Chương 236: Trò chuyện trong đêm
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1337 chữ
- 2022-02-06 07:21:31
Chu Thập Cửu nói tiếp:
Hoàng thượng thích Ngũ Ngũ Vương gia là chuyện ai cũng biết.
Ngũ Vương gia biết hiếu thảo từ n8hỏ, học hành cũng chăm chỉ hơn các hoàng tử khác.
Lâm Di cài hết nút áo, chỉnh đai lưng ngay ngắn cho Chu Thập Cửu, sau đó hai người cùng ra khỏi phòng xép.
Quất Hồng tới thưa:
Nước tắm đã được chuẩn bị xong rồi ạ.
Lâm Di theo Chu Thập Cửu tới phòng tắm đằng sau.
Hiện giờ Hoàng thượng giao việc vốn phải do mình làm cho Ngũ Vương gia, tựa như đang nắm tay dạy Ngữ Vương gia về chính sự.
Đây đối với Ngũ Vương gia là cơ hội trải nghiệm rèn luyện, còn đối với Hoàng thượng thì là đang thử xem Ngũ Vương gia có thể thành Thái tử, thậm chí Hoàng đế tương lai hay không.
Có một lần dịch cắm hoành hành trong cung, rất nhiều cung nhân ngã 3bệnh, Hoàng thượng cũng bị mắc, vậy mà Ngũ hoàng tử vẫn như cũ ôm bệnh đi học.
Hoàng thượng hay chuyện khen y biết ch9ịu thương chịu khó, y bèn nói cả Hoàng thượng cũng nhiễm bệnh, bệnh này của y đầu đáng làm lớn chuyện, khiến Hoàng thượng thê6m bận tâm.
Lời này nếu do người lớn ra sẽ có ý khác, nhưng từ miệng một đứa trẻ sẽ khiến người ta cảm thấy đứa trẻ này cực k5ỳ hiểu chuyện.
Ví như Trịnh Các lão, thận trọng làm Các lão mấy chục năm, thể mà rốt cuộc vẫn bị Nhị Vương gia liên lụy.
Lâm Di cẩn thận nghiền ngẫm,
Không chờ chúng ta đứng vững, tổ tiên đã chọn xong cho chúng ta rồi.
Giống như cha, không chịu khuất phục gia tộc Đổng thị thì bị ép đối mặt với đại cục.
Quận vương gia đã sớm biết được, nên mới không đứng ra ngăn cản cho ta biện bạch cho tri phủ Thiên Tân.
Cảm giác được tay Lâm Di thoáng dừng lại, Chu Thập Cửu ngừng cười,
Nguyên Nguyên giận ư?
Không có.
Lâm Di nhìn làn hơi nước bốc lên liên tục,
Tính cha ta là thế, ông ấy dâng tấu nói đỡ cho tri phủ Thiên Tân chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, muốn cản cũng không được.
Chưa kể, Hoàng thượng để cha vào Khoa Đạo vốn là muốn ông ấy nghĩ sao nói vậy mà.
Đã vậy thì thà dấn thân vào vụ án này sớm hơn, tạo cơ hội cho phe Ngũ Vương gia năng nổ hoạt động, Chu Thập Cửu đến Thiên Tân kiểm chứng tương đương với việc chấp nhận đứng mũi chịu sào, nhưng đi một bận trở về Kinh xong sẽ cắt hết mọi dính dáng với mình, về sau mọi chuyện đều là vấn đề của Ngũ Vương gia.
Anh chàng này, hễ ở nhà là hệt như một vị thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt vậy.
Lâm Di tỉ mỉ ngẫm lại lời Chu Thập Cửu nói khi nãy,
Trong sự kiện này, bất luận làm thế nào đều sai cả.
Kiếp trước nàng đã trải qua cảnh bị gia tộc Đông thị tính toán khắp nơi, đời này nàng chọn về sau, liệu có kết cục tốt hay không? Chu Thập Cửu vẫn nằm trong thùng chờ Lâm Di tiếp tục kỳ lưng cho mình.
Thật lâu sau Lâm Di mới hoàn hồn, nhoẻn miệng cười khẽ,
Thiếp thân đã lau xong rồi, Quận vương gia còn chờ gì nữa vậy?
Chính sự luôn rất phức tạp, không dễ nói rõ ngay.
Một khi bị người khác nhận định là sẽ không còn khả năng thay đổi nữa.
Trên chính trường luôn như thế, không có chuyện yên ổn chỉ lo thân mình, cuối cùng đều sẽ bị cuốn theo đại thế thôi.
Thường Quang Văn tri phủ Thiên Tân chết cũng tốt mà sống cũng được, đều là trách nhiệm mà Ngũ Vương gia phải xử lý.
Nên biết rằng tuy Thường Quang Văn không có danh tốt trong triều, nhưng ở Thiên Tân ông ấy lại là một vị quan tốt một lòng vì dân; giết Thường Quang Văn sẽ chẳng khác nào cố ý bắt bẻ Hoàng hậu nương nương, không giết Thường Quang Văn thì lại trông như muốn ra vẻ nhân nghĩa hiền lương mà coi thường quốc pháp và ngự sử.
Nhưng Quận vương gia đã nói vậy, Bạch Thược cũng không dám nhiều lời biện bạch, đành cầm lò sưởi tay lui ra.
Nàng vừa ra đến gian ngoài, Quất Hồng liền hỏi ngay:
Sao tỷ tỷ lại mang lò sưởi ra? Ban đêm Quận vương phi bị lạnh giật mình thì sao, sớm nào cũng phải đối lò sưởi mới nữa đấy.
Ngũ Vương gia cũng thông tuệ nhất, bốn tuổi đã có thể đi theo các hoàng tử lớn tuổi hơn đọc sách, học thức rõ ràng nổi trội hơn người, những hoàng tử còn lại đều kém xa.
Lúc ấy Đại hoàng tử còn sống, luôn ở trước mặt Hoàng thượng khen ngợi Ngũ Vương gia.
Lâm Di nói:
Đứa con đầu tiên bao giờ cũng được cha mẹ thương nhất, Đại hoàng tử là do Đức phi nương nương hạ sinh, mặc dù cũng không phải là trưởng tử, nhưng thân phận coi như tôn quý rồi, Đại hoàng tử chết yểu, Hoàng thượng nhất định rất đau lòng.
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Nếu như Đại hoàng tử vẫn còn sống thì đã chẳng có cuộc tranh giành vị trí trữ quân này, hơn nữa Đức phi nương nương rất có thể đã được thăng lên làm Hoàng Quý phi từ lâu.
Con dựa vào mẫu quý, mà ngược lại cũng có thể là mẫu nhờ tử quý.
Ngũ Vương gia và Đại hoàng tử khá giống nhau, Hoàng thượng rất có thể sẽ vì thế mà dời tình cảm dành cho Đại hoàng tử sang Ngũ Vương gia.
Trước đây họ bị nhà ngoại Hoàng hậu liên lụy, ngoài mặt trông như là tai bay vạ gió, nhưng thật ra không cần uống ai cả.
Hồi lâu sau Chu Thập Cửu mới cười nói:
Ở trong mắt người khác hẳn là thế rồi.
Cho dù bây giờ không phải thì lúc trước cũng là vậy.
Nói theo cách đó thì bọn họ thua chắc rồi.
Thảo nào từ lâu đã có rất nhiều công thần chú ý tới Ngũ Vương gia.
Chỉ cần Ngũ Vương gia tiếp nhận việc này, cục diện sẽ được cải thiện, bọn họ sẽ tìm được đường sống trong ngõ cụt.
Lâm Di lại thoáng dừng tay,
Ta chỉ muốn hỏi Quận vương gia một câu, chúng ta thuộc phe của Hoàng hậu ư?
Bất kể là phủ Quảng Bình hầu hay Trịnh gia hoặc lão Khang Quận vương, đều ít nhiều có quan hệ với nhà ngoại Hoàng hậu nương nương.
Nước nóng hôi hổi, có thể hương liệu tự tay Lâm Di điều phối, trong phòng thoang thoảng mùi thảo dược và hương cam quýt.
Chu Thập Cửu ngâm mình trong thùng, chỉ chốc lát sau tóc mai đã rịn ướt mồ hôi.
Chu Thập Cửu tắm rửa xong, Lâm Di sai Quất Hồng đổi nước, cũng ngâm mình một lúc, làn nước ấm áp có thể xua tan mọi mệt mỏi và hàn khí.
Bạch Thược đã ủ ấm chăn đệm sẵn, đang chuẩn bị đặt lò sửa tay lên giường thì Chu Thập Cửu lại bảo:
Không cần.
Bạch Thược khẽ giật mình, định nói rằng mấy ngày nay Quận vương phi đều dùng lò sưởi tay, nàng đi theo Quận vương phi một thời gian nên biết Quận vương phi có tật hay bị lạnh chân.
Lâm Di lấy khăn cọ lưng cho Chu Thập Cửu, không biết có phải do hơi nước hay không mà mắt nàng long lanh ướt át hơn hẳn, xinh đẹp đến nỗi không nói nên lời.
Chu Thập Cửu mỉm cười, thoải mái nằm yên mặc cho Lâm Di giày vò.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.