Chương 228: Háo sắc
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2037 chữ
- 2022-02-06 07:21:16
Nàng làm vậy là muốn nhắc nhở đối phương, đừng quên rằng đây là phủ Khang Quận vương.
Thân ma ma củi đấu kính cận nói:
Vẫn là 8Quận vương phi nghĩ chu toàn.
Lâm Di không quấy rầy Chu phu nhân nghỉ ngơi nữa, Thân ma ma giao lệnh bài cho gã sai vặt, rồi 3về phòng hầu hạ Chu lão phu nhân.
Đêm xuống, Chu Nguyễn Cảnh đến thăm Chu lão phu nhân.
Chu lão phu nhân mặc áo kép th9êu lá thu, dựa nửa người vào giường, nhìn Chu Nguyễn Cảnh chằm chằm.
Chu Nguyên Cảnh quỳ xuống,
Xin mẫu thân đừng tức giận, c6on có thể tự lo chuyện trong nhà.
Tự lo?
Chu lão phu nhân cười khẩy,
Cậu định làm gì? Giết vợ trước mặt nhiều người như vậy? Cậu c5ho rằng giết Chân thị xong, cậu sẽ bình yên vô sự à? Chỉ chết một đứa quản sự mà cô cậu đã nháo nhào cả lên, về sau gặp phải biến cố lớn hơn thì phải làm sao?
Lâm Di bèn chuẩn bị để mùa Xuân sang năm trồng cây kim ngân trước, chờ khi nào cây kim ngân mọc lên che bớt ánh nắng, lại trồng cây bản hạ ưa bóng.
Nếu tìm được đất ruộng thích hợp ở Tây Bắc thì có thể trồng cam thảo luôn.
Lâm Di gấp thư hồi âm lại, Bạch Thược bước vào báo:
Đại lão gia vội vàng rời phủ rồi ạ.
Như dự đoán, nhà tổ bên kia náo loạn cào cào như vậy, chắc chắn Chu lão phu nhân sẽ gọi Chu Nguyễn Cảnh đến răn dạy để tránh gây ra án mạng.
Lão gia không khoẻ, đang nằm nghỉ trong phòng.
Tề Trọng Hiên đứng dậy,
Vậy để con đi thăm phụ thân.
Tề Nhị thái thái vội vàng gọi con trai lại,
Khó khăn lắm ông ấy mới ngủ được, ngày mai con qua thỉnh an sau đi.
Tề Trọng Hiên khẽ cau mày, Châu Lang Huyên nhìn Tề Ngũ tiểu thư, vẻ mặt của Tề Ngũ tiểu thư cũng hơi không tự nhiên.
E rằng lão gia vốn không có bệnh, nghe xong những lời đồn đại bên ngoài mới tức giận tới mức ngã bệnh...
Chu Nguyên Cảnh cho rằng mình nói đúng, lại chửi rủa Trần Thị thêm vài câu, sau đó mới cúi đầu nhận lỗi.
.
Chu lão phu nhân không muốn nói mãi chuyện con trai con dâu nữa,
Có tra được manh mối gì về chuyện của Thẩm quản sự chưa?
Chu Nguyễn Cảnh vội vàng thưa:
Con nghe ngóng được một số lời bàn tán, Thẩm quản sự kết thù kết oán với người bên ngoài nên mới gặp họa sát thần, liên quan gì đến phủ chúng ta cả.
Chỉ là một gã hạ nhân tiểu tốt, phủi tay tránh xa cũng là một cách tốt, chẳng qua...
Vốn dĩ cách Tể Trọng Hiên gần như vậy, song Châu Lạng Huyền lại cảm thấy xa xách nghìn trùng.
Nàng lắng nghe tiếng gió thổi qua tán lá, suy nghĩ nhất thời trôi đi xa.
Hai người vào trong phòng Tề Nhị thái thái, Tề Nhị thái thái đang nói chuyện với Tề Ngũ tiểu thư, là về Chu Nguyễn Cảnh,
Hóa ra là lén cho vay nặng lãi, thảo nào có thể lên thuyền hoa uống rượu bao gái, chỗ đó người bình thường có thể tiêu xài được sao?
Tề Ngũ tiểu thư thắc mắc:
Vậy...
Nàng bỏ lỡ câu nói khi nhìn thấy Tề Trọng Hiên và Châu Lang Huyên, Tề Nhị thái thái cũng ngẩng đầu lên.
Tề Trọng Hiên và Châu Lang Huyên hành lễ với Tể Nhị thái thái.
Tề Nhị thái thái bảo con trai, con dâu tới ngồi cạnh mình, rồi sai hạ nhân đi bày đũa.
Tề Trọng Hiên hỏi:
Phụ thân đâu rồi ạ?
.
thật sự có thể rũ sạch sao?
Cậu có từng nghĩ tới hướng chuyện này vốn nhằm vào chúng ta không?
Chu Nguyên Cảnh cãi lại,
Cũng chỉ là một gã hạ nhân thôi mà.
Chu lão phu nhân liếc nhìn gã,
Một gã hạ nhân mà lại gây ra việc con dâu cả cho vay nặng lãi.
Chu Nguyễn Cảnh cúi đầu, không nói được gì nữa.
Lâm Di ngồi trong phòng xem thư của Nhân Ngữ Thu tiên sinh.
Hôm qua Nhân Ngữ Thu tiên sinh vào cung bẩm tấu với Hoàng hậu nương nương về việc Lâm Di muốn trồng thảo dược, Hoàng hậu nương nương cảm thấy rất thú vị, còn sai người sang năm trồng vài cây kim ngân trong Cảnh Nhân cung.
Châu Lang Huyên khẽ mím đôi môi khô khốc của mình.
Ăn cơm xong, Châu Lạng Huyền ở lại nói chuyện với Tề Nhị thái thái một lúc, không ai nhắc đến phủ Khang Quận vương cả.
Nhưng càng tránh né thì càng quan tâm, nếu không có Tề Nhị thái thái ngăn cản, chắc lão gia gọi nàng tới tra hỏi rối.
Hồi lâu sau, Chu lão phu nhân mới thở nổi,
Ta không quản được cậu nữa, cậu về đi, sau này đừng đến đây nữa.
Chu Nguyễn Cảnh nhận lỗi,
Mẫu thân, con sai rồi.
Chu lão phu nhân nhắm hờ mắt, không thèm nhìn gã nữa.
Chu Nguyễn Cảnh nói:
Là con nhất thời rối loạn, nhưng Chân thị thật sự rất đáng ghét, ở nhà lúc nào cũng ghen tuông, không dung được người khác, nhìn chằm chặp mấy thông phòng, hở cái là phàn nàn với con chuyện tiền bạc, trong khi ở lại đem tiền bạc đi cho vay nợ.
Tề Trọng Hiến chớp mi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Nha đầu bên ngoài đến thưa:
Nhà bếp đã chuẩn bị thức ăn xong, thái thái đang chờ Nhị gia và Nhị nãi nãi qua ạ.
Châu Lang Huyên lên tiếng đáp lại, cùng Tề Trọng Hiên đi tới phòng Tề Nhị thái thái.
Bước chân của Tề Trọng Hiên chẳng quá dài, nhưng Châu Lang Huyên vẫn không theo kịp, hai người một trước một sau luôn giữ khoảng cách hai bước.
Tề Trọng Hiên không thể không nghe thấy gì, nhưng vẫn im lìm thì chắc là vì không muốn đối mặt với nàng, hoặc là đợi nàng tự đề cập đến.
Nãi nãi, Nhị gia về rồi.
Quế Nhi nói nhỏ.
Nghe thế Châu Lang Huyên mới thôi thẫn thờ, đứng dậy đi đón Tế Trọng Hiên.
Chẳng qua, nếu như Chu Nguyễn Cảnh và Chân thị thật sự biết nghe lời, vậy Chu lão phu nhân đã chẳng cần bận tâm từ lâu rồi.
Lâm Di dặn dò Bạch Thược:
Ngày mai gọi hai người quản lý thôn trang vào phủ.
Nàng muốn giao việc trồng thảo dược để bọn họ bắt tay chuẩn bị là vừa, sắp xếp công việc ổn thoả xong, nàng còn phải đi giúp Hiển Quận vương phi nữa.
Bạch Thược lui xuống, Lâm Di cầm sách y lên đọc.
Nam giới ra ngoài không thể không tiêu tiền, nhưng ở lại đeo vàng bạc tuỳ ý phung phí, có nhà ai giống vậy không.
Con nào dám giết ả, chỉ hù dọa chút thôi, để ả biết sợ mà bớt bớt lại chút.
Thân ma ma cúi đầu đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chu lão phu nhân, vẻ thất vọng trên mặt Chu phu nhân dần dần rõ ràng hơn.
Bà ta cho người đi nghe ngóng về đám công tử bột giao du với Nguyễn Cảnh, bọn họ tuy ăn không ngồi rồi cả ngày nhưng miệng lại cực kín.
Nói cách khác, ngay cả là ai hại Nguyễn Cảnh cũng không thăm dò được.
Nếu như bình thường thì Chu Nguyễn Cảnh đã sớm ngoan ngoãn nghe răn dạy, nhưng nghĩ đến cảnh bị người khác cười nhạo, gã lại nghiến răng nói:
Mẫu thân không cần hù dọa con làm gì, con cháu tôn thất ai mà không đi rượu chè gái gú đầu, con lại không đi qua đêm, việc gì phải sợ.
Chu Nguyễn Cảnh đỏ phừng mặt,
Đều tại tiện nhân kia, dám ra ngoài làm mấy chuyện phi pháp kia nên mới bị người ta nắm đuôi.
Hai con giờ ra đường tới nha môn đều phải cúi gằm mặt, chẳng biết có bao nhiêu kẻ đang chờ cười nhạo con nữa.
Nếu ả không có khả năng quản gia, chi băng bỏ ở phút cho rồi, để con lấy một hiện thể khác.
Chu lão phu nhân sầm mặt, giễu cợt:
Mặt mũi cậu vứt đâu rồi hả, vấn đề ở đây không phải là tìm thấy giấy vay nợ trên người quản sự, mà là cậu đi uống rượu bao kỹ nữ nhưng không có bạc mà trả kìa...
Bà ta đập tay xuống bàn,
Có bản lĩnh đàn đúm với đám công tử trác táng kia thì cũng phải có bản lĩnh giải quyết hậu quả, chứ không phải về nhà đánh vợ để khiến người khác chê cười thế kia.
Ta đã bảo cậu đừng ra ngoài làm xằng làm bậy, cậu lại không nghe ta, bây giờ thất đức thất lễ như vậy, có giữ được công việc hay không còn chưa rõ, bản lĩnh quậy long trời lở đất của cậu quả nhiên luôn là nhất hạng.
Trước giờ đám thiếu gia nổi danh ăn chơi kia luôn không sợ trời không sợ đất, làm chuyện bất hợp pháp như cơm bữa, cũng chẳng coi quan lại ra gì.
Nguyên Cảnh tự cho rằng làm hộ vệ có thể được những kẻ đó nịnh bợ, liền đi chung chạ với bọn chúng...
Châu Lang Huyên uống trà với tâm trạng không yên.
Quãng thời gian này, nàng và Tề Trọng Hiến rất ít nói chuyện, nàng sợ Tế Trọng Hiên nghe thấy lời đồn bên ngoài sẽ hỏi đến chuyện nàng và Lâm Di.
Vì vậy ngoại trừ việc hầu hạ Tề Trọng Hiền dậy mỗi ngày, nàng luôn viện cớ đau đầu nghỉ ngơi trong phòng, Tể Trọng Hiên cũng bận việc công việc, toàn ngủ trong thư phòng.
Hai người đi vào phòng xép, Châu Lang Huyên lấy trường bào mặc nhà đưa cho Tề Trọng Hiên thay.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hai người chỉ nhìn nhau không nói gì.
Châu Lang Huyên cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ chậm, trong lòng như có một cái cưa, đang liên tục mài giũa sự bình tĩnh của nàng...
Đại thái thái Chân thị bên kia cũng cho người đưa tin sang bên này, nói không biết đã đắc tội với ai rồi, chuyện Thẩm quản sự và giấy ghi nợ kia đều là bị người ta vu oan giá họa hết.
Chân thị vốn định hỏi Đại lão gia cho rõ ràng, ai ngờ Đại lão gia uống say không biết giữ miệng, vô tình đã làm tin Thẩm quản sự chết lọt ra ngoài.
Bây giờ Đại lão gia lại đổ hết lỗi lên đầu Đại thái thái, hai vợ chồng chỉ biết đổ lỗi cho nhau thay vì cùng nghĩ cách vượt qua cửa ải.
Nếu như thật sự muốn phạt thì phạt mấy hộ vệ bao nuôi đào kép kìa, không tới phiên con đâu.
Châu Nguyễn Cảnh trợn to mắt, trông vô cùng dữ tợn.
Chu lão phu nhân cảm thấy tức ngực, ho sặc sụa vì giận.
Thấy vậy Chu Nguyên Cảnh mới bắt đầu sợ.
Tề Trọng Hiến đến thư phòng đọc sách, Châu Lạng Huyền ở lại nói chuyện với Tể Nhị thái thái và Tể Ngũ tiểu thư,
Ngày mai con muốn đến phủ Khang Quận vương một chuyển.
Nàng không để Tề Nhị thái thái kịp lên tiếng,
Con cũng đã cho người đi nghe ngóng rồi, những kẻ lên núi đào sâm kia không dám thừa nhận mình bán sâm chắc là để trốn thuế.
Trái tim đang treo lơ lửng của Tể Nhị thái thái như được thả xuống ngay,nói vậy tức là tin đồn không đúng, con dâu thứ sớm đã biết hết rồi,
Châu Lang Huyền nói:
Thường Vọng cũng là nghe người khác bỏ nhỏ mới đi mua bán thảo dược...
Tuy chuyện này không ảnh hưởng trực tiếp đến chúng ta, nhưng hắn có kẻ muốn hãm hại Khang Quận vương và nhà chúng ta, tốt hơn hết nên làm cho rõ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.