Chương 235: Trở lại



Sao lại chờ ở đây?
Tinh thần của Chu Thập Cửu xem ra vẫn sáng láng như trước, chỉ có cằm nhọn đi một chút, áo choàng trên người cũng hơi rộng đ8i, mũi giày dính đầy bụi đất.

Lâm Di cười nói:
Vừa mới đưa Đại tỷ ra ngoài.
Hai người vào phòng, Lâm Di bảo Linh Lung đi múc nước tới.3
Lâm Di ngước lên nhìn, Chu Thập Cửu cười,
Trên đường trở về ta có gặp tộc tỷ của em và Cát Khánh Sinh vào Kinh đưa quà mừng năm mới.
Lâm Sương tới rồi, Lâm Di mừng ra mặt.
Chu Thập Cửu kể tiếp:
Bọn họ không đi nhanh như ta, tộc tỷ em viết một phong thư đưa ta, ta để trong túi công văn đấy.
Lâm Di xỏ giày đi tới bàn cầm túi công văn muốn đưa cho Chu Thập Cửu.
Hoàng thượng vừa về đã nóng nảy không chờ kịp, e rằng tốc độ xử vụ án này sẽ bị đẩy nhanh.
Như thế chỉ e không tốt cho tri phủ Thiên Tân, dẫu gì số tấu chương đòi tố cáo ông ấy vẫn tăng không ngừng mấy ngày qua, cho dù không phải tố tội tham nhũng một trăm nghìn thạch lương thực thì cũng là tội tự ý đụng vào kho lương, lừa gạt triều đình.
Chẳng rõ là vì bà già rồi nên không đủ kiên nhẫn, hay hai vị chủ nhân này quá trấn tĩnh nữa.
Cũng ma ma thở dài, xua nha hoàn canh ở cửa phòng lui xuống bớt,
Lát nữa có sai bảo gì thì sẽ gọi mấy đứa sau.
Sau khi Chu Thập Cửu tỉnh dậy, Lâm Di dặn nhà bếp hâm canh bát bảo, Chu Thập Cửu chưa kịp uống thì đã có người tới chuyển lời rằng Hoàng thượng muốn triệu kiến chàng, bảo chàng ra đón xa giá.
Củng ma ma ở ngoài chờ lệnh, nghe Linh Lung ra kể:
Quận vương gia ngủ rồi, còn Quận vương phi đang xem thư.

Chu lão phu nhân liên tục phái người sang hỏi thăm tin tức, hai vợ chồng này đang trên lò lửa mà vẫn còn thản nhiên như thế.
Lâm Di nhớ lại lời chàng vừa nói, con người luôn có xu hướng cầu sự bình yên, nhìn dáng vẻ này của anh chàng, đúng là có mấy phần khiến người ta tin được.
Nghĩ tới đây, trên mặt Lâm Di chợt hiện lên ý cười rất nhạt.
Chu Nguyễn Quý và Quách thị đi vào.
Chu Nguyễn Quý đỡ Quách thị ngồi xuống cạnh mình rồi nhỏ giọng nói:
Bọn con đến nhà nhạc phụ ăn tiệc, nghe nói Quận vương gia về rồi nên tới hỏi thăm xem thế nào.
Quách thị nhìn Lâm Di,
Trong nhà có gì cần ta giúp đỡ muội cứ nói một tiếng, dù gì hai ta cũng rảnh mà.

làm sao có thể? Đại tẩu quen việc hơn con nhiều.
Chu lão phu nhân cầm chén trà lên uống,
Con cứ giúp trước đi, khi nào Đại tẩu con ổn lại rồi nói sau.
Nghe vậy Quách thị mới thấp thỏm nhận lời.
Lâm Di ở trong phòng thêu thùa may vá, Bạch Thược lấy thêm một ngọn đèn lại, để nàng nhìn rõ hơn một chút.
Nhìn thấy lông mày Lâm Di khẽ nhíu, bàn tay nãy giờ vẫn không chịu nới lỏng của Chu Thập Cửu lại chậm rãi buông ra.
Tay Chu Thập Cửu như vậy là do miệt mài kéo cương ngựa, tới lui giữa Kinh thành và Thiên Tân chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đây mà.
Chu Thập Cửu nhìn Lâm Di, mỉm cười,
Ta chỉ muốn uống bát canh nóng, với ngủ một giấc thôi.
Hơi ngoài dự đoán của Lâm Di.
Chu Thập Cửu cười xòa,
Con người chỉ cần ba bữa cơm với chỗ ngủ, cầu an bình là trên hết mà.
Đúng là miệng lưỡi lươn lẹo, gì cũng nói được.
Chu Thập Cửu rửa ráy sơ qua, thay y phục sạch sẽ, Lâm Di cúi đầu cài đai lưng cho chàng, đúng là gầy đi một cỡ này.
Chu Thập Cử9u mỉm cười nhìn nàng,
Có gì ăn không?
Giờ này rồi vẫn chưa ăn.
Lâm Di quay sang nhìn Chu Thập Cửu.
Ánh mắt Chu Thập Cửu vẫn trong trẻo như trước giờ, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Ăn cơm tối xong, Chu Nguyễn Cảnh cho người đưa tới vài cặp gà rừng, mấy cặp thỏ rừng hiếu kính Chu lão phu nhân, viên quản sự chuyển lời cười kể:
Là Đại lão gia săn được đấy ạ, mồi ở bãi săn bao giờ cũng mập mạp hơn mấy con chúng ta thường thấy.

Chu lão phu nhân gật đầu.
Đoàn người đi được nửa đường, Chu Thập Cửu thấy Cát Khánh Sinh quen quen mới cho người sang hỏi thăm.
Chu Thập Cửu vội vã lên đường, nên đôi bên chỉ kịp nói với nhau mấy câu, Lâm Di và Cát Khánh Sinh vốn muốn đi nhanh hơn để được gặp Lâm Di sớm, song vì còn có thái thái và con cái nhà tông trưởng đi theo, không tiện tăng tốc, nên đành nhờ Chu Thập Cửu mang hộ thư đưa cho Lâm Di.
Lâm Di cất kỹ thư rồi quay lại nhìn Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu đã nhắm mắt lại, hít thở đều đều, ngủ thiếp rồi.
Con gái của tông trưởng là Lâm Đan xưa nay vốn đỏng đảnh giống Lâm Phương, trên đường nhất định đòi nghỉ chân liên tục, khiến hành trình bị kéo dài.
Lâm Sương cũng có giải thích rõ ràng, Chính ca nhà tông trưởng vào Kinh học hành, Lâm Đan hẳn cũng nhân tiện vào theo để tìm một mối hôn nhân tốt.
Lâm Di gật đầu đi sai bảo nha hoàn, chỉ chốc lát sau bánh ngọt và canh đã được bưng lên, Chu Thập Cửu ngồi xuống, ăn một hơi hết đĩa bánh xốp nghìn lớp.
Nhóm bà tử dọn chén bát đi, Chu Thập Cửu uống chén trà hoa cúc kỷ tử Lâm Di mới pha rồi cùng nàng đi vào buồng trong,
Hoàng thượng đang ở ngoại ô săn bắn, xe áp giải tri phủ Thiên Tân vẫn còn ở đằng sau, khi nào xe chở tù tiến vào cung, ta cũng phải tiến cung diện thánh.

Xưa nay Chu Thập Cửu luôn không sợ người khác cười, nàng thì không có da mặt dày cỡ đó, nhưng thấy chàng phong trần mệt mỏi trở về như vậy thì có bực cũng không tiện phác tác, chỉ tránh né tay chàng thôi.
Giấy giụa mấy cái, nàng mới phát hiện lòng bàn tay Chu Thập Cửu đầy vết trầy xước.
Chu Thập Cửu lắc đầu,
Em cứ mở ra lấy đi.
Trong túi công văn đều là giấy tờ được quan phủ niêm phong tử tế bằng con dấu đỏ tươi cực kỳ hút mắt người, đầy một túi nặng trĩu.
Lâm Di cẩn thận lục tìm, cũng may thư của Lâm Sương đặt ở trên cùng.
Viên quản sự kia vẫn thao thao bất tuyệt,
Hoàng thượng còn khen kỹ năng cưỡi ngựa của Đại lão gia nữa.
Lâm Di ở bên cạnh vẫn từ tốn rót trà, không hề bị lay động.
Chu lão phu nhân kinh ngạc hỏi:
Thế thì tốt quá, giờ Đại lão gia đang ở đâu?
Quản sự đáp:
Đi theo mấy vị tôn thất khác uống rượu rồi ạ, lão phu nhân yên tâm, lát nữa Đại lão gia sẽ về ngay.
Đoạn ông ta quay sang nhìn Lâm Di,
Đại lão gia còn nói, có nhìn thấy Quận vương gia đi theo xe của Hoàng thượng, ngoài ra không thăm dò được gì khác nữa.

Di sớm, song Cát Khánh Sin7 năm mới, vừa hay
Lâm Di đọc thấy rất nhiều chữ
không tiện
trong thư thì có thể mường tượng được Lâm Sương phải cắn răng không cam lòng thể nào khi viết lá thư này.
Nhớ tới đêm trước Chu Thập Cửu âm thầm về phủ trấn an mình, Lâm Di mềm lòng, muốn mở tay chàng ra xem xét, song Chu Thập Cửu lại tránh né giấu tay đi.
Lâm Di không vui, bèn chẳng buồn để ý nữa, ai ngờ lại bị Chu Thập Cửu trở tay kéo ôm vào lòng.
Chu lão phu nhân gọi Quách thị tới ngồi gần mình,
Đại tẩu con không được khỏe, nên con tạm giúp quản việc bếp núc trong nhà.
Quách thị kinh ngạc,
Nhưng...
việc này...
Lâm Di gật đầu, Chu Nguyễn Quý và Quách thị ngoài thuận đường ghé ngang nghe tin của Chu Thập Cửu thì còn vì chuyện của Chân thị nữa.
Tất cả đều biết lòng dạ nhau hết mà, Lâm Di ngồi một lát rồi các từ, trở về Nhị Tiến viện.
Chu Thập Cửu nằm xuống kháng gần cửa sổ, Lâm Di tung chăn mỏng đắp cho chàng, bàn tay dưới chắn chợt đưa ra ôm lấy nàng.
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Nguyên Nguyên nằm với ta đi.
Lâm Di đỏ mặt, Linh Lung bên cạnh cũng hết hồn, đặt bình trà trong tay xuống bàn, nhanh chân lui ra ngoài.
Bạch Thược nói:
Tất cả đều đang nói rằng nhà cũ bên kia sắp được giao lại cho Nhị thái thái quản ạ.
Chân thị làm nhiều chuyện như vậy, đương nhiên không thể xen vào chuyện trong nhà nữa rồi.
Xem ra Chu Nguyễn Cảnh vẫn chưa biết, còn đang đắm chìm trong vui vẻ vì săn được mấy con thỏ với gà rừng.
Lâm Di dùng mui trầm rạch mở bìa thư rồi cẩn thận rút thư ra đọc.
Lâm Di đi theo Cát Khánh Sinh vào Kinh tặng lễ vật mừng năm mới, vừa hay người Trần thị cũng muốn vào Kinh có việc, thể là hai nhà góp tiền cùng mời một tiêu cục hộ tống, đi đường cũng an toàn hơn.
Tức là còn mấy canh giờ nữa để chuẩn bị.
Lâm Di hỏi:
Quận vương gia muốn bàn bạc với phụ tá trước?
Bằng không sao lại vội về Kinh trước như vậy.
Tiếng tim đập mạnh mẽ quen thuộc vang lên bên tai Lâm Di.
Chu Thập Cửu ôm Lâm Di thật chặt, thật lâu sau mới nới lỏng vòng tay.
Nếu nàng ta không có ý hại người thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu có...
vậy sẽ khó đối phó hơn Đại thái thái.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Lâm Di nhìn Bạch Thược.
Bạch Thược kể tiếp:
Ai cũng nói Nhị thái thái quản gia tốt hơn Đại thái thái, ít ra Nhị thái thái sẽ không chằm chằm nhắm vào Quận vương phi, hai bên sống chung cũng thoải mái hơn, coi như giết được khí thế của Đại thái thái rồi.
Lâm Di cười liếc Bạch Thược,
Em thấy sao?
Bạch Thược khẽ lắc đầu,
Nhị thái thái trông dễ gần, nhưng thông minh hơn nhiều, khiến người ta nhìn không thấy.
Lâm Di tạm gác lại một đống câu hỏi trong lòng,
Quận vương gia muốn ăn6 gì? Ta cho nhà bếp làm ngay.
Chu Thập Cửu nói:
Phiền lắm, có điểm tâm không?
Điểm tâm thì đương nhiên có, Lâm Di giỏi nhất làm mấy món này, 5nên luôn chuẩn bị sẵn mấy đĩa.

Mang điểm tâm với canh tới đi.
Chu Thập Cửu mới về Kinh, hẳn sẽ vội tiến cung diện thánh.
Bất kể lúc nào vị này cũng luôn bình tĩnh như vậy.
Lâm Di đưa Chu Thập Cửu ra sân, Đồng Ninh và Trần Hán đều đi theo.
Chu lão phu nhân gật đầu, thưởng cho quản sự năm lượng bạc,
Bảo nó về sớm một chút, bây giờ trong nhà đang có chuyện, nó cũng nên bớt phóng túng lại.
Quản sự đáp lời rồi chậm rãi lui ra.
Chu lão phu nhân nhìn Lâm Di, lên tiếng an ủi:
Cháu đừng nóng vội, chuyện lớn như vậy không dễ mà có kết quả ngay đâu.
Chu lão phu nhân vừa dứt lời thì người gác cổng tới báo:
Nhị lão gia và Nhị thái thái tới ạ.

Chân thị làm gì cũng tơ hơ ra cho người khác thấy, Quách thị thì chưa chắc.

Lâm Di gật đầu tán thưởng với Bạch Thược,
Cho nên về sau em phải chú ý Nhị thái thái nhiều hơn.
Bạch Thược đỏ mặt,
Em cũng học hỏi Củng ma ma thôi, Củng ma ma thường xuyên nói thế với em.
Củng ma ma nhìn người rất chuẩn, Lâm Di luôn để phòng Quách thị, chẳng qua Quách thị chưa bao giờ để lộ sai sót gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.