Chương 233: Chất vấn
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1162 chữ
- 2022-02-06 07:21:35
Thành bà tử lập tức biến sắc mặt, muốn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng vừa đi được hai bước đã bị bà tử bên cạnh chặn đường.
Tay c8hân Quế Viên lạnh toát, muốn đến phòng Chu lão phu nhân báo tin, nhưng nhìn mấy bà tử hung dữ thì không dám nhúc nhích nửa bước.
<3br>Chân thị nhìn vẻ mặt bình lặng như nước của Lâm Di, Quận vương phi làm gì vậy?
Lâm Di vấn búi tóc tròn đoan trang, đôi mắt sáng lo9ng lanh,
Ta nên hỏi Đại tẩu câu này mới phải, Đại tẩu sắp xếp đưa Thành bà tử đến cạnh ta là muốn nghe ngóng chuyện gì?
Bình thường 6Trần thị luôn rất dễ nói chuyện, có giận dỗi cũng chỉ trổ tài mồm mép thôi, chẳng ngờ hôm nay lại bày oai phong của Quận vương phi ra,5 bàn tay cầm khăn của Chân thị run lên.
Chân thị vừa nghĩ như thế vừa ngồi xuống.
Lâm Di nhìn ánh mắt đầy hận thù của Chân thị, từ đầu nàng đã thấy lạ, Nhị thái thái Quách thị rõ ràng thông minh hơn Đại thái thái Chân thị, nhưng vì sao việc gì Chu lão phu nhân cũng đều tránh né Quách thị, giao hết mọi chuyện trong nhà cho Chân thị? Một là vì Chân thị là dâu trưởng, hai là vì Chân thị rất biết nghe lời.
Lâm Di mỉm cười,
Trời lạnh sương nhiều, Đại tẩu vào phòng nói chuyện với ta thôi.
Không phải vợ chồng Chu Nguyễn Cảnh khinh nay nàng không có chỗ nương tựa, nên mới dám ra tay ở trong phủ sao? Chân thị lập tức cuống lên,
Sao Quận vương phi có thể vu khống ta cài người được, việc ở phủ Khang Quận vương ta đâu hề nói câu nào.
Đại tẩu đừng nói nghe dễ dàng như vậy.
Lâm Di lắc đầu,
Chẳng phải Thành bà tử đã quen biết Đại tẩu từ trước rồi ư?
Họ hàng của Thành bà tử sống ở điền trang của Chân thị, chỉ cần điều tra một chút là rõ ràng ngay, nếu không chắc chắn tuyệt đối thì làm sao có thể bắt quả tang tại trận được.
Nàng đã từng nhắc nhở Thành bà tử và Chân thị, ai dám tác yêu tác quái thì đừng trách vì sao nàng không nể mặt.
Vừa trẻ vừa thông minh, mới gả đi đã thành Quân vương phi ngay, ông trời đã đưa hết cho Trần thị những thứ thị hằng khao khát, thị nhẫn nhịn nhiều năm đến vậy, nhưng càng ngày càng cách xa chúng.
Đều là con người cả, tại lại khác nhau tới thế, thị thua kém Trần thị ở điểm nào? Hồi trước chỉ có Chu Nguyễn Cảnh và thị cười nhạo Chu Nguyên Triệt không cha không mẹ, mà cũng chẳng phải là tổn thất thật sự.
Chân thị vốn muốn làm ầm lên, dẫu gì Lâm Di cũng chỉ bắt quả tang thị thông qua Thành bà tử thăm dò tin tức, không dính dáng gì đến chuyện bôi xấu danh tiếng của Lâm Di ở bên ngoài.
Nào ngờ Lâm Di chẳng hề mắc lừa, còn liên hệ hai chuyện này lại với nhau một cách chắc chắn.
Nếu Chân thị thật sự đạt được ý đồ thì sau này nàng chỉ là một món đồ trang trí, phải chắp tay nhường phủ Khang Quận vương cho trưởng bối là Chu lão phu nhân quản lý hộ.
Còn lỡ như Chân thị thất bại, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Chu lão phu nhân cả, Chân thị chỉ là kẻ chết thay mà thôi.
Ta chưa từng đưa số bạc đó.
Lâm Di ngạc nhiên nhìn Thành bà tử,
Vậy là ăn trộm thật rồi?
Thành bà tử run run nhìn Chân thị, lắp bắp giải thích:
Nô tỳ không ăn trộm...
cũng...
Chân thị tự cho rằng mình được Chu lão phu nhân tin tưởng, nhưng thực chất chỉ là con ếch ngồi đáy giếng.
Thành bà tử ra tay hào phóng, thường xuyên đeo vàng bạc, ta cho người theo dõi bà ta bởi vì sợ bà ta trộm cắp đồ đạc trong phủ.
Lâm Di nhấp ngụm trà, bà tử bên cạnh lục soát người Thành bà tử một phen thì tìm được mười lượng bạc,
Ai ngờ là Đại tẩu ban thưởng cho bà ta.
Chân thị cười nhạt, Quận vương phi muốn vu khống hại ta cũng chẳng được đâu...
Chu lão phu nhân muốn thao túng toàn bộ phủ Khang Quận vương, trở ngại lớn nhất chính là nàng.
Chân thị đoán được ý đồ của Chu lão phu nhân, bèn dốc hết sức để đối phó nàng, lần này còn dám rắp tâm phá hoại danh tiếng của nàng.
Nào ngờ Chu Nguyên Triệt bỗng nhiên đổi đời, lấy lại được tước vị, còn tự chủ trương xin Hoàng thượng ban hôn, rõ là đồ vong ân phụ nghĩa, chẳng thèm đoái hoài tới tình nghĩa mẫu thân làm trưởng bối, Chu Nguyễn Cảnh và thị làm huynh trưởng tẩu tử mấy
năm qua.
Chu lão phu nhân lợi dụng lòng hư vinh của Chân thị mà nắm thị ta trong tay, tuy ngoài mặt Chân thị có vẻ cứng cánh không chịu bó buộc, nhưng thực chất thị vẫn bị chu lão phu nhân điều khiển.
Thị một lòng một dạ đế Chu lão phu nhân sai khiến, chỉ để nhận được ân huệ nhỏ nhoi từ bà ta.
Là chúng bất nhân trước nên thị mới bất nghĩa.
]
nên chào hỏi vài câu...
Chân thị nghe vậy, sống lưng liền trở nên thẳng hơn, ánh mắt vô cùng uất ức và thất vọng,
Nếu sớm biết Quận vương phi đa nghi như thế thì ta nên rời phủ từ lâu rồi.
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, Lâm Di bảo:
Đại tẩu không nghe bên ngoài nói thế nào ư? Thẩm quản sự bên người Đại tẩu ra ngoài gặp gỡ Tiêu bà tử, Tiêu bà tử đã khai hết mọi chuyện với quan phủ rồi.
Sắc mặt Chân thị lúc trắng lúc xanh,
Tin đồn nhảm bên ngoài sao có thể tin được?
Lâm Di nhìn thẳng vào Chân thị,
Ta cũng không muốn tin.
Nhưng có một số việc không nằm ở chuyện có tin hay không.
cũng không phải Đại thái thái ban thưởng...
Nô tỳ chỉ tình cờ gặp Đại thái thái...
Trước khi Lâm Di vào phòng, Chân thị đứng ngoài cửa chần chừ một lúc rồi mới vào theo.
Nha hoàn đưa chén trà sứ Thanh Hoa vẽ hình chim khổng tước đến, hơi nóng nghi ngút lượn lờ giữa không trung, Trần thị ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn gương mặt đẹp tựa cánh hoa.
Chuyện trong nhà còn có thể biện bạch, nhưng truyền ra ngoài rồi thì không thể tìm từng người phân bua được nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.