Chương 239: Ánh nến


Ta nghe nói hằng năm nữ quyền đều tranh nhau muốn tiến cung tặng đèn lồng.
Chu Thập Cửu cười,
Không ngờ năm nay lại cho em tiến cung.8
Nghĩ tới số đèn lồng kia, Lâm Di khẽ cười,
Năm nay không ai chịu ra mặt cả.
Chu Thập Cửu nhìn nàng,
Nguyên Nguyên có ý tưởng gì r3ồi nào?
Lâm Di kể về số đèn lồng bông lúa và đèn củ lạc,
Đèn kiểu đó không chuẩn bị sẵn lời giải thích thì làm gì có ai chịu mang đi9 tặng chứ, đâu cần ta phải tìm cách gì, chưa kể còn có vợ Nguyên Kỳ ở một bên giúp đỡ nữa.
Nàng và Tưởng thị kẻ xướng người họa, mọi 6chuyện cứ thể thuận lợi thành công.

Quan trọng nhất chính là, nàng không hề mưu tính trước với Tưởng thị, nhưng Tường thị lại 5có thể thuận theo ý nàng...
Chỉ lát sau trên bàn đã bày kín nên không còn chỗ trống nào.
Đến khi Chu Thập Cửu gật đầu, Quất Hồng mới dẫn người lui xuống.
Lâm Di ngẩng đầu hỏi:
Trong vụ săn thu năm ngoái, Quận vương gia săn được bao nhiêu con mồi vậy?


Không tính thú mẹ với thú con bắt sống, thả đi thì chừng mười mấy con hươu, mười mấy con dê lông vàng, hằng năm binh lính chỉ quây bãi săn khoảng mười dặm, năm ngoái cũng không gặp được con hổ, con báo

Cứ thắp thêm một ngọn nến thì trong lòng cũng sẽ thấy sáng hơn một chút.
Rồi tất cả bóng ma đen tối trong đáy lòng kia cũng sẽ bị ánh sáng này nuốt trọn.
Lâm Di nghiêm túc thắp nến, từng cây nến một lần lượt sáng lên.
Chu Thập Cửu ôm Lâm Di vào lòng,
Còn sợ không?
Lâm Di lắc đầu, nhoẻn cười,
Không sợ nữa.
Mấy chục ngọn nến ở trước mắt, có nhát gan tới đâu cũng sẽ thấy yên lòng.
Hai người cứ thể ôm nhau, hồi lâu sau Chu Thập Cửu mới cúi người bồng Lâm Di đi vào buồng trong.
Ngắm nhìn mặt bàn đầy nến, Lâm Di khó hiểu hỏi:
Quận vương gia muốn làm gì vậy?
Nhìn kiểu này thì chắc là vơ vét hết đèn trong phủ tới đây cả rồi.
Chu Thập Cửu cười nhìn Lâm Di,
Nguyên Nguyên chơi thắp nến không?
Lúc còn bé mới thích nghịch lửa, chứ ai đời lớn thế này mà còn đốt nhiều nên trong phòng như vậy.
Cũng may Quất Hồng là nha hoàn thân cận của nàng, xưa nay không hỏi nhiều.
Nằm xuống giường, Lâm Di thản nhiên để Chu Thập Cửu ôm vào lòng, chóp mũi đều là mùi hương quen thuộc, hòa với tiếng thở đều đều, Lâm Di nhanh chóng thiếp đi.
Một đêm không mộng không mị, ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, Chu Thập Cửu vẫn ở nhà.
Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng ăn cháo, lát sau có cung nhân tới đưa thẻ bài tiến cung.
Chu Thập Cửu cũng vừa hay muốn ra ngoài, Lâm Di bèn giúp chàng thay quần áo trước,
Có một chuyện quên hỏi Quận vương gia.
Chu Thập Cửu mỉm cười chờ nghe.

Làm gì với số nến đó bây giờ?
Lâm Di nhỏ giọng hỏi.
Chu Thập Cửu ngắm nhìn gương mặt ửng hồng của Lâm Di,
Quất Hồng sẽ vào thu dọn.
Không biết người bên ngoài sẽ nghĩ gì nữa, hai người lớn tướng mà lại ở trong phòng nghịch lửa.
Hoàng thượng chưa phục chức cho Chu Thập Cửu, chẳng lẽ trong lòng còn hoài nghi gì khác? Ải này xem ra không dễ qua như vậy.
Chu Thập Cửu cải ngọc quan búi tóc rồi cùng Lâm Di ngồi xuống giường nói chuyện, vừa rồi khi chàng nhìn thấy Lâm Di, không biết nàng đang nghĩ gì mà ánh mắt căng thẳng hơn hẳn.
Lâm Di uống thêm một hớp canh gừng nhỏ.
Chu Thập Cửu hỏi:
Nói ta nghe xem vừa rồi em nghĩ lung tung gì thế?
Cũng không thể nói rằng nằm mơ thấy Hoàng hậu nương nương và Nhị Vương gia mưu phản soán vị được, Lâm Di chỉ uể oải nói:
Lúc từ phủ Tín Thân vương trở về có mơ thấy một giấc mộng không hay ho gì, nhớ lại vẫn thấy sợ.
Chu Thập Cửu nghe vậy thì xoay người ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Quất Hồng dẫn tiểu nha hoàn vào, cầm mấy ngọn nến đặt lên bàn, sau đó mấy tiểu nha hoàn lại lui ra, lúc trở lại lại cầm thêm mấy ngọn nữa.
Mắt Chu Thập Cửu sáng lấp lánh như ánh trăng bên ngoài,
Nguyên Nguyên cứ tới thử phương pháp của ta đi.
Chu Thập Cửu cởi dao đánh lửa bằng hổ phách chạm trổ hoa văn giao long khảm san hô nạm vàng ròng đeo bên hông xuống, đặt vào tay Lâm Di,
Biết đánh lửa không?
Với nam giới, đeo dao đánh lửa cũng không khác gì bình thường đeo hầu bao hay túi hương hết, đều là vật trang sức cả.
Lâm Di chưa bao giờ thấy Chu Thập Cửu dùng vật này, nên cũng thấy tò mò, chẳng rõ dao đánh lửa cầu kỳ như vậy có dùng được hay không nữa.
nào.


Vậy còn thỏ và gà rừng?
Trong mắt Chu Thập Cửu bắt đầu lấp lánh ý cười,
Mấy loại đó không tính, chỉ có văn thận với mấy người chưa đi săn bao giờ mới tính mới con đó vào để tránh bị mất mặt.
Vụ án ở Thiên Tân chưa tra xong, cũng chưa được phục chức ở Hộ Quân doanh, cứ thế Chu Thập Cửu tạm thời thành người nhàn rỗi, không cần lên triểu báo cáo cũng không tới nha môn.
Hai người ngủ thêm một lúc mới dậy.
Chu Thập Cửu cười vòng tay qua eo Lâm Di, nhìn các ngón tay thanh tú xinh xắn của nàng dùng dao đánh lửa, từng tiếng đánh lửa trong trẻo vang lên.
Một tia lửa lóe lên, thắp sáng ngọn nến trước mặt, trong mắt hai người như cũng vừa được dấy lên ngọn lửa nhỏ.
Mấy chục ngọn nến khiến căn phòng trở nên sáng bừng.
Ánh sáng tự tay mình mang đến, thật sự đã xua đuổi sạch sẽ nỗi sợ hãi trong lòng.
Nói xong chuyện nhà, Lâm Di chuyển sang hỏi Chu Thập Cửu:
Hoàng thượng đã khôi phục chức tham lĩnh của Quận vương gia chưa?
Chu Thập Cửu lắc đầu,
Vẫn chưa.

Theo lý thì hồi Kinh bàn giao xong, chuyện này sẽ không còn liên quan gì tới Chu Thập Cửu nữa.
Chứ nếu tính cả mấy con đó thì ai bắn cung giỏi một ngày sẽ bắt được hơn trăm con ấy.


Sổ mồi Chu Nguyễn Cảnh bắt được đều là động vật nhỏ, chẳng trách sao Chu Nguyên Kỳ lại nói, mấy lời của Hoàng thượng không phải là khen ngợi Chu Nguyên Cảnh.

Chu Nguyên Cảnh muốn làm quan to hưởng lộc hậu, nhưng xưa nay không chịu động não, chỉ muốn không làm mà hưởng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.