Chương 230: Phu thê


Tổ phụ tìm cho nàng vị hôn phu xuất thân dòng dõi thư hương như Tề Trọng Hiên chính là vì muốn thay đổi tình trạng trước giờ8 trong nhà.

Nàng đã quen nhìn các hành vi xấu của đám thiếu gia ăn chơi, nên sau khi thông qua sự sắp xếp trong nhà3 nhìn thấy một Tề Trọng Hiên nghiêm chỉnh phải phép, thì cảm thấy đây là một mối hôn nhân tốt.

Nào ngờ thấy là một 9chuyện, nhưng ở chung rồi mới biết rất khác, hai người họ chẳng những nảy sinh hiềm khích, mà nàng còn mất đi một tri kỷ là6 Lâm Di.
Vị trí ngoại thích luôn rất mẫn cảm, một sai lầm nhỏ cũng là chuyện lớn, mẫu thân thường nhắc tới chuyện một thúc phụ trong tộc phạm lỗi bị đày lưu vong, lỗi đó nếu là với nhà bình thường thì chỉ bị phạt đánh là sẽ qua chuyện, nhưng Thái hậu nương nương thà chặt bỏ một cánh tay của mình để cảnh tỉnh tất cả ngoại thích.
Người trong nhà hễ nhắc tới vấn đề này đều rầu rĩ, mọi thứ đều phải nghe theo ý của Thái hậu, luôn thấp thỏm sợ hãi ngày nào đó sẽ bị Thái hậu chán ghét rồi rơi vào kết cục giống vị thúc phụ kia.
Nhưng tất cả chỉ là nàng tự viện cớ bào chữa cho hành động chỉ biết tới lợi ích của bản thân thôi.
Tâm tư kín đáo và khả năng tính toán thần sầu có thể khống chế mọi thứ của con người này thật sự khiến người ta nhìn không thấu.
Cho nên mới cảm thấy Quảng Bình hầu dấn thân vào cuộc hôn nhân này khó biết là phúc hay là họa.
Nhưng y vẫn không thể không bội phục Khang Quận vương.
Tế Trọng Hiên nói tiếp:
Không chỉ nàng sai, ta cũng có lỗi khi chẳng quan tâm tới nàng.
Nếu chúng ta thử trao đổi thì chưa chắc đã có ngày hôm nay.
Châu Lang Huyên lắc đầu,
Không thể trách chàng, tân nương tử nhà nào không thấp thỏm phỏng đoán tâm tư của phu quân chứ, là ta bị sự đố kỵ làm mờ mắt.

Bây giờ nói những lời này cũng vô ích, nên tìm cách sửa mới đúng.
Tề Trọng Hiên xoay người cầm sách trên bàn lên xem.
Châu Lang Huyên bỗng thấy lúng túng không biết nên làm gì, hồi lâu sau mới nhớ ra, cầm thỏi mực lên, tiếp tục mài mực,
Hôm nay Chân thị đánh phấn kỹ lưỡng, mặc váy gấm hồng thêu kim tuyến rực rỡ.
Sau khi bị Chu Nguyễn Cảnh đánh, Chân thị luôn giấu mình trong nhà không dám ra ngoài, hôm nay là lần đầu tiên lộ diện.
Chân thị đi tới hành lễ với Lâm Di và Hiến Quận vương phi, tay cầm khăn voan thêu mẫu đơn điệu đà, móng tay dài được sơn đỏ cực kỳ bắt mắt, ăn diện tỉ mỉ hơn hẳn bình thường.
Tri phủ Thiên Tân dám dùng một trăm nghìn thạch lương thực cứu dân cũng chẳng dám nhắc tới thuế thân.
Trước mắt Tề Trọng Hiến hiện lên khuôn mặt của Khang Quận vương phi Trần thị, có lẽ chỉ có Trần thị mới có thể trấn thủ phủ Khang Quận vương thôi.
Nghĩ tới đây, Tề Trọng Hiên hơi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì bên trong đã bình lặng.
Tề Trọng Hiên vốn nên có một tri âm, thay vì là nàng.
Có thể ngay từ đầu tổ phụ đã sai, nhưng phần5 lớn vẫn là lỗi của nàng.
Từ nhỏ đến lớn nàng luôn biết gia tộc mình là nhà mẹ của Thái hậu nương nương, bề ngoài trông vẻ vang, song thật ra phải cẩn thận từng li từng tí, không dám đi nhầm một bước nào.
Nhưng bây giờ y mới hiểu, nào có ai không có tư tâm.
Y có thể giữ
hành vi
ngay thẳng, nhưng lại không dễ giữ được
tâm
ngay thẳng, thế nên mới khiến Châu Lang Huyên nghi kỵ.
Tề Trọng Hiên nhíu mày, thôi suy nghĩ, tiếp tục lật sách.
Chân thị cũng không nhiều lời thêm, nhanh chóng xoay người đi vào phòng Chu lão phu nhân.
Lâm Di cùng Hiển Quận vương phi đến Nhị Tiến viện, vào nhà ngồi.
Hiển Quận vương phi nói:
Muội có nghe nói không? Hôm đó Thẩm quản sự ra ngoài hình như là tìm Tiêu bà tử, mà Tiêu bà tử lại là người nổi tiếng miệng rộng, chuyên đi rêu rao mấy chuyện về giới quyền quý trong Kinh.

Thường Vọng ra ngoài mua bản thảo dược chắc cũng vì muốn dành dụm tiền bạc giúp đỡ gia đình.
Nàng mới vào Tể gia nên không biết những chuyện này.
Tề Trọng Hiên chưa từng nói với nàng về những việc này thì làm sao nàng có thể biết được.
Châu Lang Huyên hít sâu một hơi,
Vậy ta hỏi chàng, ta từng thử bắt chuyện với chàng, nhưng chàng chưa bao giờ để ý, cũng không thích nhiều lời với ta, ban đêm thì đứng dậy ra hiên ngồi hóng gió chứ không chịu thổ lộ suy nghĩ trong lòng với ta.
Tề Trọng Hiên quay đầu nhìn thế tử,
Trước khi gả vào đây hẳn nàng nên biết rồi, tính ta chính là thế, chưa bao giờ thay đổi.
Vậy đây hẳn là lỗi của nàng, đều do nàng mơ mộng hão huyền quá? Hai người im lặng đứng đó.
Chậu Lang Huyên hít sâu một hơi, Lâm Di nói rất đúng, chuyện giữa nàng và Tề Trọng Hiến chỉ có hai người họ giải quyết được thôi.
Trong phòng yên tĩnh lại, đến mức nghe được chính tiếng tim mình đập, Tể Trọng Hiên ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ nhỏ y đã ngưỡng mộ tổ phụ, bởi vì tổ phụ là một chính sĩ thực thụ, y cũng muốn khi trưởng thành có thể giữ tâm vững như bàn thạch giống vậy.
Còn Tề Trọng Hiên thì sao? Ngay từ đầu đã giữ khoảng cách với nàng, về sau càng lúc càng thêm lạnh nhạt.
Châu Lạng Huyền lẳng lặng chờ Tế Trọng Hiên nói tiếp.
Tề Trọng Hiên tiếp lời:
Ta cho Thường Vọng bạc để hắn mua giấy bút là bởi đệ đệ hắn là một đứa trẻ ham học.
Mấy ngày trước trên đường từ nha môn trở về, y có nhìn thấy một người ung dung cưỡi trên lưng ngựa, khí chất cuồng vọng không sợ bất cứ điều gì.
Khang Quận vương vốn nên ở Thiên Tân nhưng lại dám lặng lẽ vào Kinh.
Tuy con người này lợi dụng Quảng Bình hầu để nhúng tay vào chính sự, nhưng ai có can đảm nhường đó chứ? Giống như y nói quan lại tham ô còn có ngự sự tố cáo, chứ chẳng ai dám mở miệng về chuyện dính tới sách lược quốc gia cả.
Thời gian qua có rất nhiều chuyện khiến y phiền muộn phân tâm, Lâm Chính Thanh lại liên tục ám chỉ Khang Quận vương kết thân với Quảng Bình hầu là vì muốn lợi dụng nhà họ, làmy phải vô thức chú ý.
Trước đó Khang Quận vương lợi dụng quan hệ giữa Trần gia và Nhân gia để đổi lấy tiền đồ tốt đẹp, bây giờ trông thì như ra mặt vì cha vợ, nhưng thực tế là tạo cơ hội để võ tướng có thể nhúng tay vào chính sự.
Khang Quận vương luôn nhìn như giúp đỡ người khác, song lại lấy được lợi ích lớn nhất.
Ai cũng có quyền giữ một bí mật chôn sâu ở đáy lòng, vĩnh viễn không để người khác biết.
Hôm sau Hiến Quận vương phi tới phủ Khang Quận vương làm khách, Lâm Di đưa nàng ấy đến phòng Chu lão phu nhân chào hỏi trước.
Hiến Quận vương thuận miệng nhắc tới chuyện trồng thảo dược luôn,
Bọn cháu tính toán kỹ hết rồi, sang năm nói gì cũng phải thử một phen.
Sắc mặt Chu lão phu nhân không được tốt lắm, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng,
Mấy người trẻ tuổi các cháu trải nghiệm một chút cũng tốt.
Hiến Quận vương phi quan tâm nhìn Chu lão phu nhân,
Lão phu nhân nhớ giữ sức khỏe, trời càng ngày càng lạnh, không thể qua loa đâu.
Chu lão phu nhân cười nói:
Già rồi, đâu giống mấy người trẻ tuổi như các cháu, có hơi sụt sịt cũng khỏi ngay.
Rồi bà ta nhìn sang Lâm Di,
Cháu có cần người thì cứ nói với ta.
Lâm Di mỉm cười,
Nếu thật sự gặp khó khăn, đương nhiên cháu sẽ tới phiên thẩm nương.
Lâm Di cùng Hiến Quận vương phi ra khỏi phòng Chu lão phu nhân thì gặp Chu Đại thái thái Chân thị trong sân.
Tề Trong Hiên thấy không cần phải nhiều lời nữa, dời tầm mắt về lại trang sách.
Châu Lang Huyên cũng cảm thỏi mực lên tiếp tục mài mực, xong xuôi mới cụp mắt đi ra ngoài.
Nghe được Tề Trọng Hiên nói những lời này, lòng nàng nhẹ nhõm hơn hẳn, chí ít phu quân không hề có lời nào chỉ trích nàng...
Dưới ánh đèn, Tề Trọng Hiến lại trầm mặc trong khoảng khắc mới lại lên tiếng:
Quảng Bình hầu không sai, tri phủ Thiên Tân thật sự không tham ô một trăm nghìn thạch lương thực kia.
Từ mấy triều đại trước đã bắt đầu thu thuế thân, khi đó số nhân khấu hằng năm đều giảm sút.
Triều đại nào cũng có vài chục năm, thậm chí trên trăm năm thái bình thịnh thế, nhưng nhân khẩu không tăng mà lại giảm.
Chân thị muốn tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì, nhưng cố sức ăn mặc như thế lại khiến người khác cảm thấy đang có chuyện che giấu.

Ta đến thăm mẫu thân.
Chân thịnói.
Lâm Di mỉm cười,
Đại tẩu mau vào đi.
Có chuyện không giải quyết được nên tới tìm Chu lão phu nhân giúp đây mà.
Lúc triều Đại Chu lập quốc, nhân khẩu hơn hai mươi triệu, qua đời Thái Tổ, Thành Tổ và Cao Tông, nhân khẩu chỉ vượt qua con số con số ba mươi triệu, đại chiến chấm dứt, nghỉ ngơi hồi phục nhiều năm như vậy mà sao nhân sau vẫn không tăng mạnh? Đều là vì thuế nhập khẩu cả, có người không đóng nổi thuế thân nên chỉ có thể giấu mặt không dám ra ngoài.
Ta nghe phụ thân suốt ngày đòi chỉnh đốn và cải cách lại chính sách, quan viên tham ô thì còn có ngự sử tố cáo, nhưng dính đến sách lược quốc gia thì chẳng ai dám mở miệng hết.
Chẳng qua bấy giờ có người ngồi không yên rồi.
, ngẩng đầu lên,
Ta muốn giúp đỡ Quảng Bình hầu không phải vì Tề gia và ông ấy có qua lại, cũng giống như lúc đứng ra nói đỡ cho Nhân gia vậy,là ta cảm thấy muốn làm thế, không hề liên quan đến người khác.

Một lúc sau, Tề Trọng Hiên đưa tay ra lau nước mắt chảy dài trên má Châu Lang Huyên,
Cũng giống như ta biết nàng dịu dàng lương thiện thể nào, đối nhân xử thế hào phòng khéo léo ra sao vậy, ta cưới nàng không phải vì nàng xuất thân từ nhà quốc cữu.
Hôn nhân nào phải trò đùa, chúng ta chính là bạn đời.

Châu Lang Huyên kinh ngạc nhìn Tể Trọng Hiên.
Tất nhiên tin tức trong Kinh không thể thiếu người như thể lan truyền, Thẩm quản sự tìm Tiêu bà tử để lan truyền chuyện gì? Không cần nghĩ cũng biết chẳng phải chuyện hay ho.

Hiển Quấn vương phi nhìn ra ngoài cửa sổ,
Tất cả mọi người đều đang phỏng đoán đây, một hai ngày nữa là sẽ biết ngay thôi.
Trận cước của Chân thị đã loạn, giấy không thể gói được lửa, Chu lão phu nhân cũng có ngày hết cách xoay chuyển.

Lâm Di mỉm cười, Hiến Quận vương phi cầm lấy lưới khâu trong khay đan lên,
Mũi kim tinh tế quá, tự tay muội thêu đó à? Mau dạy ta với, cũng nên đổi bức mai vàng treo trong nhà rồi.
Ngồi thêm một lúc, Hiển Quận vương phi chuyển đề tài tới chuyện trong cung,
Hoàng hậu nương nương không dọn vào Khôn Ninh cung nữa.
Trước đó nghe nói Tết Trung thu sẽ dọn vào, đây rõ ràng là một tín hiệu, cho thấy mặc dù Hoàng thượng thường đến Cảnh Nhân cung, nhưng tình cảm với Hoàng hậu đã không còn như trước.

Người thường còn thay đổi, nói gì đến quân chủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.