Chương 234: Làm dữ
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2037 chữ
- 2022-02-06 07:21:34
Rốt cuộc con tim hoảng hốt đập mạnh của Chân thị cũng được vỗ về.
Có mặt đông đủ hết rồi.
Củng ma ma quay về từ phủ Quảng Bình hầu, thuật lại:
Phía Quảng bình hầu vẫn bình thường...
Trịnh Các lão từ quan rồi.
Chu Thập Cửu và cha đang vướng vào vụ án ở Thiên Tân, lúc này Trịnh Các lão lại từ quan.
Kế tiếp chỉ cần xem Chu Thập Cửu và cha nàng có thể thuận lợi thoát thân hay không, nếu không nhất định Chu lão phu nhân và Chu Nguyễn Cảnh sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lâm Di nhìn Củng ma ma:
Tin tức của Đại lão gia chưa chắc là giả, bảo Trần Hán ra ngoài thăm dò xem.
Bây giờ chẳng những lão phu nhân giao điền trang lại cho chúng ta, mà còn đưa cả lợi nhuận điển trang thu được trước đó sang, một cắc cũng không thiếu.
Nói không chừng Đại thái thái bất hòa với ta cũng là vì hai điền trang này, giờ Đại thái thái vu hãm ta làm to chuyện, rồi vì để Đại thái thái thôi công kích, lão phu nhân mới đưa hai điền trang trong tay cho Đại thái thái.
Nên sẽ trông như lão phu nhân chỉ muốn chấm dứt tranh chấp trong nhà thôi, dĩ nhiên không tham dự vào chuyện này.
Lâm Kiều thở dài,
Trịnh Các lão tự dâng tấu, Hoàng thượng duyệt luôn.
Phê chuẩn cho Trịnh Các lão từ quan nhanh như thế, bất kể là ai cũng sẽ nghĩ đến chính cục bây giờ.
Bây giờ hạ nhân ở phủ Nhị Vương gia rất ít khi ra ngoài, Nhị Vương gia cũng toàn ở nhà trừ những lúc đến nha môn.
Cũng ma ma đưa lò sưởi cho Lâm Di rồi lui xuống.
Ngày hôm sau sau khi văn võ bá quan hạ triều, Lâm Dinghe được tin tức về Trịnh gia.
thật sự không có ăn trộm.
Ánh mắt Chu lão phu nhân thoáng lóe lên, Trần thị cắn chặt chuyện này không không tha, nhất định đã phát giác ra được gì đó rồi.
Chu Nguyên Cảnh nhíu chặt lông mày, đang định mở miệng thì Chu lão phu nhân nói:
Bình thường bọn người hầu này tay chân không sạch sẽ, hở tí là ăn vụng lung tung, phải dạy dỗ chúng mới được,
Nói đoạn bà ta nhìn sang Chân thị,
Giờ đã không còn sớm, các con về đi.
Chu Nguyễn Cảnh càng cố chấp muốn ngăn cản thì càng khiến người ta cho rằng vợ chồng gã chột dạ thôi.
Nàng không điều tra rõ thì biết để mặt mũi vào đâu, bây giờ Chân thị vì Thành bà tử này mà sợ như vậy, vậy lúc nàng bị vu oan tư thông với người ta thì nên khủng hoảng đến mức nào nữa?
Nàng làm thế là để nói cho bọn họ biết, ai mới là đương gia ở phủ Khang Quận vương này, lúc trước không nói rõ là vì muốn phỏng đoán tình cảm của bọn họ, giờ xảy ra chuyện như thế này, nàng không cần tiếp tục khách khônữa.
Lâm Di phản đối:
Sao lại là chuyện nhỏ được.
Vừa nói nàng vừa nhìn Thành bà tử, trong mắt lộ ra sự kiên định và khí thế không cho phép hoài nghi,
Trộm năm mươi hai lượng bị đánh sáu mươi gậy bỏ tù một năm, ăn cắp sáu mươi lượng đánh bảy mươi gây bỏ tù một năm rưỡi, hơn nữa, theo ta thấy bà tử này không phải chỉ mới ăn trộm lần đầu tiên, lại càng không chỉ năm sáu mươi lượng.
Phủ Khang Quận vương có nhiều nữ quyến lui tới như thế, ai ở nhà chúng ta mất đồ gì cũng không tiện nói ra, nhưng như thế nhà ta lại mất mặt, đừng bảo người tiến cử bà tử này bị liên lụy, mà còn bôi tro lên thể diện của đương gia chủ mẫu là ta.
Xem ra Chu lão phu nhân đã vô tình để cho người ta lấy được cớ bắt bẻ,
Ta thấy chưa chắc.
Lâm Di nhìn Củng ma ma,
Nói không chừng lão phu nhân đang chờ chúng ta gây chuyện như vậy đấy.
Củng ma ma không hiểu, đưa tay khều tim đèn.
Lâm Di cũng cầm ly trà hoa hạnh để trắng lên, nhấp một ngụm trà nhạt,
Ma ma đừng quên, tuy điền trang trong tay ta là Hoàng thượng ban thưởng cho Quận vương gia, nhưng trước giờ luôn do lão phu nhân quản lý.
Một lúc sau, Củng ma ma bưng trà vào nói:
Cuối cùng cũng thở phào được rồi, lúc đi Đại lão gia cũng chẳng buồn chờ Đại thái thái.
Chân thị đúng là đáng hận, nhưng chẳng qua bị người khác giật dây thôi, kẻ sau lưng thật sự là Chu lão phu nhân cơ.
Củng ma ma nói:
Nghe bảo mấy ngày trước lão phu nhân vừa cho Đại thái thái hai điền trang, Đại thái thái mừng rơn nhận lấy.
Ý của Củng ma ma là để người khác biết tất cả mọi chuyện đều là ý của Chu lão phu nhân.
Trịnh Các lão nói muốn về nhà dưỡng bệnh không chỉ một hai lần, nhưng giờ sao chưa nghe được phong thanh gì mà đã cáo lão từ quan rồi.
Lâm Di đang suy nghĩ thì bà tử ở ngoài cửa thưa:
Viên Nhị nãi nãi đến ạ.
Sinh nhật của Viện Đại thái thái, Viên gia tổ chức tiệc rượu, Trần Lâm Kiều đích thân đến đưa thiệp mời Lâm Di tới dự.
Nếu bọn họ còn ngăn cản, nàng chẳng ngại nói huỵch toẹt ra luôn đâu Lâm Di nhìn Chu Nguyễn Cảnh với ánh mắt kiên định, thấy trên trán gã hằn gân xanh, tay siết thành quả đấm.
Thành bà tử nghe nói tới việc bị đánh rồi còn bị bỏ tù thì sợ tới mức chân cẳng run lẩy bẩy, thế là bất chấp mọi thứ khai hết,
Xin Quận vương phi tha mạng, nô tỳ không ăn trộm, những thứ đó đều do Đại thái thái thưởng cho nô tỳ.
Lâm Di ngạc nhiên nhìn Chân thị,
Tức là những gì ta vừa nhìn thấy là thật?
Lâm Di đi tới mấy bước,
Đại lão gia đừng nổi giận, thị phi đúng sai không thể nghe một người hầu nói là đủ, Thành bà tử có nói thật hay không, cần phải điều tra kỹ lưỡng.
Chu Nguyên Cảnh nhìn Lâm Di, hai người đứng cách nhau rất gần, một ả đàn bà mười mấy tuổi mà cũng có thể đè đầu gã, cái cổ mảnh khảnh kia gã chỉ cần dùng một tay là có thể bẻ gãy.
Trong mắt Chu Nguyên Cảnh hằn tia máu, gã hung ác nhìn Lâm Di chăm chăm.
Thành bà tử bị người ta kéo thì hoảng hốt, vào nha môn đâu phải chuyện gì hay, ăn trộm là tội phải chịu trượng hình, bà ta lớn tuổi rồi, sao chịu nổi được.
Chu Nguyễn Cảnh cười khẩy:
Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, ầm ĩ ra ngoài không sợ người khác chê cười à?
Không hổ là hai vợ chồng, nói tới nói lui đều quy về một mối.
Lâm Kiều nói:
Trịnh Các lão thường xuyên đến Dưỡng Tâm điện, nghe được một hai tin còn có thể cảnh báo cho chúng ta, giờ ông ấy từ quan rồi, sau này...
càng không dễ dàng.
Lâm Di hỏi thăm Đồng ca.
Lâm Kiều cười nói:
Thằng bé khỏe lắm, biết làm nũng rồi đấy, buổi tối để nhũ nương chăm ta lại không yên tâm, cứ nghe thấy tiếng là phải đi xem sao.
Hai người trò chuyện một hồi, Lâm Kiều nói:
Trịnh Các lão cáo quan rồi.
Lâm Di gật đầu,
Muội cũng vừa nghe nói.
Thành bà tử cúi mình thừa nhận,
Là thật, là thật.
Sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Chu Nguyễn Cảnh lập tức xoay người, giơ tay túm lấy Thành bà tử, gầm lên:
Đồ không biết xấu hổ, dám đổ vấy lên đầu bọn ta.
Bà tử đỡ Thành bà tử thấy vậy bèn cản lại, nhưng lập tức bị đánh đến chảy máu miệng, ngã sang một bên.
Lâm Di đón Lâm Kiều vào phòng trong.
Sau khi sinh Đồng ca, Lâm Kiều chỉ lo ở nhà chăm con nên rất ít ra ngoài.
Lâm Di mỉm cười,
Đại tẩu đừng nói thế, thời gian qua5 trong phủ có nhiều tin đồn, cứ xử lý qua loa vậy thì cũng không tốt cho ai cả, quản sự trong nhà đã nghi ngờ bà tử này từ lâu, nếu hôm nay bắt được quả tang rồi, làm sao có thể bỏ qua được.
Lâm Di vừa dứt lời, hai bà tử cường tráng bên cạnh lập tức lôi Thành bà tử đi.
Chân thị nhìn Chu lão phu nhân với vẻ mong đợi, nhưng không ngờ Chu lão phu nhân nói thế rồi để Thân ma ma đỡ đi ra.
Con tim thị lập tức rơi thẳng xuống vực.
Không chiếm được phần thắng, Chu Nguyễn Cảnh lạnh lùng nhìn Lâm Di đầy tức tối rồi sải bước ra ngoài.
Một lúc sau, Chân thị mới để Quế Viên đỡ dậy.
Lâm Di vẫn điềm nhiên sai bảo bà tử:
Ngớ ra đây làm gì, kéo bà ta xuống đi.
Thành bà tử lập tức tru tréo:
Là Đại thái thái thưởng cho nô tỳ thật mà, Đại thái thái nói một câu đi...
Nô tỳ...
Lâm Di đứng dậy mời Chu lão8 phu nhân ngồi xuống,
Bà tử trong phủ làm chuyện lén lút, cháu định trói lại đưa tới nha môn thẩm tra.
Lời lẽ vừa có lý vừa có chứ3ng cứ, khiến người khác không bác bỏ được, dù là trưởng bối thì cũng chẳng đi tranh chấp với chủ mẫu chỉ vì một kẻ hầu.
Chu 9lão phu nhân nhìn Chân thị, sắc mặt Chân thị vô cùng khó coi,
Quận vương phi nghi ngờ con cài cắm bà tử này vào Quận vương phủ.
Gi6ờ mà còn che giấu tiếp thì thị sẽ hết cơ hội xin lão phu nhân giúp đỡ.
Tóm lại, tình hình bây giờ không ổn lắm, rõ ràng có người cố ý muốn giành vị trí hồng ân bên cạnh Hoàng thượng.
Chu Thập Cửu đã nghĩ đến điều này từ lâu, nên mới bớt qua lại với Trịnh gia.
Trịnh Các lão từ quan là do tình thế bức bách, mà cũng là để tự vệ.
Quế Viên sẽ phải ngón tay lạnh buốt của Chân thị mà đau lòng, tới khi Lâm Di xoay người đi ra, Quế Viên mới thấp giọng nói:
Thái thái đừng cuống, nhất định sẽ có cách khác, hơn nữa thái thái ban thưởng cho một nô tỳ thì sao, lên công đường cũng có thể nói được phải trái gì chứ.
Chân thị thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa, một lúc sau mới lên tiếng:
Ngươi tưởng nàng ta muốn phân rẽ phải trái ư? Chỉ cần tin tức lan ra là đủ để mọi người biết đã xảy ra chuyện gì.
Quế Viên cắn môi, hồi lâu sau mới nói:
Quận vương phi quá độc ác rồi.
Sắc mặt Chân thị tái nhợt,
Chờ đi, chưa chắc nàng ta đã có kết quả tốt.
Lâm Di trở về phòng, tháo trâm cài vòng xuyến ra, Quất Hồng cầm lò sưởi tay đã ủ nóng sẵn tới đặt ở góc giường.
Củng ma ma đáp lời, đi tới định đỡ Lâm Di đi nghỉ.
Lâm Di cười từ chối,
Ta đọc sách một lát rồi mới nghỉ.
Hẳn Quận vương phi cũng lo lắng không ngủ được...
Cục diện chính trị rối ren, Trịnh Các lão ở bên cạnh Hoàng thượng, ít nhiều có thể đoán được thánh ý.
Trong mấy mối quan hệ thông gia thì cũng chỉ có người Lâm gia quen biết là có thể vào Nam thư phòng thôi...
Lâm Di nhìn than trắng trong chậu than mà thở dài, sau này không thể nghe ngóng chỗ Lâm Chính Thanh nữa rồi, trong khi Lâm Chính Thanh lại đang lo không có cơ hội tính toán bọn họ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.