Chương 241: Giải vây


Về sau quả nhiên Võ Hoàng để chọn nhi tử tài đức nhất đăng cơ, từ đó nước sở thịnh thể cả trăm năm.

Lúc ấy ông còn an ủi Hoàn8g hậu răng, sức khỏe Trần Hoàng hậu của Võ Hoàng để không tốt, lại mang thai khi tuổi đã lớn nên mới nói vậy.
Chu Thập Cửu cười nói:
Hoàng thượng có ý phục chức cho ta rồi.

Mắt Lâm Di lập tức sáng lên.
Lâm Di chỉ sợ Lâm Sương hỏi tới vấn đề này, may mà Lâm Sương đang đắm chìm trong niềm vui được gặp lại Lâm Di, nên không thắc mắc nhiều.
Lâm Sương uống mấy hộp trà thông giọng rồi kể lại chuyện mấy ngày qua cho Lâm Di nghe,
Ở Cát gia rất tốt, chỉ là bụng ta mãi vẫn chả thấy động tĩnh gì, trưởng bối trong nhà rất sốt ruột, kinh khoa thanh thủ nổi danh gần đó đều mới tới hết, ầm ĩ đến mức cả huyện Tam Hà đều biết, đều cho rằng rằng ta mắc bệnh gì nặng.
Lâm Di cười nói:
Đương nhiên là thích rồi, lông chồn trắng lót vải gấm đỏ đẹp quá.
Nàng không hề nhắc tới khúc mắc giữa mình và Châu Lang Huyên.
Lâm Sương hiếm khi vào Kinh, không có xung đột gì với Châu Lang Huyền cả, hai người đối xử nhau như thế, tính ra hòa hợp hơn nàng cùng Châu Lang Huyền nhiều.
Hoàng đế nói:
Nghe nói năm nay bên Tôn Thất doanh làm rất nhiều đèn lồng độc đáo.
Nghe nhắc tới đèn lồng, Hoàng hậu cầm khăn che miệng cười,
Thần thiếp giữ chúng lại rồi, Hoàng thượng cũng nên nhìn một cái, thật sự rất khác mấy năm trước, ý nhị lắm.
Thần thiếp muốn hằng năm đều treo loại đèn như vậy để cầu may mắn.
Dứt lời bà bảo cung nhân mang số đèn lồng kia tới.
Tháng trước quỷ thủy của ta không tới, lại không có khẩu vị, cứ tưởng là có tin vui, ai ngờ lang trung chẩn bệnh nói không phải.
Vừa vặn phu quân có việc phải vào Kinh, mẹ chồng bèn bảo ta đi cùng cho vui, không chừng sẽ tốt hơn.

Xem ra người gặp nguy hiểm thì bình yên vô sự, Trịnh Các lão không có liên quan trực tiếp lại vì thế mà bị liên lụy, điều này nói rõ cái gì? Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu,
Hoàng thượng có ý ghi tên Nhị Vương gia dưới danh nghĩa của Hoàng hậu nương nương.
Nói cách khác, hiện giờ Hoàng thượng đang hướng về việc lập Nhị Vương gia làm Thái tử.
Chu Thập Cửu mỉm cười.
Ân nhân thì phải tôn kính, muội phu mới là thân thích.
Lâm Di dặn dò nhà bếp:
Mang thức nhắm đã chuẩn bị sẵn lên đi.
Cát Khánh Sinh lặn lội đường xa vào Kinh, đương nhiên phải uống vài chén rượu với Chu Thập Cửu rồi.
Lâm Di từ trong cung trở về, vừa thay y phục xong thì nhận được thư của Lâm Sương.
Lâm Sương đã vào Kinh, hiện đang ở tại phủ Quảng Bình hầu, chỉ là cả nhà tông trưởng đã ra ngoài thuê một căn nhà hai viện.
Có thể có cục diện như ngày hôm nay, quả thật không hề dễ dàng.
Lâm Di nhớ tới Trịnh gia,
Vậy còn Trịnh Các lão?
Chu Thập Cửu lắc đầu,
Trịnh Các lão đã cáo lão về hưu.

Đây chính là ưu điểm của việc lấy chồng, chỉ cần có phu quân đi theo là được phép ra ngoài.
Lâm Sương hỏi Lâm Di:
Trong nhà có nghe nói chuyện trong Kinh, ta cứ lo lắng hãi hùng, vừa lo mà vừa khâm phục muội, nếu là người khác thì đã sợ chết khiếp rồi.
Lâm Di bật cười,
Đâu liên quan gì tới muội, đều là chính sự của cánh nam giới thôi, nữ giới chúng ta chỉ ở trong nhà chờ tin tức là được.
Lâm Sương bảo nha hoàn lấy ra một chiếc áo choàng lông chồn trắng, viền lót vải gấm đỏ ra,
Ta làm đấy, không biết muội có thích không, ta cũng có làm một cái lông cáo đen cho Châu tỷ tỷ, ngày mai sẽ cho người đưa sang Tề gia.
Lần trước Châu Lạng Huyên tặng Lâm Sương một bộ váy gấm màu xanh chuối và một chuỗi ngọc cùng màu, Lâm Sương vẫn nhớ mãi đến giờ.
Lâm Đan còn muốn tìm một mối tốt, Chính ca nhà tông trưởng càng phải chạy chọt để có tiền đồ êm đẹp.
Trước khi vào Kinh cả nhà tông trưởng đã xác định rõ mục tiêu rồi, nên tất nhiên chỉ ở hai ngày là ra ngoài thuê nhà ngay.
Cát Khánh Sinh vẫn nhớ kỹ ơn cứu mạng của Chu Thập Cửu, Lâm Di đành phải nhận lời.
Đến chiều, Lâm Sương ngồi xe ngựa sang trước, Lâm Di tươi cười đón nàng ấy vào Nhị Tiến viện.
Ai ngờ vừa gửi thư ra ngoài, Cát gia liền cuống quýt phái người tới đưa tin, bảo đêm nay Cát Khánh Sinh muốn tới vấn an Chu Thập Cửu.
Cát gia mới vào Kinh, đôi bên là thông gia, đúng ra không cần gấp gáp như vậy, nhưng hạ nhân Cát gia liên tục nhấn mạnh rằng Cát Khánh Sinh đã chuẩn bị xong.
Chưa kể, mấy năm trước nhạc phụ thường cùng Thường Quang Văn vào Kinh đánh giá thành tích, biết được Thường Quang Văn luôn ngượng vì túi tiền rỗng tuếch, quan phục cũ hơn hẳn những vị quan khác.
Vào Kinh chỉ mấy ngày mà Thường Quang Văn cũng không nhàn rỗi, liên tục hỏi han chính sự ở Thiên Tân, bận bịu từ sớm tới tối, càng ngày càng gầy.
Nhà tông trường nghĩ gì đã rõ, ở phủ Quảng Bình hầu thì sợ đắc tội Trần Nhị lão thái thái Đổng thị.
Ở nhà Trần Nhị lão thái thái Đổng thị lại sợ đắc tội phủ Quảng Bình hầu với phủ Khang Quận vương.

Đèn lồng Lâm Di tặng hôm nay có tác dụng, bằng không Hoàng thượng đã chẳng đột ngột triệu kiến ta, hỏi từ đầu đến cuối chuyện ở Thiên Tân một lần nữa, lại ở ngay trước mặt ta hỏi nhạc phụ, có phải đã biết chuyện Thường Quang Văn sử dụng lương thực giúp dân từ trước hay không.
Nhạc phụ đáp rằng mình không biết, trước đó dâng tấu nói giúp cho Thường Quang Văn chỉ vì Thường Quan Văn có danh tiếng rất tốt trong lòng của bách tính Thiên Thần.
Thần thiếp cảm thấy ở5 đây rất tốt, ngay cả bệnh cũng bớt hẳn đấy thôi.
Nghe vậy Hoàng đế thoáng thất thần, thật lâu sau mới nói:
Tùy ý nàng vậy.

Hoàng hậu tự tay bưng trà cho Hoàng đế.
Trong khi đó H3oàng hậu vẫn còn trẻ, điều dưỡng thân thể cẩn thận về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Nghĩ tới đây, Hoàng để dịu dàng nhìn Hoà9ng hậu,
Để Khâm Thiên Giám tính ngày tốt cho nàng dọn sang Khôn Ninh cung đi!
Hoàng hậu cười nói:
Thần thiếp ở Cảnh Nhân cũng nhi6ều năm quen rồi, giờ Hoàng thượng bắt thần thiếp dọn sang chỗ mới, thân thiếp sẽ không thích ứng được.
Nam giới ở trên bàn rượu nghìn chén không say mới là đàn ông chân chính, Cát Khánh Sinh trải qua vô số tiệc rượu lớn nhỏ, nhưng chưa từng gặp ai coi rượu như nước giống Chu Thập Cửu cả.
Hai canh giờ sau, Cát Khánh Sinh đã chân nọ xọ chân kia, sợ mất mặt nên vội vã cáo từ.
Lâm Di cười nhìn Lâm Sương,
Chúng ta không tham gia với bọn họ làm gì, lát nữa tới phòng muội ăn cơm.
Lâm Sương cũng cảm thấy như vậy tốt hơn, đề tài của nam giới và nữ giới chưa bao giờ giống nhau mà.
Với nam giới, uống rượu là cách thúc đẩy tình cảm nhanh nhất, ban đầu Cát Khánh Sinh đối với Chu Thập Cửu rất cung kính, sau vài chén rượu thì càng thêm kính nể.
Lâm Di muốn hỏi Chu Thập Cửu, nhưng không biết bắt đầu thế nào, nên đành thôi.
Lúc nàng quyết tâm muốn nói thì Bạch Thược lại vội vàng vào nhà báo:
Đại thái thái treo cổ suýt nữa đã chết, nhờ có nha hoàn phát hiện cứu kịp.
Vừa nhìn đã biết ngay là bút tích của phụ nhân, hơi câu nệ.
Chẳng qua bất kể là quan to hiển quý hay bách tính bình dân, ai không ngóng trông hoa màu được mùa đâu, tuy không phải ai cũng có may mắn hưởng thụ, chỉ nhà nào có ruộng nương mới chờ được mà thôi.
Lâm Di đã từng gặp thái thái Cát gia, biết thái thái Cát gia là một người mẹ chồng hiểu lý lẽ, giờ nghe Lâm Sương nói vậy thì bật cười,
Vừa đúng lúc sắp Trung Thu, tiện ngắm hoa đãng luôn.
Bảo Cát Khánh Sinh đưa tỷ đi dạo quanh đây đó, lần trước vào Kinh một mình, tỷ đi đâu cũng không tiện.

Nàng đoán đúng rồi, như thể Hoàng hậu nương nương và Nhị Vương gia sẽ dính chặt không rời, vậy giấc mộng kia của nàng...
Mặc dù Thành Quốc công đã chết, nhưng chuyện kiếp trước liệu có xuất hiện nữa không?
Lâm Di dẫn Lâm Sương thăm quan một vòng.
Lâm Sương nhìn đâu cũng khen, thích nhất là bức họa bốn mùa trong thư phòng của Lâm Di,
Sớm biết muội vẽ đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến như vậy.
Tranh này là Lâm Di và Chu Thập Cửu cùng vẽ, một mình nàng làm gì có bản lĩnh đó.
Đúng như tấu chương của Thường Quang Văn nói, rất nhiều bách tính ăn không đủ no, lấy đâu ra bạc mà nộp thuế
() Phụ nữ đã có chồng Hoàng để bỗng thấy sốt ruột, đứng dậy nói:
Trẫm còn có việc phải xử lý.
Hoàng hậu hơi ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại thì cũng hiểu,
Thần thiếp tiễn Hoàng thượng.
Hoàng để ngắm nhìn khuôn mặt hiền hòa của Hoàng hậu,
Tối trẫm lại tới dùng bữa với nàng.
Nghe xong lời này, Hoàng hậu nở nụ cười, tựa một đóa mẫu đơn vừa nở rộ.
Trong một lần đánh giá thành tích, Thường Quang Văn ngã bệnh, may mà có nhạc phụ chăm nom, mới duy trì được thành tích tốt.
Xem ra Hoàng thượng không chỉ muốn phục chức cho Chu Thập Cửu mà còn muốn cho Thường Quang Văn một đường sống nữa.
Rốt cuộc Hoàng hậu nương nương cũng xóa bỏ được khúc mắc trong lòng Hoàng thượng.
Lâm Sương vội vàng giải thích:
Nên như thế, toàn bộ Cát gia đều có ý giống vậy.
Lâm Di lắc đầu,
Đều là thân thích với nhau cả mà, về sau đừng như thế nữa.
Tiễn Cát Khánh Sinh và Lâm Sương về xong, đúng lúc Chu Thập Cửu tới phòng xép tắm rửa trở ra, Lâm Di bèn bưng trà nhạt sang, Chu Thập Cửu lại cười đòi trà bạc hà.
Khẩu vị của Chu Thập Cửu bây giờ lại thành ra giống nàng rồi.
Lâm Di viết thư hồi âm cho Lâm Sương, dặn Lâm Sương nghỉ ngơi sớm.
Ngày mai nàng sẽ trở về phủ Quảng Bình hầu thăm.
Lâm Di đưa Lâm Sương ra cửa, nào ngờ lại nhìn thấy Cát Khánh Sinh ở cổng nguyệt lượng.
Cát Khánh Sinh gặp Lâm Di thì lập tức cúi thấp vái chào, khiến nàng giật nảy mình.
Hai người nói tới đây thì bà tử ở ngoài lên tiếng báo:
Quận Vương gia về rồi ạ.
Chu Thập Cửu trở về, theo sau chính là Cát Khánh Sinh.
Lâm Di liếc nhìn Lâm Sương,
Không nên bắt tỷ phu khách khí như vậy.
Lâm Sương bất đắc dĩ nói:
Anh chàng đó ấy à, đã nhận định gì thì tới chết vẫn không đổi, nên luôn coi Quận Vương gia là ân nhân chứ không phải muội phu.

Bí dược an thần bên chỗ lão phu nhân đã dùng hết rồi, nên muốn hỏi phòng Quận vương phi còn không, muốn cầm một bình đưa sang nhà cũ.

Chân thị tự tử suýt chết, Chu Nguyên Cảnh làm lớn chuyện hòa ly rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.