Chương 237: Tham hoan
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2208 chữ
- 2022-02-06 07:21:30
Lâm Di vừa tắm xong, mặt ửng hồng như có thoa phấn bôi son, không biết đang nghĩ cái gì mà cúi đầu hé miệng cười cười.
Chu Thập Cửu kéo nàn8g ôm vào lòng.
Chu Thập Cửu gật đầu,
Chính vào đêm ta hồi Kinh đó, ta cho người giết gã, hôm sau mới báo nha môn.
Thẩm quản sự mặc đồ chất liệu tốt như vậy, quan phủ phát hiện sẽ không xử qua loa, chắc chắn sẽ tốn công điều tra kỹ càng.
Cứ thể tất cả đều sẽ biết hành động của Chân thị, giải thoát nàng khỏi tình huống khó khăn...
Chu Thập Cửu vắng nhà nhiều ngày, nên ban đêm giày vò nàng rất lâu, sáng sớm khó khăn lắm Lâm Di mới mở được đôi mắt cay xè của mình ra.
Em ngủ thêm một lát đi.
Chu Thập Cửu đứng dậy trước, dém lại góc chắn.
Trái phải đã không còn ai khác, lão thái thái nhánh cả mới hỏi Lâm Di:
Cháu với Tề Nhị nãi nãi là thế nào vậy?
Biết không gạt được tổ mẫu, Lâm Di bèn kể sơ qua mọi chuyện.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Thông minh lanh lợi như Tề Nhị nãi nãi sao lại làm một việc ngốc như vậy chứ.
Bà dừng một thoáng,
Hai đứa định cư xử thế nào?
Lâm Di nói:
Có kẻ cố tình nhằm vào phủ Khang Quận vương và Tề gia ạ, sau khi Thẩm quản sự chết, rất nhiều chuyện được phơi bày.
Bây giờ Chân thị không dám bước nửa bước ra khỏi cửa,
Tới mấy nhà mua bán thảo dược với Củng Nhị đều vì trốn thuế thân mà không chịu thừa nhận, Quận vương gia dâng tấu chương, nói là qua chuyện hạ nhân trong nhà mua bán riêng kiếm tiền thêm mới có thể nghĩ ra không chừng vụ án ở Thiên Tân có liên quan tới việc trốn thuế thân.
Đương kim Hoàng thượng là minh quân, không phải Hoàng đế chuyên gạt mấy lời can gián ra ngoài lỗ tai.
Lời của Thường Quang Văn chỉ ám chỉ quan địa phương không chịu nói thật thôi.
Chu Thập Cửu chậm rãi di chuyển hông, Lâm Di hơi cau mày, cảm giác đau trướng lan tràn.
Chu Thập Cửu khẽ thở hắt một hơi, lẳng lặng cúi đầu nhìn Lâm Di, một nụ cười nồng ấm phản chiếu trong mắt nàng,
Bây giờ ta mới biết...
Tôn Thất doanh muốn bài trí đèn lồng trong vườn xong sớm, nên vừa ra khỏi phủ Quảng Bình hầu, Lâm Di bèn đi thẳng tới phủ Tín Thân vương.
Nhóm Tưởng thị đều đã tới trước, đang chỉ huy bọn nha hoàn sắp xếp sơ bộ, chỉ còn chờ đúng ngày là bày ra thôi.
Lâm Di trở về phủ Quảng Bình hầu, Lâm Kiều cũng vừa hay đến thăm lão thái thái nhánh cả, đang kể lại những gì mình nghe được,
Vị tri phủ Thiên Tân kia cũng can đảm thật, thẳng thừng kéo Hộ bộ xuống nước với
mình luôn.
Hai người lẳng lặng năm, không nói gì cả, lắng nghe tiếng hít thở rõ ràng, đều đều của nhau.
Bên ngoài trăng sáng n3hư nước, bóng cây chập chờn, tạo nên một khung cảnh vô cùng yên bình thanh thản.
Vấn đề phiền toái hơn vẫn còn ở đằng sau, một khi bị quy về một phe thì sẽ lắm lúc thân bất do kỷ.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Bên Quận vương gia thế nào? Liệu có bị liên lụy không?
Chu Thập Cửu sẽ không để đám lửa này đốt tới mình,
Không đâu ạ.
So với Chu Thập Cửu, cha mới là người đứng mũi chịu sào, cũng may Đô Sát viện lục soát phủ Quảng Bình hầu cũng không tra ra được gì.
Nếu bảo ông ấy ý là người nhà mẹ của Hoàng hậu nương nương nên cả gan làm loạn thì...
Ai cũng biết kẻ tham phú quý thường thích dựa dẫm hoàng thật quý tộc, chứ không phải đối đầu với thể lực nắm giữ quyền hành này.
Làm gì có chuyện ngày đầu Chu Thập Cửu trở về mà nàng lại nằm lì trên giường chứ.
Lâm Di lấy quần áo mặc vào rồi ngồi dậy hầu hạ Chu Thập cửu ăn điểm tâm, đưa chàng ra khỏi nhà rồi mới trở về nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.
Nghe xong Thường Quang Văn mới thừa nhận rằng đã dùng toàn bộ một trăm nghìn thạch lương thực để cứu trợ thiên tai, ông ấy vốn định từ từ gom góp bù lại số mất, không ngờ triều đình bỗng nhiên muốn tu sửa kho thóc vì mở lại buôn bán đường biển, cho nên mới bị lộ.
Mắt lão thái thái nhánh cả sáng lên,
Vợ chồng hai đứa cũng lanh trí đấy mới nối được hai chuyện này với nhau như vậy.
Lâm Di gật đầu,
Theo đó mà nói thì cháu còn phải cảm ơn mấy kẻ muốn hãm hại người của cháu kia đấy.
Ngẫm lại nguyên do Lâm Di có thể thoát được ải này, lão thái thái nhánh cả chậm rãi hít sâu vào,
Vị trưởng tẩu kia của cháu sao rồi? Xem thị còn mặt mũi tới phủ Khang Quận vương nữa không.
Chân thị trước giờ luôn làm chuyện ngoài dự liệu của người khác, Lâm Di đoán không ra nên không buồn đoán nữa, nhưng nàng có thể khẳng định rằng, trong thời gian tới, tất cả yến hội lớn nhỏ bên ngoài, Chân thị đều sẽ cáo ốm không chịu lộ diện.
Chu Thập Cửu cúi đầu xuống, đôi mắt sáng người,
Ta có quen một người bạn, văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ, nhưng lại thà lên núi sống cuộc đời nhàn tản.
Tất cả mọi người đều nói, nguyên do là vì y cưới được một cô vợ xinh đẹp, ta từng đi khuyên y rằng nam giới phải lấy sự nghiệp làm trọng...
Chu Thập Cửu vừa nói vừa sờ lên khuôn ngực mềm mại của nàng, dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve.
Lâm Di còn có một chuyện muốn hỏi Chu Thập Cửu, Quận vươn9g gia có biết Thẩm quản sự bên người Đại tẩu không?
Sớm biết sẽ không thể đạt được nàng, Chu Thập Cửu nói thẳng luôn:
Biết.
Lâm Di ngẩng đầu lê6n,
Thẩm quản sự là do Quận vương gia...
giết đúng không?
Người của nàng nghe ngóng được, Thẩm quản sự chết đúng vào hôm Chu Thập Cửu lén5 trở về Kinh.
Ông ấy hỏi Hồ bộ một năm có bao nhiêu hộ trốn thuế, thu thuế được bao nhiêu, thay vì hằng năm quan lại triều đình che che giấu giấu chuyện này, chẳng bằng tìm cách cải thiện tình hình thì hơn, tránh cảnh triều Đại Chu mang tiếng phồn thịnh mà năm nào cũng có cảnh người chết đói đẩy đường, phải bán con cái để mua thức ăn.
Lời này của Thường Quang Văn chính là nhắm vào nhóm hoàng thất quý tộc nắm giữa đất đai.
Bất kể Thường Quang Văn muốn giúp Hoàng hậu nương nương hay là thật sự thay mặt bách tính nói chuyện, Lâm Di có thể khẳng định, lời này đã đánh trúng trọng điểm trong lòng Hoàng thượng.
Cuối cùng vẫn phải xem Hoàng hậu nương nương có thể thoát ra khỏi tấm lưới mà Thái hậu đã bố trí hay không.
Lâm Kiều ngôi thêm lát nữa rồi cáo từ.
Xa nhau mấy ngày, Lâm Di vô cùng ngượng ngùng, còn Chu Thập Cửu vẫn thản nhiên như cũ, chỉ có hô hấp là hơi vội vàng hơn bình thường, cúi đầu hôn dọc theo cổ Lâm Di lần xuống dưới.
Không biết từ khi nào mày phục của hai người đều đã cởi sạch.
Cứ thể rất nhiều lời đồn bất lợi cho Hoàng hậu nương nương đều tự tan rã.
Lão thái thái nhảnh cả nhấp một hộp trà,
Muốn chỉnh sửa luật thuế thân nào dễ dàng như vậy, Thường Quang Văn nói thế thì cũng đừng mong có tiền đồ tốt đẹp gì.
Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu,
Sao Quận vương gia không hỏi ta về chuyện của Củng Nhị?
Chu Thập Cửu cười nói,
Có chuyện gì của Nguyên Nguyên mà ta không hiểu đâu, cần gì hỏi.
Chu Thập Cửu muốn nói mình hoàn toàn tin tưởng nàng, Lâm Di hỏi tiếp:
Thế còn chuyện cho vay nặng lãi? Cả chuyện Đại lão gia ở ngoài uống rượu bao kỹ nữ bị mất mặt nữa?
Bởi vì vậy mà Chu Nguyễn Cảnh mới ầm ĩ với Chân thị.
Chu Thập Cửu vui vẻ cười,
Vụ cho vay nặng lãi là do Phùng Tử Anh sắp xếp, ta cũng vừa vặn quen biết vài thiếu gia trong nhóm hay ăn nhậu với Chu Nguyên Cảnh.
Cân nhắc tới tửu lượng của Chu Thập Cửu, thì chuyện nhậu nhẹt bao kỹ nữ này đúng là không làm khó được anh chàng.
Nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của Lâm Di, Chu Thập Cửu hơi chau mày, song vẫn vô cùng thản nhiên,
Nguyên Nguyên không nói thì ta cũng quên, mình có tiếng là công tử ăn chơi trác táng mà đã lâu chẳng làm chuyện không đàng hoàng rồi.
Dứt lời chàng kéo tay Lâm Di đặt lên quần.
Lâm Di đỏ bừng mặt,
Ngày mai phải bảo cha đổi tên tự của Quận vương gia thôi, lấy hai chữ Nguyên Trực thì oan cho Quận vương gia quá rồi.
Thường Quang Văn đối với Hoàng hậu nương nương cũng như Châu Lang Huyên đối với Thái hậu nương nương vậy, đều là hết mình vì lợi ích của gia tộc.
Giờ tổ mẫu có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.
Lâm Di đỡ lão thái thái nhánh cả tựa lưng vào gối.
Quan to hiển quý triều Đại Chuy đều đắc tội hết rồi.
Bà nhìn Lâm Di,
Về sau sẽ không ai có thể lấy nhà ngoại của Hoàng hậu nương nương ra nói nữa.
Việc Thường Quang Văn
xảy ra chuyện
vào lúc này đã được tính toán sẵn từ trước rồi, thật sự đã giúp đỡ Hoàng hậu nương nương rất nhiều.
Có một số chuyện không thể chỉ nhìn mặt ngoài, không cẩn thận là sẽ nhìn đỏ thành xanh ngay.
mùi vị của tuổi trẻ ân ái...
là thế nào.
Rất nhiều bách tính không đủ ăn.
đủ mặc còn phải nộp thuế thân; trong khi đó hoàng thất và nhóm huân quý trắng trợn đòi thôn tỉnh đất đai, ngồi đợi kiếm lời lại nộp thuế cực kỳ ít.
Sáng sớm không khí vô cùng dễ chịu, nhưng tới trưa mưa rào một trận lại nóng hầm hập ngay.
Thường Văn Quang tri phủ Thiên Thần nói thẳng quốc gia thu thuế thân là một chuyện, nhưng hằng năm ở địa phương chỉ thu được ba bốn trăm vạn lương là cùng, không đủ một phần mười cho số phải nộp triều đình.
Nàng vừa hơi hé môi là đầu lưỡi đang tô viền môi nàng của đối phương lập xông vào, mang theo độ ẩm ngọt ngào không thuộc về nàng, nhẹ nhàng ma sát quấn lấy lưỡi nàng, hô hấp dường như cũng vì vậy mà chậm đi, chậm đến mức lồng ngực vì thiếu dưỡng khí mà hơi nhói lên.
Thế rồi môi nàng được thả ra, không khí tươi mát lập tức ùa vào mũi vào miệng, tô rõ nhịp tim đang đập như trống.
Lâm Di rất hiếm khi nói đùa với chàng, nên khi nhìn thấy ánh mắt hơi lóe sáng của nàng, nụ cười trên môi Chu Thập Cửu càng tươi hơn,
Vậy Nguyên Nguyên nói xem, tên tự của ta nên lấy chữ gì mới phải?
Vừa nói chàng vừa thuận tiện luồn tay vào áo Lâm Di.
Đầu ngón tay hơi chai khiến nàng co rụt người.
Có mấy tỉnh nợ tiền thuế cả trăm năm tới hơn trăm vạn, nên quan lại nghe nói bị điều xuống mấy tỉnh nghèo đều run rẩy, mỗi năm đều nói phải sớm quyết toán hết nợ thuế với triều đình, nhưng chẳng ai có bản lĩnh trả hết nợ cả, chỉ có thể nhìn nợ chồng nợ tăng dần hằng năm.
Không đóng nổi thuế thân nên chỉ có thể che giấu số nhân khẩu, hằng năm có bao nhiêu người chết đói rất khó biết, nên ruộng tốt vốn nhiều song lại không có nhân lực gieo trồng, thành ra bị bỏ hoang.
Rõ ràng nét mặt chàng vẫn tao nhã điềm nhiên, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy được sự vui vẻ khó tả ẩn giấu trong nụ cười muốn thử kia,
Y lại nói với ta, đừng coi thường lạc thú đời người.
Chu Thập Cửu nói khẽ bên tai Lâm Di:
Không gì bì được với tuổi trẻ ân ái cả...
Dứt lời chàng mạnh mẽ dùng chân tách hai chân Lâm Dira.
Lâm Di đỏ mặt, ngước lên nhìn Chu Thập Cửu, rồi cảm thấy bờ môi ấm áp, mềm mại, dịu dàng đùa giỡn, mơn trớn môi nàng.
Bọn hạ nhân bận bịu không ngơi tay, mấy người Lâm Di với Tưởng thị đứng cùng nhau cười bình luận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.