Chương 229: Nhận lỗi
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1986 chữ
- 2022-02-06 07:21:41
Nàng đã làm sai, giờ phải đón nhận hậu quả thôi.
Quế Nhi tự trách:
Đều tại nô tỳ, nô tỳ không nên lắm miệng.
8
Hạ nhân nhà nào mà không thích buôn chuyện, đều tại nàng không quản tốt nhà cửa thôi.
Cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau Châu Lang Huyên mở đôi mắt cay xè ra, rửa mặt sạch sẽ rồi ngồi xe ngựa đến phủ Khang Quận vương.
Lâm Di ra ngoài đón khách thì nhìn thấy Châu Lang Huyên với sắc mặt nhợt nhạt và vành mắt đỏ bừng.
Châu Lang Huyện nói tiếp:
Ta tra từ chỗ Thường Vọng, tuy không tìm được kẻ dẫn dắt Thường Vọng đi mua bán thảo dược, nhưng lại phát hiện có mấy nhà cực kỳ chú ý động tĩnh trong nhà chúng ta.
Lâm Di nghênh đón ánh mắt của Châu Lang Huyên, phía Trần Nhị lão thái thái không cần phải nói, bên chỗ Chu lão phu nhân tất nhiên cũng chẳng phải xa lạ gì, ý Châu Lang Huyên là còn có người khác nữa.
Châu Lang Huyên nhỏ giọng nói:
Là Trần Tứ tiểu thư đã gả cho Lâm gia, Lâm Đại gia và Nhị gia nhà ta cùng làm ở Hàn Lâm Viện, Trần Tứ tiểu thư lại là tỷ tỷ của Quận vương phi, đương nhiên biết được ít nhiều về
Nhắc lại chuyện trước đây giống như xé toạc vết thương cũ vậy, Châu Lang Huyên hẳn phải cố gắng lắm mới có thể nói ra.
Lúc trước hai người là tri kỷ không có gì giấu nhau, cho dù bây giờ xảy ra vướng mắc, hai người cũng không muốn ầm ĩ quyết liệt làm gì, ngày lễ ngày tết mọi người còn tụ tập gặp gỡ mà.
Uy nghi của Thái hậu thế nào không cần phải nói nữa, nhà ngoại Thái hậu đương nhiên sẽ đứng về phía Thái hậu.
Chẳng qua từ sau khi xảy ra chuyện đó, Châu Lang Huyên đã luôn cố hết sức bù đắp rồi.
Hãm hại nàng sẽ ảnh hưởng đến phủ Khang Quận vướng và Trần gia, cả Tể gia cũng không được yên.
Châu Lang Huyện nói tiếp:
Trần Nhị lão thái thái và nhánh cả Trần gia bên muội bất hòa xưa nay, Lâm Đại gia là cô gia của nhánh thứ hai, đương nhiên sẽ về phe nhánh thứ hai.
Lúc trước còn ở nhà mẹ, 3đã có mẫu thân lo liệu mọi thứ, không kẻ nào dám nói lung tung bậy bạ cả.
Nhưng ở Tề gia thì khác, ngay cả người b9ên cạnh nàng cũng không thể thích ứng, nghe được cái gì đều không giữ được bình tĩnh.
Châu Lang Huyên gạt nhẹ nắp trà, nhớ tới thời gian vui vẻ lúc trước thì chua xót.
Nàng thở dài một hơi, rồi bắt đầu nói tới chủ đề chính:
Ta cho người theo dõi nhà mấy kẻ hái thuốc kia, ban ngày thì bình thường, nhưng đêm xuống lại thấy có kẻ thừa dịp đêm tối lẻn về.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, nàng đưa mắt nhìn phu quân.
Tề Trọng Hiên vẫn cụp mắt, dường như không định mở miệng nói gì.
Chỉ là sau lần này, tất cả đều sẽ tránh né những vấn đề liên quan đến cục diện chính trị,
Châu Lang Huyên ngồi thêm một lát nữa thì các từ, Lâm Di tiễn nàng đến cửa thùy hoa.
Châu Lang Huyên lên xe ngựa, cẩn thận suy ngẫm lời Lâm Di nói...
Hóa ra không phải vì Lâm Di xét nét, là nàng từ đầu tới cuối luôn nghĩ xấu thôi.
Đến đêm, khi Tề Trọng Hiên tan làm trở về, mọi người tụ tập trong phòng Tề Nhị thái thái dùng cơm.
Tề Trọng Hiên thay y phục định đến thư phòng, song Châu Lang Huyên đã lên tiếng ngăn lại,
Đêm nay Nhị gia có thể đọc sách trong phòng không?
Tề Trọng Hiên cụp mắt, thoáng trầm mặc rồi sai nha hoàn chuyển lời cho Thường Vọng mang vài cuốn sách tới cho mình.
Rốt cuộc cũng nói ra, đã biết hết mọi chuyện mà vẫn không hé miệng nửa câu với nàng, ý chí phu quân cứng như bàn đá, trong khi nàng lại không có bản lĩnh nước chảy đá mòn.
Giọng Châu Lang Huyên hơi run,
Thái hậu nương nương triệu ta tiến cung, ta đã kể lại từ đầu chí cuối những gì biết được về chuyện giữa Khang Quận vương phi và Hoàng hậu nương nương, xong xuôi mới biết được Hoàng thượng cũng có mặt ở Từ Ninh cung.
Sau hôm đó, nàng luôn thấp thỏm chờ nghe tin trong cung, ai ngờ Quảng Bình hầu lại gặp sự cố nhanh như vậy.
Nàng nhìn Châu Lang Huyên,
Có vài việc chỉ có thể dựa vào chính mình, người khác không giúp được gì.
Nhất là chuyện của Châu Lang Huyền và Tề Trọng Hiên, hai người họ phải sống với nhau thế nào, người ngoài chẳng tiện can dự vào; bởi vì họ không phải là Châu Lang Huyên, chuyện phu thê là chuyện riêng tư nhất, có thân thiết đến mấy vẫn không nên nhúng tay.
Xưa nay Lâm Di luôn giữ khoảng cách với chuyện của Châu Lang Huyên và Tề Trọng Hiên, hoàn toàn không phải là vì nhà nàng và Tề gia từng có ý kết thông gia.
Trở lại Tề gia, Châu Lang Huyên thay y phục, tới phòng Tề Nhị thái thái thuật lại mọi chuyện cho bà nghe,
Mẫu thân yên tâm, người khác muốn hãm hại chúng ta cũng không dễ vậy đâu.
Không có gì khiến bà yên tâm hơn câu này của con dâu, Tề Nhị thái thái cười nói:
Con ngã bệnh đúng lúc đấy, không cần lao lực làm gì.
Như thế là tốt nhất, để lão gia khỏi nổi giận đùng đùng chạy tới vặn hỏi Hiên ca.
Sau khi ra khỏi phòng Tề Nhị thái thái, Châu Lang Huyên đi thẳng đến nhà bếp dạn nữ đầu bếp chuẩn bị điểm tâm Tề Trọng Hiên thích ăn.
Bầu không khí im ắng này tựa như một áp lực đè nặng, khiến người ta thở không nổi.
Châu Lang Huyên ngước mắt lên,
Ta biết Thường Vọng thường xuyên gặp gỡ người của Khang Quận vương phi.
Nàng không mở miệng hỏi ta, là vì nghi ta sai Thường Vọng đi gặp người của Khang Quận vương phi.
Ngọn nến trước mặt Tề Trọng cháy lách tách,
Ta là phu quân của nàng, Khang Quận vương phi là bạn thân của nàng, nàng không tin ta thì thôi, nhưng cũng chẳng tin được Khang Quận vương phi ư?
Mấy nhà lân cận đều giấu giếm số nhân khẩu, cho nên mới đồng lòng bao che cho nhau.
Lâm Di gật đầu, giống những gì nàng nghe ngóng được.
Bất ngờ, nhưng vẫn trong dự liệu, lúc nói ra những lời kia nàng nên biết sẽ dẫn tới hậu quả gì, Tể Trọng Hiên sẽ nhìn nàng với ánh mặt ra sao? Một tiểu nhân âm hiểm xảo trá.
Tề Trọng Hiên bị oan đày vào lao ngục, chịu đủ loại tra tấn mà vẫn không khuất phục, nàng thật sự không bì được một phần nhỏ.
Em là đại nha hoàn bên cạnh6 ta, làm gì cũng phải biết cân nhắc kỹ, không chỉ em phải chú ý nhiều hơn mà ta cũng thế.
Quế Nhi đáp rồi cầm đèn lui xuố5ng, Châu Lang Huyên nằm trên giường, cảm thấy ngực nặng nề đến mức không thở nổi.
Không phải nàng không muốn nói chuyện với Tề Trọng Hiên, mà là sợ không biết phải đối mặt với tình cảnh gì sau khi phá tổng giấy mỏng này thôi.
Châu Lang Huyên muốn nói thêm gì đó song lại thôi, vẻ mặt nhuốm đầy ưu sầu.
Nếu là bình thường Châu Lang Huyên nhất định sẽ nói ra hết, nhưng cho dù thế nào Lâm Di cũng sẽ không nghĩ cách giúp.
Tề Trọng Hiên hỏi:
Nàng đã nói những chuyện nghe được ở chỗ Khang Quận vương phi?
Châu Lang Huyên khẽ lắc đầu,
Không có.
Nhưng cũng chẳng khác gì, nếu đổi lại là Lâm Di thì một chữ nàng ấy cũng sẽ không để lộ.
Nếu chuyện mà Thái hậu nương nương hỏi không phải là về Khang Quận vương phi, nàng sẽ nói hết những mình mình biết?
Lâm Chính Thanh chẳng phải là kẻ cam tâm để người khác dắt mũi mình, Lâm Phương làm con dâu trưởng của Lâm gia hẳn không hề dễ dàng.
Rốt cuộc Lâm Chính Thanh đang tính toán cái gì? Tại sao lại muốn đối phó nàng? Đây là chuyện mà mãi đến giờ Lâm Di vẫn không hiểu nổi.
không biết làm gì mới phải...
trong tình cảnh bây gið...
Không chỉ mình Châu Lạng Huyên mà toàn bộ nữ quyển nhà quốc cữu khi đối mặt với Thái hậu nương nương, trong lòng chắc cũng chỉ có một mình Thái hậu mà thôi.
Và nếu nàng bị nhà chồng vứt bỏ sẽ có ích gì cho hắn ta? Lâm Di còn đang miên man suy nghĩ, Châu Lang Huyện đã tiếp tục:
Chuyện về những người trốn thuế kia không tiện cho muội ra mặt lắm, hay là để bên ta đứng ra...
Nếu đã cùng bị hãm hại thì đương nhiên phải cùng nhau vượt ải, trong mắt người ngoài càng thêm hợp lẽ.
Lâm Di gật đầu,
Cũng được, nhưng nên chờ thêm một hai ngày nữa đã, chúng ta cũng phải có chứng cứ rõ ràng mới được.
Châu Lang Huyền gầy đi rất nhiều, ánh mắt nhìn Lâm Di cũng không còn sức sống.
Hai người vào phòng ngồi xuống, nha hoàn bưng trà lên, vẫn là trà nhài Lâm Di tự tay làm.
Nha hoàn nhanh nhảu mang sách vào, Tề Trọng Hiên đặt sách lên bàn.
Hạ nhân trong phòng lần lượt lui ra, Châu Lang Huyên cầm thỏi mực từ tốn mài.
Trốn thuế là tôi không nhỏ, chúng ta muốn rửa nhỏ thì cũng không thể ép người khác vào đường cùng.
Trên có quan phụ mẫu và nha môn trong Kinh, dưới có những bách tính cùng khổ kia, miệng người khép mở rất dễ dàng, nhưng nói ra rồi thì không thể thu hồi nữa.
Bấy giờ Chầu Lang Huyên mới nở nụ cười,
Ta cho rằng mình đã suy xét chu toàn lắm rồi, ai ngờ muội còn cẩn thận hơn.
Ánh mắt hai người giao nhau, Châu Lang Huyên vốn tránh không nhắc đến chuyện lúc trước, nhưng bây giờ lại chẳng cứng được nữa, bèn nhỏ giọng nói:
Lâm Di, ta biết muội nhất định vẫn còn giận ra.
Ta cũng không muốn nhiều lời giải thích, là ta có lỗi với muội.
Muội chưa bao giờ nghi ngờ ta điều gì, toàn tâm toàn ý tin tưởng ta, vậy mà ta lại nói những chuyện đó cho Thái hậu biết, cho nên mới dẫn tới cảnh ngộ ngày hôm nay, phủ Quảng Bình hầu và phủ Khang Quận vương đều không thể bình yên.
Một khi đã mở miệng thì thật sự không thể ngừng,
Đều là lỗi của ta hết, ta thật sự...
chuyện của Tề gia và Trần gia.
Thường Vọng đi theo Nhị gia nhà ta cũng thường xuyên chạm mặt gã sai vặt bên người Lâm Đại gia...
Lâm Di ngắm nhìn biểu cảm thận trọng trên mặt Châu Lang Huyên, không riêng gì Châu Lang Huyên nghĩ như vậy, nàng rõ hơn ai hết về sự gian xảo và vô liêm sỉ của Lâm Chính Thanh.
Có lẽ...
sẽ...
Châu Lạng Huyền thở hắt ra một hơi thật dài,
Thái hậu nương nương luôn rất yêu thương ta, tên ta cũng do Thái hậu nương nương đặt.
Mẫu thân thường kể, Thái hậu cảm thấy nàng trông rất thông minh, nên mới lấy tên Lang Huyên' cho nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.