Chương 238: Hiểu rõ


Tín Thân vương phi che miệng cười,
Hiểm khi có dịp mọi người đồng lòng như vậy, vậy để Khang Quận vương phi cầm sổ đèn này 8vào cung đi, nói không chừng Hoàng hậu nương nương cảm thấy ý tưởng năm nay mới mẻ, sẽ có thưởng đấy.


Lâm Di đành 3phải nhận lời.

Ngoài trừ số đèn lồng kiểu dáng mới, mọi người lại chọn thêm một cái chiếc hình chữ thọ (8), một chi9ếc hình Hằng Nga một mình ngồi thuyền dạo trắng.
Bây giờ Lâm Di bỗng phát hiện đôi khi tiểu Tiêu thị nói đúng rất nhiều chuyện.
Tiểu Tiêu thị với mấy phu nhân quen biết luôn chia rồi hợp, hợp rồi chia, cha thường trách bà không biết cách xử lý các loại quan hệ, hay cả tin.
Nghe ông nói vậy, tiêu Tiêu thị đáp lại ngày răng, đã là con người thì sẽ thay đổi.
Có rất ít người vừa gặp là sinh ra hảo cảm ngay, mà phải sống chung một thời gian mới thân được.
Lâm Di và Châu Lang Huyên, hai tiểu thư Tề gia, Trịnh Thất tiểu thư là hợp tính nhau ngay từ đầu, còn với Tường thị là dần dần mà thân.
Tưởng thị rất cảm kích Chu Thập Cửu giúp đỡ Chu Nguyên Kỳ được vào Hộ Quân doanh, dường như thời thời khắc khắc đều nhớ tới phần ân tình này vậy.
Cô để ta bớt lo được không, đừng quậy thêm chuyện, trong nhà không có nhiều người cho cô giày vò như vậy đâu.
Thật ra ngày ngày Lâm gia đều cho người ra ngoài nghe ngóng tình hình, làm gì không biết chút gì về chuyện ở Trần gia chứ, chỉ không muốn cho nàng biết mà thôi.
Đúng như Lâm Chính Thanh nói, hiện giờ Lâm gia đang chờ xem cục diện chính trị, chỉ khi nào nhà nàng có lợi với Lâm gia, nàng mới có thể sống sót với thân phận tận nãi nãi của nhà họ.
Hai người mới nói tới đây thì chợt có ma ma chạy vào bảo:
Không xong rồi, Đại lão gia phái người hỏi thăm được tin, không phải là Thành Quốc công muốn làm phản, mà là Nhị Vương gia và Hoàng hậu nương nương ngụy trang muốn thay quần chủ, cửa thành đã bị khóa chặt để ngăn Hoàng thượng bên ngoài, Nhị Vương gia còn điều người thắng tiến đến nơi Hoàng thượng đang ở nữa.
Lâm Đại thái thái giật mình, mềm người ngồi xụi trên ghế,
Sao...

Tỉnh rồi?
Lâm Chính Thanh cười mỉa mai,
Tân phòng cháy rồi mà cô vẫn bình an vô sự.
Tân phòng bốc cháy.
Lâm Di run bắn, hỏa hoạn rõ ràng là do Lâm Chính Thanh châm ngòi, vậy mà hắn còn ở đây thả khói mù.

Nhưng cô có biết, phụ thân cô phí hết tâm tâm muốn lật đổ Thành Quốc công nhưng bị Thành Quốc công phát hiện, giờ đang chôn thân trong đại lao, cầm chắc cái chết rồi.
Chọn đèn xong, mọi người tản ra, Tường thị lôi kéo tay Lâm Di đi s6ang một bên,
Lần này xem bọn họ còn dám thất lễ nữa không, bình thường toàn tin lời Chân thị, nói xấu muội.
Giờ sá5ng mặt ra rồi, xem ai là người, ai mới là quỷ.

Tường thị vốn thẳng tỉnh, ở trước mặt Lâm Di nói chuyện không kiêng kỵ, đã nhiều lần mọi người tụ tập, Tưởng thị đều chủ động bênh vực nàng.
Tưởng thị cười nói:
Hoàng thượng hỏi Chu Nguyễn Cảnh săn được bao nhiêu con mồi, lại hỏi có phải gã và Quận vương gia học vô cùng một sự phụ không.

Chu Nguyễn Cảnh là tôn thất nhàn tản lên làm hộ vệ, có thể được Hoàng thượng ghé mắt hỏi thăm như vậy đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Trước đây Chu Thập Cửu cũng qua một buổi săn bắn mà được Hoàng thượng thưởng thức, nhưng điều này không quan trọng, mấu chốt là Chu Nguyễn Cảnh rốt cuộc săn được bao nhiêu con mồi cơ, có đáng được Hoàng thượng tán thưởng hay không.
Lâm Di lại nằm hồi lâu sau mới gượng đứng dậy được.
Toàn bộ cửa chính đều đóng chặt, hạ nhân tụ tập một chỗ, nghe kể về tình hình hỗn loạn bên ngoài mà mặt biến sắc.
Thỉnh thoảng bên ngoài lại vang lên tiếng đánh nhau ầm ĩ, khiến người bên trong đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Di cùng Tưởng thị đi ra cửa thùy hoa, từng người lên xe ngựa, hạ nhân Tín Thân vương phủ cầm đèn lồng đưa lên xe ngựa của Lâm Di.
Lâm Di mở hộp sáp thơm Tướng thị đưa mình ra, mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp buồng xe, hộp đựng sáp bằng sứ, trang trí hoa điều vô cùng tinh xảo.
Lâm Di tựa lưng vào vách xe muốn nhắm mắt nghỉ một lát, Quất Hồng nhanh nhảu lấy chăn ra đắp cho Lâm Di,
Quận vương phi ngủ một chốc đi, hôm nay sáng sớm đã xuất hành, người nhất định rất mệt.
Lâm Di khẽ gật đầu, chớp mắt sau đã ngủ thiếp đi.
Thì ra là thế, Thành Quốc công mưu phản đúng lúc đã chứng minh cha nàng vô tội,
Đúng là...
sự đời khó ngờ.
Cứ như vậy e rằng Lâm Chính Thanh và vị tiểu thư Trần thị hiền lương thực đức kia của hắn phải trắc trở thêm vài lần nữa mới có thể về với nhau.
Từ khi triều Đại Chu khai quốc tới nay, Kinh thành chưa bao giờ hỗn loạn như thế, Hoàng thượng đến nơi khác có việc, ủy quyền cho Nhị Vương gia giám quốc, Thành Quốc công chọn lúc này mưu phản, lấy binh lực hiện giờ của Kinh thành, cửa cung chẳng mấy chốc sẽ thất thủ thôi.
sao lại thế...
Xe ngựa đột ngột dừng lại, Lâm Di mở to mắt, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhìn quanh thùng xe chạm khắc cầu kỳ, chạm tới tấm rèm gấm hồng nhạt, và chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng dìu dịu hắt vào thùng xe...
Nàng không ở Lâm gia...
lại là giấc mộng trước kia thôi...
Không biết qua bao lâu sau nàng tỉnh lại, chỉ biết là lúc mở mắt ra thì vành mắt cay xè, phải chớp chớp mắt mấy cái, nước mắt chảy ra mới thấy rõ hình ảnh.
Đứng trước mặt nàng là Lâm Chính Thanh, Lâm Chính Thanh nổi danh tài đức lễ nghĩa, nào biết bên ngoài dát vàng nhưng bên trong thì thôi rữa.
Nếu sớm biết vậy, nàng thà xuất gia chứ không gả vào Lâm gia.
Chẳng nghe được chút tin tức nào của Trần gia, Lâm Di mặc áo vào, bảo Quất Hồng dìu mình tới phòng Lâm Đại thái thái.
Lâm Đại thái thái đang đứng dưới hiên sai bảo quản sự tập trung tất cả người trong nhà lại trấn thủ cửa phủ, nhìn thấy Lâm Đi đi tới thì không vui nhíu mày,
Sao cô lại tới đây?
Lâm Di tiến lên hành lễ, chờ mọi người lui ra hết mới nói ra suy nghĩ của mình:
Có thể cho thị tỳ của tôi về Trần gia nghe ngóng tin tức không? Tôi muốn biết mẫu thân bệnh thế nào rồi, với phụ thân tôi đã ra khỏi ngục chưa.
Lâm Đại thái thái sầm mặt, oán trách liếc Lâm Di,
Bên ngoài đang rối loạn, hạ nhân không dám ra ngoài để mua thức ăn nữa đó mà cô còn muốn ra ngoài, thái thái bên thông gia cũng đâu phải bệnh nặng đến mức có
hôm nay không có ngày mai, chờ khi nào trong Kinh ổn định lại rồi đi hỏi thăm cũng không muốn.
Nghĩ tới đây, Lâm Di lại nhìn Tưởng thị cười,
Nguyên Kỳ dạo này sao rồi?
Tưởng thị hơi cau mày,
Quận vương gia tạm thời trao trả chức vụ, tham lĩnh hiện tại của Hộ quân doanh là một gã không nên tích sự gì, chỉ biết chơi rồi ra oai thôi.
Nói tới đây nàng ấy lại cùng Lâm Di nhìn nhau rồi bật cười.

Song ta cũng có nghe Nguyên Kỳ kể một chuyện,
Tưởng thị cùng Lâm Di vừa đi vừa nói:
Trong bận săn trước, nghe nói Chu Nguyên Cảnh được Hoàng thượng khen ngợi.
Chu Nguyễn Cảnh săn được một đống gà rừng với thỏ rừng, ngay đêm đó liền đưa tới tặng Chu lão phu nhân.
Tưởng thị kể tiếp:
Nguyên Kỳ nói, cũng chẳng phải thật sự khen ngợi gì đâu, chỉ là Chu Nguyên Cảnh nghe không hiểu mà thôi, muội chờ thêm hai ngày thì sẽ được tin ngay ấy mà.
Lâm Di vẫn không hiểu.
Trước tình hình như vậy, có phải ta nên theo lời hai vị bá phụ của cô, tìm cách tự vệ, cưới một vị tiểu thư hiền lương thực đức khác của Trần gia hay không?
Hắn cúi đầu nhìn nàng,
Cô cũng đừng oán ta, làm người không vì mình thì trời tru đất diệt thôi, vị tỷ tỷ kia của cô cho người chờ ở ngoài cửa sổ muốn nghe thấy ta nói những lời ngon ngọt kia, ta mà không nói, làm sao nàng ấy toàn tâm toàn ý chịu gả cho ta chứ.

Đêm động phòng hoa chúc của nàng lại có bí mật lớn như vậy, nàng may mắn biết bao khi chứng kiến từ đầu tới đuôi.
Nếu đã vậy thì tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, cớ gì Lâm Chính Thanh lại đột nhiên đổi ý?
Có đôi khi dựa vào người không bằng dựa vào chính mình.
Lâm Chính Thanh dường như rất đắc ý, nói bằng giọng cực kỳ dịu dàng,
Thành Quốc công làm phản rồi.
Lâm Di hé đôi môi khô khốc, hờ hững liếc nhìn Lâm Chính Thanh.
Quất Hồng vội vàng đỡ Lâm Di, quay ra hỏi bà tử bên ngoài,
Xảy ra chuyện gì?
Bà tử đáp:
Không biết ở đâu ra con chó hoang chạy ngang, suýt nữa đã bị bánh xe cán rồi.
Rồi bà hạ giọng hỏi:
Có làm Quận vương phi giật mình không?
Quất Hồng nhìn Lâm Di, Lâm Di khẽ lắc đầu.

Quất Hồng nói vọng ra:
Cẩn thận một chút.
Bà tử kia như được đại xá, thở phào,
Cô nương yên tâm, phía trước là Quận vương phủ rồi.
Tiếng móng ngựa và bánh xe lăn lại vang lên, Quất Hồng cầm khăn lau mồ hôi cho Lâm Di,
Sao thế này,ra nhiều mồ hôi như vậy, lát nữa gặp gió sẽ bệnh mất.
Lâm Di khẽ lắc đầu,
Trong xe có áo lông cừu, lấy cho ta mặc vào là được.
Quất Hồng đề nghị:
Để nô tỳ cho nhà bếp nhỏ chuẩn bị sẵn canh gừng, phòng hờ trước luôn tốt hơn.
Giấc mộng vừa rồi khiến nàng lạnh toát cả người, sợ nó cứ kéo dài mãi không ngừng.

Mặc dù đã là chuyện của kiếp trước, nhưng nàng vẫn thấy nó gần như ngay trước mắt.

Tiến vào phủ Khang Quận vương, Lâm Di thay y phục rồi tới ngồi xuống trên kháng lớn gần cửa sổ, Quất Hồng bảo tiểu nha hoàn đi nấu canh gừng, Bạch Thược vội vàng theo hỏi:
Sao vậy? Có phải do mặc phong phanh quá không?
Quất Hồng khẽ lắc đầu,
Vừa rồi Quận vương phi chợp mắt một chút, phu xe đánh xe không êm nên làm Quận vương phi giật mình tỉnh giấc, ra mồ hôi ướt người.
Bạch Thược nhíu mày,
Sao lại bất cẩn như vậy.
Rồi nàng cùng Quất Hồng đi nấu canh gừng bưng về.

Lâm Di uống canh gừng xong, chậm rãi suy tư.

Từ khi Lâm Di bắt đầu mộng thấy kiếp trước, vấn đề này cứ lặp đi lặp lại.

Hiện giờ nàng đã có thể khẳng định rằng kiếp trước mình không phải bị thiêu chết, mà được hạ nhân Lâm gia cứu ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.