Chương 232: Bắt quả tang


Chu Nguyễn Cảnh lại thông báo một tin tốt nữa,
Vụ săn mùa Thu năm nay, con được Tam vương gia cho theo tháp tùng.


Ở thời đ8iểm này thì chỉ người tin tưởng được mới có thể theo hộ vệ, chẳng trách Chu Nguyên Cảnh lại vui vẻ đến vậy.
Những vụ án quan trọng sẽ do ba cá nhân này cùng thẩm tra.
Hết tin này đến tin khác đều đang ám chỉ thái độ của Hoàng thượng đối với án tham ô của tri phủ Thiên Tân, vào Kinh và bị áp giải vào Kinh là hai chuyện khác nhau.
Lần trước là cây trâm, lần này là vòng phỉ thúy, tất cả đều khen Đông Hương có phúc.
Lúc Đông Hương vừa vào phủ Khang Quận vương làm việc là Thành bà tử đã nhắm, muốn làm mai cho con trai mình rồi, ai ngờ mẹ Đông Hương đã chọn được con rể.
Chu Nguyên Cảnh uống hợp trà, lần đầu tiên tỏ ra quan tâm tới Chu Thập Cửu,
Cũng chẳng rõ bên Thiên Tân thế nào rồi, danh tiếng của gã tri phủ Thiên Tân kia luôn rất xấu, đắc tội không ít đại quan trong triều.
Nếu Quận vương gia có thể nhổ bỏ cái gai độc này, cũng là một công lớn đấy.
Chu Nguyên Cảnh vừa nói vậy, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Quản sự thấy y đắc lực thì thường dẫn theo bên người, thỉnh thoảng còn thưởng cho y vài đồng tiền.
Sổ bạc đó đều được y chắt góp, thường xuyên mua đồ tặng Đông Hương.
Trước giờ Chu Nguyễn Cảnh luôn tự cho mình là huynh trưởng của Chu Thập Cửu, hành động, cách ăn nói đều đòi ngồi trên đầu người khác.
Bây giờ phía Chân thị gặp chuyện, gã vẫn không hề sợ, trái lại còn thằng sống lưng tới uy hiếp nàng.
Chu lão phu nhân tỏ ra bất ngờ, hồi lâu sau mới hỏi Lâm Di:
Bên nhà mẹ cháu có tin tức gì không?
Lâm Di lắc đầu,
Vẫn chưa có tin gì ạ.
Chân thị chộp thời cơ đổ thêm dầu vào lửa,
Theo lý thì không nên như vậy.
Không rảnh bận tâm nên mới thế.
Chu lão phu nhân thở dài,
Cháu cũng đừng sốt ruột quá, chờ xem thế nào rồi hẵng tính.
Chu Nguyễn Cảnh nói:
Cũng đúng, chẳng qua tội là tội của tri phủ Thiên Tân thôi, mặc dù Quảng Bình hầu từng dâng tấu bảo đảm cho sự thanh liêm của tri phủ Thiên Tân, nhưng nhiều lắm cũng chỉ bị tội bao che cho gã thôi, có lẽ không có vấn đề gì lớn đâu.
Những lời này của Chu Nguyễn Cảnh, phàm là người hiểu biết chính sự đều sẽ không tin nổi, nếu cha không có việc gì, triều đình đã chẳng tới kiểm tra văn thư, Chu Thập Cửu cũng sẽ không bị dính líu vào chuyện này khi treo tường vào.
Quế Viên nghe vậy, bèn nhìn trái nhìn phải một lượt, sau đó mới cẩn thận hạ giọng bảo:
Đi theo ta!
Thành bà tử cuống quýt đuổi theo.
Hai người vừa đi vừa nhìn xung quanh, né tránh mắt người đi tới Tam Tiến viện, băng qua cổng bảo bình tiến vào Đông viện.
Nghe thấy Chu Nguyễn Cảnh có tiền đồ tốt, Chân thị đương nhiên vui vẻ, chẳng qua Chu Nguyễn Cảnh có vẻ vang hơn nữa cũng chẳng đè được những lời đàm tiếu về thị bên ngoài, nên Chân thị vẫn hỏi:
Mẫu thân, vậy chuyện của con làm sao giờ?

Lâm Di ở trong phòng dạy Linh Lung và Hồ Đào lấy vải tơ mỏng làm hoa, kết bông hoa vải lại với nhau thành tấm rèm, trông vừa đẹp vừa lạ.
Hôm nay nhìn thấy mọi người vây quanh Đông Hương, bà ta liền cười khẩy, vén tay áo lên để lộ chiếc vòng phỉ thúy đang đeo.
Mọi người làm việc ở phủ Quận vương đều rất tinh mắt, nên vừa nhìn liền biết ngay vòng phỉ thúy của Thành bà tử tốt hơn vòng của Đông Hương gấp trăm lần.
Lâm Di xoay người đi ra ngoài, Chu Nguyễn Cảnh không nhịn được hừ lạnh, nhưởng cao hàng mày rậm.
Thừa dịp Lâm Di ra ngoài sai nha hoàn lấy điểm tâm tới, Chân thị bảo Quế Viên:
Ngươi đi gọi Thành bà tử tới đây.
Trần thị ậm ờ không tỏ rõ thái độ, thị đành phải dùng cách riêng thám thính tin tức vậy.
Đông Hương đỏ mặt, tất cả cũng tản ra đi làm việc của mình.
Thành bà tử cười đắc ý, vừa định chế nhạo Đồng Hương vài câu thì liếc thấy Quế Viên đi tới, bèn vội vàng kéo tay áo xuống, chỉnh trang nghênh đón Quế Viên.
Quất hồng đứng một bên hỏi:
Sao Quận vương phi nghĩ ra được cách làm rèm này vậy?

Vào mùa Đông, hoa trưng bày trong phòng ẩm tuy nhiều nhưng vẫn hơi đơn điệu.
Ý của Chu Nguyên Cảnh là gì, đương nhiên Lâm Dinghe hiểu, nếu cha bị liên lụy vì chuyện này, nhà mẹ không thể dựa vào nữa, nàng sẽ không còn ai khác chống lưng, tới lúc đó đừng trách sao nhà Chu Nguyên Cảnh bỏ thêm đá xuống giếng.
Nếu lần này nàng có thể đứng ra nói đỡ cho Chân thị, rất nhiều chuyện có thể coi như chưa từng xảy ra, phu thê Chu Nguyễn Cảnh sẽ giơ cao đánh khẽ.
Lâm Di không tỏ thái độ gì, bình thản đứng dậy,
Để cháu bảo nhà bếp làm vài món điểm tâm mang lên.
Ánh mắt nàng trong trẻo sáng ngời, khi nhìn tới Chân thị thì khóe miệng hơi nhếch, nở một nụ cười nhạt.
Chân thị hơi giật mình, càng không hiểu được ý Lâm Di.
Áp giải vào Kinh, còn bị Tam Pháp Tự hội thẩm, tức là chắc chắn bị định tội rồi.
Chu Nguyễn Cảnh nói không chắc là nói ngoa thôi.
Thành bà tử làm việc ở Nhị Tiến viện, ở gần Khang Quận vương phi Trần thị hơn, lần nào cũng có thể lấy được vài tin người khác không có.
Chân thị cài Thành bà tử vào Nhị Tiến viện từ rất sớm, chính là để phát huy tác dụng vào những thời điểm mấu chốt như thế này.
Trượng phu của Đông Hương mua cho vợ một đôi vòng tay bằng phỉ thúy, làm rất nhiều người hâm mộ vây quanh tấm tắc.
Trượng phu của Đông Hương có vẻ ngoài khôi ngô vạm vỡ, làm việc rất chăm chỉ.
Chu lão phu nhân hơi cau mày, Chân thị nhìn sang Lâm Di thăm dò, Lâm Di thì đặt nắp trà trong tay xuống.

Nói bậy nói ba cái gì đấy.
Chu lão phu nhân nổi giận.
Chu Nguyễn Cảnh suy nghĩ một lúc mới nhớ nhà mẹ đẻ của Khang Quận vương phi vốn ủng hộ tri phủ Thiên Tân, gã bèn nói:
Lần này làm sao bây giờ? Chẳng phải tiến thoái lưỡng nan rồi sao? Quan lại ở Thiên Tân liên hợp tố cáo tri phủ Thiên Tân mấy năm qua tham nhũng bỏ túi riêng vô số bạc.
Con nghe nói bên nam thư phòng đã có động tĩnh, muốn áp giải phủ Thiên Tân vào Kinh, cho Tam Pháp Tư ý hội thẩm.
() Tam Pháp Tư là tên gọi dành cho ba chức quan tư pháp thời xưa của Trung Quốc: Đình Úy, Ngự Sử và Tư Luật.
Quế Viên cùng Thành bà tử theo đường mòn ra khỏi tiểu viện, tìm một chỗ vắng vẻ nói chuyện,
Đại thái thái hỏi bà gần đây có thăm dò được gì không?
Chỉ cần kể lại chuyện của Khang Quận vương cho Đại thái thái nghe là sẽ được thưởng bạc, Thành bà tử sao có thể bỏ qua con đường kiếm tiền tốt đến vậy, vội vàng gật đầu nói:
Có, có, có...
Cô nương không tới thì tôi cũng định tìm cách đi gặp thái thái đây.

Nên khi thấy Linh Lung tiếc rẻ số vải vụn may y phục, Lâm Di đã nảy ra sáng kiến này.
Lâm Di dặn Bạch Thược gửi một tấm rèm đã làm xong cho Trịnh Thất tiểu thư trước, Trịnh Thất tiểu thư luôn thích những đồ vật mới lạ này.
Chu lão phu nhâ3n nói:
Cậu chỉ mới tới phủ Tam vương gia thôi, làm gì cũng phải hết sức cẩn thận, trong lúc săn bắn chỉ cần tận lực làm tốt bổn ph9ận, ít mở miệng ở trước mặt ngài ấy thì hơn.
Chu Nguyễn Cảnh vẫn tràn đầy tự tin, đến mức mắt sáng ngời ngời,
Mẫu thân yên tâm, h6ằng năm tổn thất đều tụ tập đi săn mà, đâu phải lần đầu con thấy được, chỉ tháp tùng thôi, làm sao phạm lỗi gì được.
Điều Chu lão 5phu nhân quan tâm nhất là có tôn thất nào đi theo.
Chu Nguyễn Cảnh liệt kê một hơi mấy cái tên, trong đó có thể tử Trấn Quốc công là Chu Nguyễn Quảng.
Hai mặt Đông Tây của phủ Khang Quận vương là dãy nhà dành cho người làm, hạ nhân đều ở đây chờ lệnh.
Thành bà tử vừa làm xong việc hôm nay, đang lôi kéo Đông Hương nói chuyện phiếm.
Từ khi lão thái thái nhánh cả viết thư cho Trịnh lão phu nhân, phía Trịnh gia liên im ắng hẳn, song Trịnh Thất tiểu thư vẫn viết thư đều đặn cho Lâm Di, chẳng qua đã bớt phàn nàn việc Huệ Hòa Quận chúa quản mình quá chặt, ca cấm ở nhà cả ngày quá buồn chán nhiều hơn.
Ban đêm Chu Nguyễn Cảnh và Đại thái thái Chân thị ở lại ăn cơm với Chu lão phu nhân.
Thần tử được tín nhiệm trên triều không khác gì với sủng phi ở hậu cung cả, hôm nay đắc thế, ngày mai lại thất thể ngay thôi, bởi vì luôn có khối người chờ thay thế.
Chỉ mong lần này Trấn Quốc công có thể trải đường cho con trai.
Chu Nguyên Cảnh cố ý nói vậy là muốn nhắc nhở nàng, lần này nhà mẹ nàng với Chu Thập Cửu đều sẽ không có kết cục hay ho gì.
So với chuyện này, mấy vấn đề nội trạch đều trở thành chuyện vụn vặt.
Chân thị vẫn còn lo lắng nên rất ít nói, dáng vẻ hệt như quả cà héo.
Dùng bữa xong, Chân thị ngỏ ý ở lại phụng dưỡng Chu lão phu nhân, bị Chu lão phu nhân sầm mặt mắng cho một trận mới bỏ ý định đó.
Trước tình cảnh như vậy, ổn định nội bộ trước rồi mới đối phó bên ngoài chính là con đường mà Chu Nguyễn Cảnh chọn cho nàng.
Đúng là lần đầu tiên thấy kẻ địch từ bi với mình đấy, sao Chu Nguyễn Cảnh không nghĩ tới mình có ngày hôm nay là nhờ ai tiến cử với triều đình nhỉ? Coi như Chu Thập Cửu ăn cơm nhà Chu lão phu nhân gần hai chục năm, thì giờ cũng đã trả sạch hết vốn lẫn lời rồi.
Trong vụ sẵn năm đó, nhờ được Hoàng thượng tán thưởng kỹ năng cưỡi ngựa và võ công mà Khang Quận vương mới có tiền đồ trải hoa.
Dịp này Khang Quận vương ngông cuồng quá mức, khiến phân lượng trong lòng Hoàng thượng sụt giảm nghiêm trọng.
Trong bữa cơm, Chu Nguyễn Cảnh vô cùng hưng phấn, giống như đã quên hết mấy chuyện không vui gần đây.
Ở trước mặt Chu lão phu nhân không tiện uống rượu, nên gã chuyển sang ăn thịt cho sướng miệng.
Thành bà tử dốc hết miệng lưỡi thuyết phục, song mẹ Đông Hương lại không đồng ý, chuyện này ầm ĩ đến mức hạ nhân trong phủ đều biết, làm Thành bà tử mất hết mặt mũi.
Thành bà tử là một kẻ thù dai, nên luôn để chuyện này trong lòng, cứ thầm nghĩ bao giờ bà ta phất lên, nhất định sẽ cho những người này đẹp mặt.
Quế Viên dặn Thành bà tử chờ bên ngoài, mình trở về bẩm báo với Chân thị.

() Cổng bảo bình có hình dáng giống với bình cổ lọ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.