Chương 240: Trong sạch


Lâm Di mặc lễ phục xong xuôi, để Bạch Thược đỡ lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy tới cửa cung thì ngừng lại, Lâm Di tiến8 lên trình thẻ bài, còn nói rõ chuyện tặng đèn lồng.
Cung nhân thuật lại một lượt những gì Hoàng hậu nương nương và Khang Quận vương phi nói với nhau.
Nghe được những lời Khang Quận vương phi nói về cây kim ngân, Hoàng đế dời mắt khỏi tấu chương.
Ông ở Từ Ninh cùng nghe được Tể Nhị nãi nãi kể, Khang Quận vương phi từng bảo, giờ là thời cơ tốt chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu.
Bây giờ ngẫm lại câu nói đó, thời cơ mà Khang Quận vương phi Trần thị nói là việc Hoàng hậu đồng ý buông bỏ chấp niệm để chữa bệnh, chứ không phải là trợ giúp Hoàng hậu khuếch trương quyền hành trong cung ngoài cung.
Một lát sau có cung nhân tới lấy đèn lồng, cùng Lâm Di đi 3tới Cảnh Nhân cung.
Hoàng hậu nương nương mặc y phục gầm màu hồng thêu hoa mẫu đơn, đeo kiềng vàng chạm khắc cầ9u kỳ, đầu cài bông cúc vạn thọ, búi tóc đen nhánh được giữ bằng trầm hoa ngọc lan, mày dài đến tóc mai, ánh mắt đoan tr6ang nhưng uy nghi, tựa như chuỗi ngọc được đánh bóng lâu ngày, sẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Không có câu nào nói về chính sự, chỉ là vài chuyện phiếm giữa nữ giới với nhau, nói nhiều nhất vẫn là về bệnh của Hoàng hậu và vài y lý đơn giản.
Tin từ ngoài cung truyền vào cũng giống vậy, Khang Quận vương phi bận bịu đọc sách thuốc, quản lý chuyện nhà, không hề cho người ra ngoài hỏi thăm chính sự.
Hoàng hậu mỉm cười,
Cho dù thân thiếp không nói, sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ biết được đâu là thật, đâu là giả thôi.
Hoàng hậu giấu mình trong Cảnh Nhân cũng là bởi vì có khúc mắc trong lòng, vậy ông không có khúc mắc ư? Nhà ngoại Hoàng hậu rốt cuộc có lộng quyền hay không, ông biết rõ hơn ai khác.
Người thật sự muốn nắm chặt đại quyền chính là ông, nhà ngoại của Hoàng hậu chỉ ở sau lưng ủng hộ ông thôi.
Hoàng đế tựa trên gối mềm, cau mày, không biết đang nghĩa gì.
Hoàng hậu chỉ ngồi một bên bầu bạn.
Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Vẻ mặt Hoàng hậu nương nương không đành lòng.
Máu huyết ứ trệ nhiều năm tạo điều kiện cho hàn khí xâm nhập, nên mới dẫn tới chứng tức ngực, lưỡi sinh bợn trắng, lạnh tay lạnh chân, ngủ không ngon giấc.
Bệnh này chữa không dễ, còn phải xem nương nương có muốn chữa khỏi hay không, nếu dùng thuốc bữa được bữa không thì có trị cũng vô dụng.

Lúc gặp Hoàng hậu nương nương vào hôm yến tiệc, thiếp thân thấy khí sắc của nương nương hôm ấy đã khác với lần đầu tiên gặp, tốt hơn nhiều.
Vì thể thiếp thân mới cảm thấy, có lẽ lần này bệnh của Hoàng hậu có thể trị hết được.
Mặc kệ Châu Lang Huyên đã nói gì thì bệnh của Hoàng hậu nương nương cũng có liên quan tới nàng, nàng chỉ cần thuận theo ý bà, nói ra sự thật thôi, vừa có thể giúp đỡ bà vừa lấy lại trong sạch cho mình luôn,
Thiếp thân không giỏi gì khác, nhưng vẫn học được ít nhiều ở Nhân tiên sinh về khả năng quan sát.
Hoàng hậu nhìn Lâm Di, thật lâu sau mới nói:
Khang Quận vương phi biết không ít đâu nhỉ, ta nghe nói đống sách thuốc ở chỗ Hiến Quận vương đều bị ngươi mượn về xem.
Lâm Di nghe vậy thì che miệng cười,
Nương nương đừng cười, thiếp thân chỉ đọc lung tung thôi, rảnh rỗi lại chế thử vài phương thuốc, làm ít dược thiện, ngẫm kỹ lại thì cũng hơi có lỗi với tàng thư các của Hiện Quận vương gia.
Hoàng hậu nghe Lâm Dinói xong, sắc mặt hơi đắm chiêu nhưng cũng không tỏ ra giận, một lúc lâu sau mới hỏi:
Nghe nói Nhân lão thái gia không được khỏe?
Lâm Di gật đầu,
Chỉ e không thể trở về quê kịp.

Với trước giờ chưa có ai làm đèn lồng kiểu dáng này, mặc dù không đẹp lắm, nhưng đều là thử tất cả mọi người ngóng trông thu hoạch được hằng năm...
Nàng thoáng dừng lại,
Chỉ là loại đèn mấy nàng dâu mới như thiếp thân làm chơi thôi, ngoài ra còn có đèn cúc vạn thọ kéo quân, tua rua hai bên chính là bảo thạch với lưu ly đủ màu, rất đẹp, có cả đèn Hằng Nga và thỏ ngọc nữa.
Những loại đèn cung đình tinh xảo kia tuy đẹp đẽ, nhưng trong cung không thiếu, cho nên những hình dáng mộc mạc như củ lạc, bông lúa trái lại càng xem càng thấy hút mắt.
Hoàng hậu chọn đèn hình củ lạc, bông lúa, quả đào và quả táo,
Giữ lại mấy cái này, còn đèn thỏ ngọc thì trong cung rất nhiều, không cần.

Nhân tiên sinh cứ nói thiếp thân chỉ giỏi học mấy thứ bàng môn tà đạo, còn may là con gái có thể gả cho người ta, chứ không nếu thật sự thành lang trung ra ngoài hành y, e là chỉ giỏi lừa gạt thôi.
Bầu không khí trong phòng rất hòa hợp, Hoàng hậu cẩm chén trà lên uống một hớp,
Ngươi nói ngươi không biết thăm bệnh, vậy mà lại nhìn ra được chứng bệnh của bản cung.
Lâm Di hơi ngẩng đầu, có mấy lời như muốn nói nhưng không dám.
Hoàng hậu mỉm cười,
Cứ nói đi đừng ngại.
Bấy giờ Lâm Di mới khom người nói:
Bệnh của nương nương là trầm cảm tích tụ mà ra, khiến gan bị thiếu máu.
Lâm Di còn đang nghĩ ngợi thì cung nhân đã mang đèn lồng lên.
Nhìn thấy đèn lồng hình dạng củ lạc, bông lúa, quả đào và quả táo, Hoàng hậu nương nương tươi cười đứng lên đi tới nhìn,
Sao ngươi lại nghĩ ra cách làm đèn kiểu này thế?
Lâm Di đáp:
Nghe mọi người nói chuyện phiếm, lại đúng lúc bấy giờ là mùa thu hoạch, nên mới cảm thấy hay là làm đèn dựa theo hình dáng của mấy loại lương thực và trái cây ạ.
Lâm Di tiến lên h5ành lễ.
Hoàng hậu cười bảo Lâm Di đứng dậy,
Để ta xem năm nay các ngươi chuẩn bị đèn lồng kiểu gì nào.
Lâm Di cúi đầu, kính cẩn nói:
Hơi khác những năm qua ạ, cũng không biết nương nương có thích không.
Hoàng hậu nương nương cười nói:
Nếu đẹp thì ta sẽ giữ lại dùng trong cung yến, những năm nay đèn lồng cứ giống giống nhau, đến Trung thu vẫn không tìm được kiểu nào độc đáo.
Hằng năm nhiều lễ ngắm đèn, làm đèn cung đình đòi hỏi vừa xinh đẹp vừa mới lạ, thật sự không hề dễ dàng.
Ở trong Cảnh Nhân cung, tuy chỉ đối mặt với một mình Hoàng hậu nương nương, nhưng bên ngoài lại không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, lời nàng vừa nói sẽ được truyền tới Từ Ninh cung và Dưỡng Tâm điện, không thiếu chữ nào.
Trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng để đang tựa trên giường xem tấu chương, rất nhanh đã có cung nhân ở Cảnh Nhân cung tới báo tin, nội thị vội vàng đưa vào trong điện.
Hoàng đế buông tấu chương trong tay xuống, nội thị bên cạnh tiến lên hầu hạ Hoàng đế mang giày vào.
Hoàng để đứng dậy, bảo với nội thị:
Đi Cảnh Nhân cung.

Chọn đèn lồng xong, Hoàng hậu nương nương hỏi tới chuyện Lâm Di trồng thảo dược,
Sao lại muốn trồng thảo dược vậy?
Lâm Di bèn kể lại chuyện hạ nhân trong nhà mua bán thảo dược,
Qua chuyện đó thiếp thân mới nhớ trồng thảo dược lợi hơn trồng nông phẩm nhiều, có mấy loại thảo dược có thể cộng sinh, dễ chăm bón hơn.
Hoàng hậu nương nương cười nói:
Ta nghe Nhân Ngữ Thu nói về lợi ích của cây kim ngân xong cũng chuẩn bị trồng mấy gốc bên ngoài Cảnh Nhân cung đấy.
Vừa nói bà vừa tỉ mỉ quan sát Lâm Di,
Tất cả đều chỉ thích nuôi trồng hoa cỏ này nọ, ta nghe nói có không ít mệnh phụ mở cửa hàng son phấn hương liệu, chỉ có người lại thích mấy thứ thảo dược mùi gay mũi này thôi.

Lâm Di cầm khăn che miệng cười,
Thiếp thân cũng không tính là tinh thông dược lý gì, chỉ học hiểu cơ bản thôi, ngay cả thăm mạch cũng chỉ biết sơ lược, chứ không biết kê đơn thuốc.
Lâm Di bất giác nhớ tới lần Huệ phi đứng múa trong chiếc đèn cung đình cực lớn dạo trước.
Huệ phi nương nương không từ giá nào để giành lấy sự chú ý của Hoàng thượng, còn Hoàng hậu nương nương lại muốn giữ tự trọng, chỉ mong chờ Hoàng thượng có thể nhớ tới tình cảm vợ chồng từ thuở trẻ.
Khang Quận vương phi so sánh bà với cây kim ngân là một cách nói khéo léo, ngụ ý có thể trị hết bệnh cho bà hay không, thầy thuốc giỏi đương nhiên quan trọng, nhưng cũng phải xem bà có buông bỏ được tích tụ trong lòng hay không nữa.
Hoàng hậu thoáng xuất thần.
Trần thị không che không giấu, thẳng thừng thuyết phục Hoàng hậu, lá gan quả thật không nhỏ,
Hoàng hậu trả lời thế nào?

Cung nhân nọ vội vàng đáp:
Hoàng hậu nương nương lái sang hỏi bệnh tình của Nhân lão thái gia, Khang Quận vương phi nói e rằng Nhân lão thái gia không thể hồi hương rồi, sau đó Hoàng hậu nương nương thưởng cho Khang Quận vương phi hai cuộn gấm Tứ Xuyên.

Thật lâu sau Hoàng đế mới ngẩng đầu lên, so với thời niên thiếu Hoàng hậu trầm tĩnh hơn nhiều, mặc dù không hề già nua nhưng bên tóc mai lại phảng phất có dấu hiệu đã trải qua nhiều mệt mỏi gian nan.
Hoàng đế cụp mắt nhìn xuống,
Gần đây trong cung có không ít lời đồn đại, nhưng Hoàng hậu lại chưa bao giờ nhắc qua với trầm.

Lâm Di ngồi một lúc nữa thì thuận theo lời Hoàng hậu khom người cáo lui.
Hoàng hậu thưởng cho nàng hai cuộn gấm Tứ Xuyên, Lâm Di cùng cung nhân của Cảnh Nhân cung ra khỏi đại điện, lập tức thấy nhẹ nhõm cả người.
Tựa như cây kim ngân mặc dù đa năng và chịu rét giỏi, cũng không yêu cầu nhiều với đất và cường độ tưới tăm, sức sống cực cao nhưng chỉ khi ở trong hoàn cảnh khí hậu ôn hòa, đủ nước và đất đai màu mỡ, nó mới một năm trổ ngọn hai lần thôi.
Cây kim ngân có thể sinh trưởng tốt vậy mà cũng chỉ sống cầm chừng.
Nói tới đây, nàng như lấy hết mọi dũng khí của mình,
Chờ sang năm cây kim ngân ở trước Cảnh Nhân cung sum suê đâm chồi, bệnh của nương nương tất nhiên sẽ khỏi hẳn.

Đoàn người của Hoàng để đến Cảnh Nhân cung, Hoàng hậu ra đón.
Đế hậu dắt tay nhau vào nội điện, cung nhân Cảnh Nhân cung lập tức bày trái cây, dâng trà nóng lên.
Chuyện năm đó khiến ông phải cân nhắc chọn lựa phụ tá kỹ lưỡng lần nữa, nhưng ông không hề hối hận, không có bài học đau đớn đó, ông sẽ không biết giấu tài, để rồi về sau thuận lợi tự mình chấp chính.


Hoàng thượng vẫn nhớ mãi không quên chuyện thủy quân Phúc Kiến trước kia, bằng không đã chẳng chọn Phúc Kiến xây dựng lại thủy quân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.