Chương 242: Cái bẫy


Nhưng xem ra màn kịch không thể tùy tiện hạ màn như vậy.

Hiển nhiên Chu Thập Cửu không muốn nói về chuyện của Chu Nguyên Cảnh, nên bỗng chuyể8n sang hỏi Lâm Sương:
Ta nghe Cát Khánh Sinh nói, lần này vào Kinh ngoại trừ tặng lễ mừng năm mới thì còn để giải
Lâm Di vẫn chưa biết chuyện gì.
Một lát sau Quất Hồng mới chạy tới nói:
Quận Vương gia đòi cổ cầm ạ, gọi gấp quá nên nô tỳ không dám chậm trễ.
Lâm Di gật đầu, chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì trong phòng đã vọng ra tiếng đàn du dương, theo sau đó là giọng ngâm uyển chuyển của Chu Thập Cửu.
Gặp mỹ nhân, chẳng thể quên Một ngày không thấy, lòng phiền muộn thay Phượng bay khắp chốn cao này Tìm Hoàng bốn biển chẳng tày công lao Hận rằng nàng ở phương nào Mượn đàn nói chuyện, xanh xao cõi lòng Khi nào gặp được dáng kiều Cho thôi nhung nhớ, cho triều thôi dâng Cầu se tơ thắm sắt cầm Nếu duyên không trọn, hồn trầm vào đêm
() Trích khúc Phượng Cầu Hoàng.
Củng ma ma nói:
Không biết Đại lão gia định nói thế nào.

Còn có thể nói thế nào, Chu Nguyên Cảnh cũng hết cách rồi mới ra hạ sách này.
Hiện giờ danh tiếng của Chân thị ở ngoài vô cùng xấu, Chu Nguyên Cảnh chọn hòa ly đã là nể tình Chân thị sinh được con nối dòng, cũng đã nể tình phu thê mấy năm qua.
Lâm Di nói:
Vậy phải xem lão phu nhân định thế nào.
Chưa chắc đây đã là kết quả mà Chu lão phu nhân muốn, trong chuyện này tám trên mười phần là Chu Nguyễn Cảnh tự chủ trương, nhưng hôm nay đã ầm ĩ đến mức này, tất nhiên phải có người đứng ra thu dọn.
Nam giới thời Ngụy Tân thích mặc áo bào rộng búi tóc lỏng, theo đuổi sự phong lưu phóng khoáng, đó là bởi vì thời đó nữ giới thích công khai bày tỏ lòng hâm mộ.
Bây giờ trong phòng không còn ai khác, ra vẻ tiêu sái cho ai nhìn đây.
Lâm Di nghiến răng,
Trong nhà vẫn còn trưởng bối đấy, ngài làm vậy ta làm sao ra ngoài gặp người khác nữa hả?
Chu Thập Cửu vẫn phơi phới như nắng xuân, tiếp tục dạo đàn,
Ta cầu thế, có tội gì chăng?
Ánh mắt chàng vẫn luôn dán lấy Lâm Di, tình ý mênh mông, càng lúc càng nồng nàn hơn.
Thật sự khiến người khác xấu hổ không thôi...?
Tiếng đàn vẫn tiếp tục.
Phượng và Hoàng bay lượn trong tiếng nhạc réo rắt có ý nghĩa là khó khăn mới gặp được.
Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại bóng dáng khoan thai của Chu Thập Cửu.
Tựa như quân cờ ngọc trên bàn cờ, bày biện đẹp tới đâu thì không có người ngắm cũng sẽ vô vị.
Chân gia nói hành động ầm ĩ đòi hòa ly của Đại lão gia là cố tình gây sự, mấy năm nay Đại thái thái vất vả quản gia, lại sinh được con cái, chưa hề có lỗi lầm gì, vậy thất xuất mà Đại lão gia khăng khăng gán cho Đại thái thái rốt cuộc là tội nào? Mời nói thẳng ra cho mọi người cùng phân xử, nếu quả thật có lý, thì đừng nói là hòa ly, ngay cả bỏ vợ Chân gia cũng chấp nhận.

Tội thất xuất...
Chân gia đòi lý lẽ, Củng ma ma lo Chu Nguyễn Cảnh vẽ bậy vẽ bạ, rất có thể sẽ đổ hết lên đầu nàng.
Lâm Di mỉm cười, sóng to gió lớn hơn nữa cũng tới rồi, nàng sợ gì bát nước bẩn này chứ.
Chân thị hung dữ ghen tuông, nhưng vẫn nạp thiếp cho Chu Nguyên Cảnh; trộm của công cho vay nặng lãi, song sẽ tìm không ra tờ giấy nợ nào trong phòng Chân thị; chỉ có chuyện Thẩm quản sự ra ngoài rêu rao là ầm ĩ nhất thôi...
Rất có thể Chu Nguyên Cảnh sẽ bắt nàng tới làm chứng.
sầu.

Cát gia và 3Trần gia đều mong chờ Lâm Sương có mang.
Con đực của giống chim phượng gọi là Phượng , còn con cái gọi là Hoàng .
Bản dịch của bạn Bằng Tâm Liên.
là Chân thị ghen tuông không cho Chu Nguyễn Cảnh nạp thiếp, là Chân thị đặt điều ly gián sự hòa thuận của gia tộc, và cả việc trộm của công ra ngoài cho vay nặng lãi kiểm lời riêng...
Mặc dù trông như Chân thị có lỗi, nhưng hoàn toàn không lấy ra được chứng cứ nào.
Chu Thập Cửu chống chân, các ngón tay thon dài gõ gõ đầu gối, trên khuôn mặt tuấn tú là ý cười,
Ng9uyên Nguyên thích đi đâu? Chúng ta cũng nên đi giải sầu một chút.
Muốn nói sao mãi mà bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì à? Lâm Di hơi nhướng mày,6 Chu Thập Cửu cũng nóng ruột giống Cát Khánh Sinh ư? Chu Thập Cửu cười nói tiếp:
Nguyên Nguyên không cảm thấy phu thê cùng ra ngoài làm khách là mộ5t việc rất hay ho sao?
Thì ra Chu Thập Cửu không biết khúc mắc bên trong, Lâm Di nghĩ tới đó thì cố tình cầm khăn lên che miệng cười.
Trước giờ luôn là Chu Thập Cửu thong dong nắm hết mọi chuyện trong tay, lần này nàng cũng thử ra vẻ bí hiểm, che giấu nụ cười đi ra khỏi phòng.
Chu Thập Cửu không đuổi theo ra ngoài mà lại ở trong phòng dạo đàn, làm vậy ngay cả hạ nhân trong sân cũng nghe thấy rõ mồn một.
Chu Thập Cửu luôn như cố tình trêu chọc giới hạn của nàng.
Hai vợ chồng Chu Nguyên Cảnh và Chân thị còn tiếp tục nữa thì nhất định sẽ lãnh đủ, Chu lão phu nhân có thằng con trai chuyên gây họa như vậy, tốt hơn hết là mặc kệ, không đếm xỉa tới.
Lâm Di bảo Củng ma ma:
Chọn vài món lễ vật, chúng ta trở về phủ Quảng Bình hầu.
Người trong tộc vào Kinh, nàng muốn về xem thử, đúng dịp Nhân Ngữ Thu cũng muốn thăm mạch cho tổ mẫu.
Củng ma ma đi chuẩn bị lễ vật, người gác cổng vừa chuẩn bị xe ngựa xong, Lâm Di đang định thay y phục rời phủ thì Linh Lung vào thưa:
Đại tẩu của Đại thái thái tới, nói muốn thỉnh an Quận vương phi ạ.

Người nhà họ Chân không chờ nổi, tìm tới nhanh thế à? Lâm Di bảo Linh Lung đi pha trà, không bao lâu sau, một người phụ nữ mặc y phục gấm màu hồng cánh sen thêu đuôi phượng, đầu cài trâm hoa thủy tiên vàng đi vào nhà.
Trước khi Chu Thập Cửu hát tới câu Ước gì giao kết thành uyên ương,Lâm Di đã đỏ mặt đi vào phòng.
Chu Thập Cửu cười ngước lên hỏi:
Có muốn người lấy sắt
tới hay không?
Không chờ Lâm Di mở miệng, chàng đã trấn an:
Nguyên Nguyên đừng sợ, trong nhà chúng ta mà.
() Sắt trong đàn sắt, cầm với sắt là một cặp, âm thanh rất hài hòa.
Hôm sau Củng ma ma lại đưa tin ở Tôn Thất doanh đến.

Tối hôm qua người Chân gia đã tới nhà cũ, hiện hai chị dâu của Đại thái thái đều đang ở bên đó.
Chẳng qua, nam nhi phong lưu luôn tự có cách riêng của mình.
Chu Thập Cửu không cười nữa, nhìn xa xăm, đứng dậy gọi Quất Hồng vào nhà.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.