽ náo nhiệt lắm.

Vì muốn thấy Lâm Di bị xấu mặt, hôm nay Chân thị cố tình ăn diện, trên tóc cài một bộ trang sức bằng vàng ròng, ngọc ngũ sắc đung đưa trên má, va đập tạo thành âm thanh lanh lảnh cùng với từng nhịp bước, vừa cao quý vừa đoan trang.
Nhưng giờ đây Chân thị chỉ cảm thấy trang sức trên đầu nặng nề đến mức thị không thở nổi.
Tín Thân vương phi nghe kỹ rồi cười gật đầu,
Năm nào cũng như nhau xem ra không có ý nghĩa gì.
Lần này cứ làm theo ý mấy đứa đi.

Rõ ràng Chu Nguyên Cảnh muốn bóp chết thị, tiêu hết mấy nghìn lượng tiền rượu chè gái gú, trở về còn trách mắng thị...
Chân thị nghĩ đến đây thì không cầm được nước mắt.
Đêm nay nhà cũ bên kia chắc sẽ trắng đêm không ngủ rồi.
Chu Nguyễn Cảnh cáu kỉnh ngồi trên ghế, Chân thị vừa lau nước mắt vừa sai người đi chuẩn bị ngân phiếu, khó khăn lắm mới đuổi được đám người tới đòi nợ kia đi.
Mọi người không dám chậm trễ, tìm đủ mọi cách giúp Chân thị thở trở lại.
Chân thị sợ tới mức không nói chuyện được, Chu Nguyễn Cảnh thấy Chân thị không sao thì vẫn còn muốn cho thị mấy đấm, nhóm bà tử liền vội vàng công Chân thị ra khỏi phòng.
Có tiền đem đi cho vay mà cứ suốt ngày ở trước mặt ta than vãn nhà không có tiền, thậm chí còn lột sạch người ta không chừa đông nào.
Lần nào lên thuyền hoa cũng là những huynh đệ khác lần lượt mời, không ai để gã phải trả tiền cả.
Gã thích chơi với đám người này là do họ chịu chơi, lại có tiền phung phí; giờ đây gã đã có việc làm, cho răng bọn họ phải nịnh bợ mình hơn, nên yên lòng hưởng thụ.
Hiển Quận vương phi vui vẻ trở lại phòng khách, nhưng lại ngồi trên ghế cả buổi không nói gì.
Tưởng thị cười nói:
Quận vương phi từng làm bọn tôi tò mò nữa, kể cho chúng tôi nghe đi, sống hay chết cũng phải nói một câu chứ.
Hiến Quận vương phi nhấp ngụm trà, hùng hồn nói:
Được duyệt rồi, mấy cô muốn làm sao cũng được.
Mọi người hồ hởi hơn hẳn.
chừng ấy mua được biết bao nhiêu ruộng đất...

Chân thị chưa nói hết, Chu Nguyên Cảnh bất ngờ đứng dậy, bàn tay to bóp cổ Chân thị.
Ở nhà xảy ra chuyện lớn thế này, Chu Nguyên Cảnh lại uống rượu bao gái bên ngoài.
Sớm biết vậy thị đã chẳng kêu người gọi Chu Nguyễn Cảnh về giúp đỡ, làm thế ngược lại còn thành trò cười cho tất cả mọi người.
Chu lão phu nhân về viện nghỉ ngơi, Lâm Di vào phòng thay y phục mặc nhà, sau đó ngồi trên kháng cửa sổ lấy kim chỉ ra.
Củng ma ma bưng trà đến chỗ Lâm Di,
Đại lão gia về Tôn Thất doanh rồi.
Bà thoáng dừng lại,
Chẳng qua sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm.
Lâm Di ngẩng đầu lên.
Ai ngờ chuyện quản sự bị chết rồi chuyện giấy nợ cho vay nặng lãi bị lòi ra, thế là một tên trong bọn liền nói nếu nhà gã có tiền cho vay nặng lại, vậy lần này để gã mời đi.
Trên người Chu Nguyên Cảnh làm gì có nhiều tiền như vậy, tú bà bảo trả trước một nghìn lượng, phần còn lại hôm khác trả mà gã cũng chẳng có để đưa ra, trở thành trò cười trước mắt bao người.
Dòng dõi Tín Thân vương có thể trải qua mấy triều đại vẫn không đổ, đều nhờ khả năng thức thời cực nhạy cảm.
Không nói đâu xa, vừa thấy thấm nương và Đại tẩu Chân thị của Khang Quận vương mất đi lợi thế, Tín Thân vương phi lập tức thay đổi thái độ ngay.
thái thái...
đừng suy nghĩ nhiều quá.
Đừng suy nghĩ nhiều quá...
Cho dù người không quan tâm đến hai vấn đề này, bên trên còn có Hoàng hậu nương nương mà.
Người không thấy đến thẩm nương của Khang Quân vương cũng tỏ ra chẳng biết gì sao? Hơn nữa, ta nghe nói tình cảm giữa Khang Quận vương và Khang Quận vương phi khắng khít lắm, lúc đến đây ta có nghe nói Khang Quận vương phi tặng cho Khang Quận vương áo bào cực kỳ đặc biệt, yến tiệc lần này có rất nhiều nữ quyến muốn học hỏi Khang Quận vương phi đó.

Chân thị mở to mắt, nắm lấy tay Chu Nguyên Cảnh.
Vẻ mặt Chu Nguyễn Cảnh dữ tợn, mắt long lên,
Đểu tại tiện nhận nhà ngươi hết, hại ta mất hết mặt mũi...
Cho hạ nhân lui ra ngoài hết xong, Chân thị ôm bộ mặt cáu giận và uất ức bước đến trước mặt Chu Nguyên Cảnh, buông lời chỉ trích:
Lão gia...
chẳng phải đã nói sẽ không đi thuyền hoa nữa ư...
Chân thị vùng vẫy khiến bộ trà trên bàn rơi xuống đất, Đoàn Nhị gia bên ngoài nghe tiếng động không ổn bèn đẩy cửa thò đầu vào nhìn quanh, thấy cảnh tượng này liền sợ đến hồn bay phách lạc, la lớn:
Thái thái..
thái thái...
Vừa la hắn vừa xông vào trong, nhà hoàn bà từ bên ngoài nghe thấy cũng nhanh chóng chạy vào xem.

Lão gia, lão gia, ngài không được làm vậy...
Đoàn Nhị gia gần như nói không ra lời, chỉ biết chạy đến kéo tay Chu Nguyễn Cảnh, đám bà tử nha hoàn thấy cảnh này cũng cuống cuồng chạy đến, khó khăn lắm mới khiển Chu Nguyễn Cảnh buông tay.
Mắt Chân thị đã trợn ngược.
Nói trắng ra thì đều có liên quan đến chính sự cả, trên triều Quảng Bình hầu và Khang Quận vương đang trong tình thế khó xử, ai cũng muốn tới đạp họ một cái hết.
Tín Thân vương phi thường đến Từ Ninh cũng thăm Thái hậu nương nương, đương nhiên sẽ đứng về phía Thái hậu nương nương.
Củng ma ma kể tiếp:
Nghe nói tìm được Đại lão gia trên thuyền hoa, còn có người theo về nhà lấy bạc nữa.
Về nhà lấy bạc? Chẳng lẽ là tiền uống rượu bao kỹ nữ?
Nghe nói Đại lão gia mời không ít bằng hữu cùng hội ăn chơi trong Kinh, bao tổng cộng mười cô hoa khôi, cần đến mấy nghìn lượng bạc.
Tốn nhiều tiền như vậy, cho dù là ai nghe thấy cũng phải kinh ngạc.
Chu Nguyễn Cảnh đã không cầm bạc theo, sao còn mời nhiều người uống rượu bao kỹ nữ thế kia? Chuyện này chưa xong chuyện khác lại đến, Chân thị bị mất đi một quán sự được việc, lại phải bỏ ra mấy nghìn lượng.
Lâm Di ngủ một giấc ngon, hôm sau ăn sáng rồi mới hay tin Chân thị suýt bị Chu Nguyên Cảnh bóp chết.

Chu Nguyên Cảnh gây sự xong, sau khi tỉnh rượu vẫn không đến an ủi Chân thị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.