Chương 243: Kinh hoảng


Chu Nguyễn Cảnh và Chân thị ra ngoài hại người khắp nơi mà còn muốn nàng che giấu giúp? Cứ coi như nàng thật sự giúp, vậy về sau Chân thị c8ó biết sửa đổi không? Cho dù nàng vờ như chẳng biết gì, nhà họ Chân vẫn có thể tìm được cớ, nàng đâu có biết Chân thị hại mình, thì Chân t3hị cũng đâu có lỗi lầm gì.

Chu lão phu nhân tính toán khéo thật, muốn nàng giải vây hộ, sau này Chân gia không cần nhớ ơn nghĩa củ9a nàng, Chân thị an toàn qua ải, chỉ có nàng gánh hết mọi uất ức thôi.

Lâm Di thẳng thắn nói:
Ta và Đại thái thái là chị em dâu, 6tuy bình thường không ở chung với nhau, không quá thân thiết, nhưng ta luôn mong Đại thái thái sống tốt, Đại phu nhân cũng nên mong ta sốn5g tốt mới phải.
Nàng không hỏi tôi đã là nể mặt quan hệ chị em dâu rồi, lẽ nào cả nhà họ Chân không hiểu?
Lâm Sương để Lâm Di và Châu Lang Huyên vây quanh sửa soạn cho mình, nàng thay một chiếc váy đỏ bằng gấm Tứ Xuyên, nhìn từ xa trông rất rực rỡ.
Trần Doãn Viễn trở về phủ cũng cảm giác được không khí vui mừng.
Tiểu Tiêu thị cười kể:
Lâm Sương có thai rồi, mấy đứa nhỏ đang vui kìa, ta có chuẩn bị Trúc Diệp Thanh để lát nữa lão gia uống thêm vài ly đấy.
Cứ nói đến rượu là Trần Doãn Viễn lại lắc đầu, ông không phải là đối thủ của con rể về khoản uống rượu, hôm nay lại có Khánh Sinh, chẳng may say mèm thì mất mặt lắm.
Cũng có khả năng đó, giờ là lúc các quan chức xong việc về nhà, bị kéo lại nói vài câu cũng là bình thường...
Lâm Sương hơi hối hận vì đã không nói cho Khánh Sinh biết có việc gấp,
Hay cứ bắt đầu tiệc đi, đừng đợi nữa, cả Quận vương gia cũng đã tới rồi.
Lâm Di cười nói:
Không được, hôm nay chủ yếu là tiệc mừng của hai người mà.

Lâm Di và Lâm Sương luyên thuyên được một lúc, vẫn chưa thấy bóng dáng của Khánh Sinh đâu, lần này Lâm Sương không chờ được nữa, bèn sai nha hoàn hảo gã sai vặt ra ngoài đi tìm.
Cùng lúc ấy ở trong buồng, Lâm Sương đã từ từ tỉnh táo lại, giãy giụa đòi đi gặp Cát Khánh Sinh, chẳng ai ngăn cản được.
Đến khi thấy được Cát Khánh Sinh, nàng lập tức ngồi quỳ xuống đất, lôi kéo tay Cát Khánh Sinh, nước mắt lã chã tuôn rơi, lẩm bẩm:
Đểu tại ta, đều tại ta cả, ta nên sớm nói cho chàng biết...
ta đã có thai...
Luật pháp triều Đại Chu chỉ trừng trị hung thủ, nên dẫu có tra ra chủ mưu cũng chẳng làm được gì.
Chẳng qua tất cả đều ngầm hiểu, Cát gia đắc tội tổn thất, cho dù Chu Vĩnh Xương bị phạt đuổi ra khỏi Kinh thì cuộc chiến tranh giành đất đai vẫn không có hồi kết, mà ngược lại còn ngày càng căng thẳng hơn, bởi vì có tiền lệ là Chu Vĩnh Xương nên rất nhiều tổn thất đụng phải định cứng, hành sự không còn dễ dàng như trước nữa.
Trong mắt họ, Cát Khánh Sinh thoát khỏi cái chết chính là nỗi nhục lớn nhất, chỉ có giết Cát Khánh Sinh thì những người không chịu khuất phục tôn thất mới thấy sợ, mới ngoan ngoãn giao nộp đất đai.
Sau đó vừa chuẩn bị quà vừa nghĩ đến việc sắp được gặp Lâm Di, trong lòng vui sướng, nên nàng quên bằng luôn chuyện này.
Lão thái thái nhánh cả ngồi một lúc thì không gượng thêm được nữa, bèn vào buồng sưởi nghỉ ngơi.
Trong phòng không có trưởng bối, Lâm Sương dễ nói chuyện hơn hẳn.
Lão thái thái nhánh cả hỏi:
Nói vậy tức là bắt được kẻ hành hung rồi?
Trần Doãn Viễn gật đầu,
Bị bắt ngay tại chỗ ạ, đã áp giải tới Thuận Thiên phủ rồi.
Kẻ hành hung bị tóm dễ dàng, không cần tốn công đi thăm dò nữa.
Lâm Di không nhịn được xen vào hỏi:
Tại sao kẻ đó phải giết Cát Khánh Sinh?
Trần Doãn Viễn nhíu mày,
Nghe nói gã uống say, đúng lúc bị Cát Khánh Sinh va phải nên nổi khùng vung đao luôn.
Khéo vậy ư, ai nghe nói cũng không tin nổi; nhưng tai nạn xảy ra ở trước mắt bao nhiêu người, chứng cứ vô cùng xác thực, hung thủ cũng đã bị bắt đi quy án, muốn kêu oan cũng chẳng có chỗ để đi.
Rõ ràng đã có kẻ sắp đặt từ trước, dùng tiền mua chuộc hung thủ, cùng lắm bắt kẻ giết người đền mạng thôi, chứ vẫn chưa tìm ra được chủ mưu sau màn.
Chương 231.: 2 CỨU NGƯỜI
Lâm Di bước tới vỗ vỗ lưng lão thái thái nhánh cả giúp bà nhuận khí, muốn khuyên nhủ song lại không nói nên lời.
Một lúc sau lão thái thái nhánh cả mới thở bình thường lại,
Tội nghiệp thằng bé Cát Khánh Sinh, tuổi còn trẻ, vừa khiêm tốn vừa lương thiện, thế mà lại...
Lâm Di và Châu Lang Huyên cũng bu vào xem.
Đợi đến lúc Nhân Ngữ Thu tiên sinh dời tay khỏi cổ tay của Lâm Sương, lão thái thái nhánh cả mới hỏi:
Sao rồi?
Nhân Ngữ Thu tiên sinh ngạc nhiên nhìn Lâm Sương,
Sao đến lúc này rồi mà còn lặn lội đường xa thế kia?
Lâm Sương không hiểu câu nói này có ý gì, chỉ mau chóng giải thích:
Vừa hay cần phải vào Kinh, với cũng lâu rồi ta không gặp Quận vương phi, mới quyết định đi một chuyến cho khuây khỏa...
Thấy Nhân Ngữ Thu vừa ngạc nhiên lại tỏ vẻ trách móc, mắt Lâm Di sáng lên, Châu Lạng Huyên cũng cười, lão thái thái nhánh cả mới đầu không nói gì, nhìn ánh mắt không hiểu của Lâm Sương thì nhướng mày nói:
Mấy đứa ẩu tả quá đi, trưởng bối trong nhà cũng sơ suất nữa, nhỡ xảy ra chuyện gì thì có hối cũng muộn rồi.

Hình như Lâm Sương hiểu được ý của lão thái thái nhánh cả, vừa mừng vừa không dám tin.
Trẫn Doãn Viễn thay quần áo rồi đi thăm lão thái thái nhánh cả, mọi người nói chuyện được một lúc thì Chu Thập Cửu cũng về.
Trần Doãn Viễn kéo con rể ra nói chuyện riêng, tiểu Tiêu thị cảm thấy kỳ lạ,
Sao vẫn chưa thấy cậu ấm Cát gia về nhỉ?
Lâm Sương và Châu Lang Huyên nói chuyện với nhau, chốc chốc lại nhìn chiếc đồng hồ cát.
Châu Lang Huyên đề nghị:
Hay cho người ra ngoài tìm xem, không chừng đi tặng lễ bị giữ lại lâu.

Ngoài của toàn là người, cũng chẳng rõ Khánh Sinh có trong đó hay không...
Chương 231.: 1 CỨU NGƯỜI
Lâm Sương mù quáng tìm kiếm, trước mặt nàng là rất nhiều khuôn mặt, nàng không nhìn rõ là ai với ai, điều duy nhất có thể thấy rõ là sự thương xót trong mắt họ.
Khánh Sinh an ủi ta rằng đừng lo lắng quá, còn nhiều thời gian mà, nhưng không phải ta lo không có thời gian, ta chỉ rất muốn có con thôi.
Lâm Sương khóc,
Giờ ta đã hiểu ý của Khánh Sinh rồi, năm đó nếu như Khánh Sinh không thoát chết trong gang tấc, làm sao hai ta có thể thành thân, làm sao có thể có đứa con trong bụng này, gia đình ta cũng sẽ chẳng hạnh phúc như vậy.
Lát nữa Khánh Sinh về, không biết sẽ vui đến dường nào nữa.

Lâm Di lau nước mắt cho Lâm Sương, phát hiện khoé mắt mình cũng cay cay, Châu Lang Huyền cũng xúc động, nhìn Lâm Sương không nói nên lời.
Nhân Ngữ Thu là tiểu thư chưa xuất giá, trước giờ chỉ bắt mạch cho nữ giới, nên giờ không tiện đi xem Cát Khánh Sinh lắm.

Để ta đi xem có thể giúp được gì không.
Nhân Ngữ Thu nhìn thoáng qua Lâm Sương nằm trên giường rồi đứng dậy.
Vì Lâm Sương, nàng cũng nên thử một lần.
Lâm Sương nắm lấy tay Lâm Di, nhìn chằm chằm Lâm Di, nói:
Lần này đến Khánh Sinh cứ lo chọn quà cáp không vừa ý mọi người, ta cười nói ngay, gia đình chúng ta với Khang Quận vương gia giờ là thông gia, chỉ
cần có Khang Quận vương phi, chúng ta không phải lo lắng gì cả, có lòng là được.
Khánh Sinh lại bảo không nói vậy được, giờ hai ân nhân ở cùng một nơi thì càng phải cẩn thận hơn, ân tình trả mãi cũng không hết.


Sao đến cùng lúc vậy nhỉ.
Tiểu Tiêu thị nghe xong lời bà tử báo lại, bèn vào nhà nói:
Tề Nhị nãi nãi đến thăm lão thái thái này.
Lâm Sương gửi thư cho Tề gia, Châu Lang Huyên bèn đến thăm lão thái thái nhánh cả và Lâm Sương.
Châu Lang Huyền không ngờ sẽ gặp nhiều người như vậy, đầu tiên hơi bất an nhìn Lâm Di, sau đó thấy Lâm Sương vẫn đối đãi với mình như trước, lão thái thái nhánh cả cũng không có ý trách móc, Nhân Ngữ Thu tiên sinh cũng chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, thế mới yên tâm một chút.
Châu Lang Huyên hỏi thăm sức khoẻ của lão thái thái nhánh cả, sau đó lấy ra một cặp bảo vệ đầu gối,
Cháu làm cho tổ mẫu và lão thái thái mỗi người một đôi, không biết lão thái thái có chê tay nghề kém cỏi của cháu không.
Lão thái thái cầm hai chiếc bao đầu gối nhìn ngắm kỹ càng,
Đường kim mũi chỉ đẹp thế mà còn chê thì sau này ta mang gì đây.

Cuối cùng ngày cũng nói:
Vết thương quá sâu nên ta không dám rút đao, xem ra chỉ cầm cự được qua đêm nay thôi.
Ông thở dài,
Nếu có Trương Phong Tử ở đây thì nói không chừng vẫn còn có cách, tay nghề của ta đều học từ Trương Phong Tử hết mà.

Trương Phong Tử: Lâm Di chưa từng nghe qua cái tên này.
Tiễn ngự y xong, Chu Thập Cửu gọi Trần Hán tới,
Đi tìm Phùng Tử Anh, bảo hắn tìm cách hỏi thăm xem Trương Phong Tử còn ở trong Kinh hay không, nếu còn thì nhất định phải đưa y tới phủ Quảng Bình hầu ngày.
Trần Hán lui xuống, Lâm Di mới hỏi:
Trương Phong Tử là ai?

Còn bên Hiền Quận vương phi dù sao cũng là cánh trong nhà nội trợ, người ta sẽ ít phòng bị hơn nhiêu.
Thấy Lâm Di vững tin như vậy, Chu Thập Cửu gật đầu tán thành cách làm của nàng.
Lâm Di lập tức gọi Củng ma ma tới, để Củng ma ma đích thân tới phủ Hiến Quận vương một chuyển.
Tiểu Tiêu thị vẫn không đành lòng.
Lão thái thái nhánh cả nghiêm mặt nói:
Không thể mềm lòng với kẻ luôn rắp tâm dồn mình vào chỗ chết.
Không cho chúng một bài học thì đừng hòng cho qua chuyện.
Mọi người nói đến đây, người hầu ngoài cửa đến bẩm báo:
Nhân tiên sinh đến rồi ạ.
Lâm Di và Lâm Sương cùng đón Nhân Ngữ Thu vào nhà.
Lâm Di nhìn Lâm Sương thiêm thiếp ngủ, mới rồi nàng ấy còn vui vẻ hết mực, mong ngóng một cuộc sống yên bình với Cát Khánh Sinh.
Bấy giờ Châu Lang Huyên đi vào nhà, Nhân Ngữ Thu bèn hỏi tình hình bên ngoài.
Châu Lang Huyên khẽ lắc đầu,
Cây đao vẫn còn cắm trên người.
Lâm Sương không nói thì thôi, vừa nói xong, gã sai vặt kia lập tức quỳ xuống, dập đầu liên tục, lắp bắp nói được chữ mất chữ còn.
Lâm Di nhìn Bạch ma ma, vẻ mặt Bạch ma ma đầy lo lắng sợ hãi, người Lâm Di lạnh toát, không nói câu nào đến đỡ Lâm Sương.
Chậu Lang Huyên bên cạnh cũng thấy tình hình không ổn, đến đỡ cánh tay còn lại của Lâm Sương.
Củng ma ma bưng trà cho Lâm Di,
Chân gia kỳ thật, không cúi đầu trước Quận vương phi mà còn muốn nhờ Quận vương phi giúp đỡ, ở đâu ra đạo lý này vậy.
Đó là vì Chân gia vẫn chưa biết tường tận mọi chuyện, không biết Chân thị có thật đã làm việc ác hay không.
Nàng muốn Chân gia biết rõ đầu đuôi sự việc, Chu lão phu nhân giật dây Chân thị làm như vậy và Chu Nguyễn Cảnh chỉ biết bảo vệ bản thân mới thật sự là kẻ hại Chân thị.
Lâm Di sai Quất Hồng đi lấy áo choàng, chủ tớ cùng nhau đến phủ Quảng Bình hầu.
Lâm Di vừa định tiến lên thì Quất Hồng đi tới bên cạnh nhỏ giọng nói:
Quận Vương gia quay lại rồi ạ.
Lâm Di cùng Quất Hồng ra khỏi buồng trong, nhìn thấy Chu Thập Cửu đang đứng chờ ở cửa ra vào.
Sắc mặt Lâm Di tái xanh, môi mím chặt, ánh mắt nhìn chàng tràn đầy chờ mong; Chu Thập Cửu cầm tay nàng, các ngón tay lạnh buốt...

Ta đến quân doanh tìm ngày tới, ông ấy từng có kinh nghiệm chữa trị vết thương do đao kiếm.

Nhánh cả Trần gia hiếm muộn, chỉ có mỗi mình Hoành ca thì rõ ràng là không đủ, tiểu Tiêu thị muốn nạp thêm thiếp cho Trần Doãn Viễn, nhưng lão thái thái nhánh cả lại nói:
Con cứ chăm lo bản thân cho khoẻ, vẫn còn cơ hội.
Tiểu Tiêu thị vì thế mà rất cảm kích, đêm đến nằm trong lòng Trần Doãn Viễn khóc một trận.
Lão thái thái nhánh cả biết chuyện còn trêu bà:
Cũng may ta chưa đồng ý nạp thiếp đấy, bằng không giờ ta thành người xấu rồi.

Nhắc đến Hoành ca và Lâm Di, tiểu Tiêu thị rất cảm kích người tỷ tỷ đã qua đời của mình, nếu tỷ tỷ không liều mạng sinh ra hai đứa trẻ, giờ đây bà đã chẳng được thảnh thơi như vậy, thế là chọn ngày tốt đến từ đường dâng trà cho Tiêu thị, còn nhờ nhà chùa làm phép, hy vọng Tiêu thị ở thế giới bên kia có thể sống tốt hơn, tiếp tục phù hộ cho cả nhà.
Mặc dù động cơ rất rõ ràng, nhưng chẳng ai ngờ được sẽ có kẻ dám động thủ.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, ngay cả cây trâm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
Hồi lâu sau lão thái thái nhảnh cả đập tay lên bàn thấp, phẫn nộ nói:
Dưới chân thiên tử mà những kẻ đó dám coi trời bằng vung như thế...
Chưa dứt lời bà đã ho khan vì quá tức giận.

Khánh Sinh nói, năm đó huynh ấy cảm thấy bản thân chết chắc rồi, hoàn toàn không ngờ có người cứu được mình.
Huynh ấy mãi mãi không quên được cảm giác khi rời khỏi nhà lao ẩm thấp kia, Khang Quận vương và Quận vương phi đã cứu mạng huynh ấy, ơn đó huynh ấy khắc ghi trong lòng.
Giờ huynh ấy đã lấy vợ, kế thừa gia sản, có cuộc sống sung túc, nên càng không thể quên chuyện xưa, mỗi ngày trôi qua đều đáng quý hơn, tỳ thiếp trong nhà ai muốn đi thì cho đi, ai muốn ra thôn trang dưỡng già thì cho đi dưỡng già.
Tiểu Tiêu thị ra đón Lâm Di,
Sao nói là sẽ qua sớm mà giờ đến trễ thế?
Lâm Di kể lại chuyện của Chân gia,
Nhà họ đến tìm con, chắc là muốn nhờ con dàn xếp giúp.

Tiểu Tiêu thị nghe nói Chân thị bị ép phải hòa ly, nghĩ đến con cái của thị thì thở dài,
Vậy con cứ giúp đi, không lo cho người lớn thì cũng phải nghĩ đến tụi nhỏ, hôm nay con cho nàng ta một cái ơn, sau này nàng ta nhớ ơn ắt hẳn sẽ không hại con nữa, dẫu gì cũng là chị em dâu, trong nhà ra vào khó tránh khỏi chạm mặt nhau.

Cứ thế im hơi lặng tiếng cho qua mọi chuyện ư? Lâm Di và tiểu Tiêu thị đến phòng của lão thái thái nhánh cả.
Tại sao không ai làm gì, không ai giúp đỡ hết vậy? Tất cả chỉ trơ mắt nhìn là sao? Lâm Sương gào to:
Cứu...
cứu người đi chứ...
đều đứng đực ra đó làm gì?

Lâm Sương.
Lâm Di giữ chặt tay Lâm Sương,
Lâm Sương, nghe muội nói, lang trung tới rồi, tỷ đứng sang một bên chờ đã.
Lâm Sương như không nghe thấy gì cả, mắt hằn tia máu, hung dữ xô đẩy người bên cạnh.
Lâm Di cầm lấy tay Lâm Sương,
Tỷ có thai rồi.
Lâm Sương cảm thấy vành mắt đột nhiên cay cay, không khống chế được cảm xúc trong lòng.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Chuyện vui mà, sao lại khóc chứ.
Hồi lâu sau Lâm Sương mới nói được,
Cháu cứ tưởng...
mình không thể có con...
Từ đó về sau, triều đình có ban hành quy định tư thông với mấy người tu hành của phiên bang là trọng tội, Trương Phong Tử cũng bị người khác xa lánh theo.
Chẳng quay là người hiểu học, làm gì chịu vứt bỏ những điều học được từ chỗ thầy tu phiên bang...
Nói tới đây Chu Thập Cửu bất giác nhớ đến Hiến Quận vương,
Hiến Quận vương cũng nghiên cứu những thứ này, nói không chừng sẽ có liên lạc với Trương Phong Tử.
Lâm Di nói ngay:
Nếu Quận Vương gia cứ thế cho người đến phủ Hiến Quận vương hỏi thăm về Trương Phong Tử, cho dù Hiển Quận vương có biết tung tích của Trương Phong Tử, ngài ấy cũng sẽ không dễ dàng nói ra đâu.

Chu Thập Cửu quay lại nhìn Lâm Di.
Bất kể ai tới gọi, ai nói gì cũng đều vô dụng.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh bảo Bạch ma ma lấy thuốc an thần tới, trộn thêm bạc hà rồi sai mấy bà tử giúp chấm dưới mũi Lâm Sương.
Lâm Sương cảm thấy bên tai ong ong tiếng chiêng kêu, âm thanh đó chậm rãi kéo dài, khiến nhịp thở và nhịp tim của nàng cũng chậm lại theo, cuối cùng trước mắt tối sầm lại, nàng không còn hay biết gì nữa.
Sống mũi nghèn nghẹn, Nhân Ngữ Thu tiên sinh cười nói:
Giờ tốt rồi, đã có con thì cũng nên dỡ bỏ cục đá trong lòng xuống được rồi, lúc ta ở Phúc Ninh, có không ít phu nhân đến nhờ ta kê đơn bồi bổ cơ thể nhưng ta đều từ chối.
Một là ta không muốn liên quan đến chuyện gia đình nhà khác, hai là đa số sức khoẻ của họ đều rất tốt, nhưng mới sáu tháng một năm vẫn chưa đậu thai thì đã tìm đủ mọi cách, như vậy chỉ càng khiến tình huống tồi tệ hơn thôi.

Nhân Ngữ Thu nói là sáu tháng một năm, Lâm Di và Châu Lang Huyền lấy chồng cũng một thời gian rồi mà hai cái bụng vẫn chưa có gì.

Đương nhiên rồi.
Chân thái thái vội tiếp lời.
Lâm Di nhìn chân thái thái chằm chằm, không nói thêm nữa, rõ ràng có ý chỉ trích hành động của Chân thị.
Chân thái thái ngồi thêm một lúc rồi các từ, đến thẳng chỗ của Chu lão phu nhân.
Ngụy làm việc trong quân đội thường gặp những ca này, so với lang trung bình thường sẽ biết cách xử lý hơn.
Một lát sau ngự y xem xét vết thương xong bước ra,
Tiên sinh trong phủ đã thi châm, cũng cho uống thuốc cầm máu rồi.
Nói tới đây ông như muốn nói thêm gì đó song lại thôi.
Lâm Di hiểu ý ngự y, họ đã làm hết những gì có thể làm rồi.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn, mọi người cuống quýt khiêng Lâm Sương lên.
Bọn nha hoàn ba chân bốn cẳng thu dọn một gian phòng ấm áp để Lâm Sương nằm tạm, Nhân Ngữ Thu cũng đi theo vào phòng.

Sao rồi ạ?
Lâm Di nhìn Nhân Ngữ Thu,
Đứa bé trong bụng Lâm Sương có vấn đề gì không...
Nhân Ngữ Thu khẽ lắc đầu,
Vẫn chưa biết, cố hết sức giúp nàng ấy ổn định cái thai trước thôi, lát nữa nàng ấy tỉnh lại thế nào cũng hỏi về tình hình của Cát Khánh Sinh, tới lúc đó chúng ta phải nhắc nhở nàng ấy về đứa bé trong bụng.
Nữ giới vốn có thiên tính bảo vệ con cái, đây cũng là biện pháp duy nhất hiện giờ.
Lâm Di và Châu Lang Huyện ở lại chờ.
Hồi lâu sau Châu Lang Huyên đưa khăn tay lau khóe mắt,
Muội nói xem, liệu Cát Khánh Sinh...
Nửa cầu còn lại nàng không biết mở miệng nói thế nào.
Lâm Di cũng cố nén nước mắt,
Châu tỷ tỷ ở đây trông chừng Lâm Sương, ta ra ngoài hỏi thăm một chút.
Cứu Cát Khánh Sinh là việc quan trọng hàng đầu, thế nhưng nàng muốn biết rõ rốt cuộc là kẻ nào đã hại Cát Khánh Sinh ra nông nỗi đó.
Lâm Di hành lễ với lão thái thái nhánh cả, Lâm Sương cũng chào rồi kéo Lâm Di ngồi xuống với mình.
Vừa vặn lão thái thái nhảnh cả cũng đang hỏi về Chân gia,
Bọn họ có cử trưởng bối đền tạ lỗi với cháu không?
Lâm Di lắc đầu,
Ta lỗi thì không có, chỉ nhờ cháu giúp hóa chuyện to thành nhỏ, biến chuyện nhỏ thành không thôi.
Lão thái thái nhánh cả hừ lạnh,
Không được đồng ý, chúng ta có lý trước, không việc gì phải che che giấu giấu cả.
Không làm cho rõ ràng đúng sai, chúng ta sẽ không bỏ qua, nói không chừng ngày nào đó sống tốt rồi bọn chúng lại quay đầu căn cháu một phát.
.
Khánh Sinh đang thăm họ hàng trong Kinh thành, Lâm Sương cho người đi báo tin, bảo Khánh Sinh về sớm.
Lâm Di cười trêu:
Tỷ chỉ cần bảo là có thai rồi, đảm bảo tỷ phu sẽ bỏ hết mọi việc chạy về nhà ngay.
Châu Lang Huyên nói:
Sao có thể để người hầu thông báo được, nói thế nào cũng phải đợi hai người gặp mặt nhau, rồi nói riêng chứ...
Lâm Sương đỏ mặt giơ tay đánh nhẹ Lâm Di và Châu Lang Huyên,
Hai người chỉ giỏi hùa nhau ức hiếp ta thôi.
Một lúc sau gã sai vặt trở về bẩm báo:
Gia nói còn thăm một nhà nữa, xong là về luôn.

Sau khi gã sai vặt lui xuống, Châu Lang Huyền lại cười trêu Lâm Sương:
Nghĩ xong phải nói thế nào chưa? Lát nữa mà còn khóc là bọn ta mặc kệ, giao luôn cho Khánh Sinh đấy.
Nhân Ngữ Thu bị Châu Lạng Huyên chọc cười,
Yên tâm, yên tâm, lát nữa Khánh Sinh vào nhà, chúng ta cứ tránh xa ra, khóc hay cười tự họ biết thôi.
Trong nhà vang vang tiếng nói cười, tiểu Tiêu thị cho người đốt thêm vài cái lồng đèn đỏ, tăng thêm hỷ khí trong phủ.
Chu Thập Cửu giải thích:
Là công tử nhà Thượng thư Binh bộ tiền nhiệm, người này không mặn mà với con đường làm quan mà chỉ thích đi du ngoạn bốn phương, về sau y ở Quảng Châu quen biết một thầy tu phiên bang, học được y thuật rất khác với phương pháp mà các lang trung thường dùng.
Y ở Quảng Châu cũng đã chữa khỏi một số chứng bệnh, về sau đến Nam Kinh thì muốn sai người dẫn thầy tu phiên bang kia diện kiến Hoàng thượng, nhưng không ai dám mở miệng chuyển lời hộ y cả.
Cuối cùng y vận chuyển tới Kinh thành, có điều lại bị người ta kiện là dùng tà thuyết mê hoặc người khác, đánh đuổi ra khỏi Kinh, thầy tu phiên bang cũng bị trục xuất.
Lang trung không dám động tới nó...
máu vẫn còn chảy, bởi vì chẳng thể rót dược cầm máu cho người bệnh uống được, lang trung nói hết cách rồi.

Dứt lời nàng mong chờ nhìn Nhân Ngữ Thu.
lại...
Cả nhà họ Cát đều dựa vào nó, Lâm Sương còn trẻ như vậy, về sau con bé biết làm sao bây giờ.
Lâm Di nhìn cha mình, mặc dù Trần Doãn Viễn cũng giận dữ ra mặt, song vẫn chỉ trầm mặc, thật lâu sau mới nói:
Giờ chỉ có thể để Thuận Thiên phủ tận lực điều tra, xem còn có thể tìm được manh mối gì khác không.

Quận Vương gia đâu rồi ạ?
Không nhìn thấy Chu Thập Cửu, Lâm Di bèn hỏi.
Trần Doãn Viễn nhìn ra ngoài cửa,
Ngài ấy chỉ nhìn thoáng qua Cát Khánh Sinh rồi đi ra ngoài ngay rồi.
Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ của Lâm Sương thì Lâm Di cũng không ngồi yên được nữa,
Lâm Sương vừa hoài thai, con sang đó trông tỷ ấy đây, sợ tỷ ấy tỉnh dậy thì lại giống như vừa rồi.
Nói cho cùng vẫn là chuyện bên ngoài, mấy người các nàng đều chẳng giúp được gì.
Bên tại cũng có rất nhiều tiếng nói, ai đó đang gọi liên tục:
Nãi nãi nãi nãi.
Trước mắt gần như biển thành màu đen, Lâm Sương vẫn gắng gượng bước tới, rốt cuộc cũng thấy được người hầu bên người Cát Khánh Sinh, trên mặt bọn họ còn hằn vẻ hốt hoảng chưa tan.
Nàng lảo đảo đẩy đám đông ra, nhìn thấy Cát Khánh Sinh năm trên giường.
Mặt Cát Khánh Sinh dính đầy máu tươi, máu vẫn không ngừng chảy, làm ướt giường, liên tục nhỏ xuống đất.

Ngồi xuống đã.
Lâm Di nói:
Ngồi xuống rồi hẵng hỏi.
Bên trong còn đang nói thì bên ngoài kia đã ồn ào hẳn lên Lâm Sương mở to mắt nhìn gã sai vặt hỏi:
Ta hỏi người đấy? Đại gia đâu?
Gã sai vặt không nói nên lời mà chỉ tay ra ngoài, trên tay dính đầy máu tươi.
Lâm Sương cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá nặng nghìn cân đè lên, không thở nổi, tất cả hy vọng đều nằm trên miệng của gã sai vặt, nhưng hắn lại không thốt nên được nửa lời, khiến nàng chỉ muốn đánh bay hắn.
Lâm Sương nổi nóng, mắt đỏ au, cảm thấy những người xung quanh đều vướng víu, lập tức dùng hết sức lực thoát ra, bất chấp mọi thứ chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể.
Lâm Sương nhìn Lâm Di,
Muội xem Chu tỷ tỷ kia, không nể mặt ta chút nào.
Lâm Di cười nói:
Lang Huyên ở lại đi mà.
.
Châu Lang Huyên thấy ấm lòng,
Vậy...
ta ở lại.
Vốn là bữa tiệc gia đình náo nhiệt, giờ lại có thêm hỷ khí, Lâm Di vào bếp giúp tiểu Tiêu thị chuẩn bị tiệc, chỉ còn chờ đến tối mấy người Trần Doãn Viễn, Chu Thập Cửu và Khánh Sinh xong việc trở về thì khai tiệc thôi.
Lâm Di khẽ gật đầu,
Ta và Hiển Quân vương phi thường qua lại với nhau, hay để ta cho người sang đó kể về chuyện của Cát Khánh Sinh, cầu xin Hiển Quân vương phi giúp đỡ.
Chỉ cần nói sơ qua tình cảnh của Lâm Sương và Cát Khánh Sinh cho Hiến Quận vương phi biết, Hiến Quận vương phi dễ mủi lòng, nói không chừng sẽ đồng ý giúp.
Để Hiến Quận vương phi đi hỏi Hiển Quận vương, dẫu gì cũng có tác dụng hơn là Chu Thập Cửu phái người đi.
Huống chi, người của Chu Thập Cửu đi chỉ tổ khiển Hiến Quận vương nhớ tới cục diện chính trị thôi.
Nha hoàn mới đi không lâu thì như gặp phải ma hốt hoảng chạy về, nha hoàn và bà tử ngoài cửa đều thay đổi sắc mặt.
Bọn Lâm Di không nói chuyện nữa, đều nhìn ra cửa, Bạch ma ma đi vào nhà, vội vã thấy gã sai vặt của Khánh Sinh cũng khom người vào trong.
Nhìn gã sai vặt nhợt nhác, chiếc áo nâu không hiểu sao ướt nguyên một mảng, người run rẩy, lòng Lâm Sương và Lâm Di chùng xuống, đứng ngay dậy, đảo mắt nhìn từ Bạch ma ma đến gã sai vặt,
Đại gia đâu? Đại gia về chưa?

mỗi lần nghĩ đến đều rất sợ...
Nhưng trước đó nguyệt sự không đến, cháu cũng có nhờ lang trung bắt mạch, lang trung không nói có thai, mà chỉ bảo cháu cứ thư giãn, nguyệt sự sẽ đều đặn hơn.
Sau đó quả thật nàng có bớt suy nghĩ, nhưng nguyệt sự vẫn không thấy tới.
Lần này vào Kinh nàng vốn định nhờ lang trung bắt mạch lại, nhưng nghĩ đến việc tự giày vò bản thân mấy bận đểu công cốc, nên ngại mở miệng.
Huynh ấy muốn toàn tâm toàn ý sống với ta, ta hiểu nên càng muốn sinh con cho huynh ấy hơn, cảnh cả nhà cùng sum vầy thật sự không gì tốt đẹp hơn.
Nhưng uống bao nhiêu thuốc bổ rồi mà vẫn không có thai, ta lại sợ vì Khánh Sinh đuổi hết tỳ thiếp đi mà lại lỡ mất việc sinh con nối dõi, khiến trường bối trách cứ.
Ta càng nghĩ càng rầu rĩ, chẳng những không thể mang thai mà nguyệt sự còn lúc có lúc không, mỗi lần đến ngày là cả nhà cứ vây quanh ta.
Lão thái thái nhánh cả sai bảo Bạch ma ma:
Ngươi cũng dẫn thêm vài người sang chỗ Lâm Sương giúp một tay đi.
Khi Lâm Di trở lại, Lâm Sương đã tỉnh lại.
Lâm Sương mở to hai mắt ngơ ngác, không khóc, không cười cũng chẳng nói gì, trông hệt như một con rối vô hồn.
Châu Lang Huyên ngồi bên cạnh khuyên nhủ:
Hãy nghĩ cho đứa bé trong bụng.
Lâm Sương không hề bị đả động, tựa như lời của Châu Lang Huyên không lọt vào tai, nàng cứ lặp đi lặp lại:
Cho ta đi gặp Khánh Sinh, ta muốn đi gặp Khánh Sinh.
Châu Lang Huyên quay đầu nhìn Lâm Di xin giúp đỡ.
Châu Lạng Huyền cúi đầu cười, trong nụ cười lộ vẻ cảm kích.
Nếu là nhà khác chắc sẽ không ngó ngàng gì tới nàng rồi, cho dù có nói chuyện thì cũng chỉ ứng phó qua loa thôi, chứ đâu giống như Lâm Di và lão thái thái nhánh cả Trần gia.
Châu Lang Huyên vừa nghĩ vừa nhìn Lâm Di, Lâm Di cười hiền nhìn đáp lại nàng.
Nhân Ngữ Thu hành lễ với lão thái thái nhánh cả,
Trông khí sắc của lão tổ tông tốt lên nhiều.
Lão thái thái nhánh cả cười hiển:
Nhờ ơn phúc của tiên sinh hết đấy, uống vài thang thuốc xong người liên khỏe hơn hẳn.
Mặc dù bệnh của lão thái thái nhánh cả có chuyển biến tốt, song tiểu Tiêu thị vẫn chưa yên tâm, ngày ngày đều hầu hạ cạnh giường, cứ lo có sơ suất gì.
Dần dần lão thái thái nhánh cả cũng cảm thấy đứa con dâu này tốt hơn mình nghĩ, bèn đưa hai ma ma bên người cho tiểu Tiêu thị, giúp đỡ tiểu Tiêu thị quán xuyến việc nhà.
Các phu nhân tới lui đều ngưỡng mộ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu như thế, nếu bảo còn điều gì tiếc nuối nữa thì chính là việc con cái của Quảng Bình hầu không nhiều.
Mấy người đều cùng một suy nghĩ, nên nhìn nhau cười.
Bấy giờ tiểu Tiêu thị vừa vào nhà, cười bảo:
Ta cho người đi nấu chén huyết yến cho Lâm Sương bồi bổ cơ thể, đợi cậu ấm nhà họ Cát về rồi chúng ta cùng nhau ăn mừng.
Lâm Sương đỏ mặt nói:
Phu nhân đừng mất công quá, con nào có yếu ớt như thế.
Tiểu Tiêu Thị cười nói:
Yếu chứ, lần đầu mang thai không sơ suất được đâu.
Dứt lời bà sang Châu Lang Huyên,
Tề Nhị nãi nãi cũng ở lại chơi đi, mấy đứa cũng lâu rồi không tụ tập rồi.
Châu Lang Huyện cười gượng,
Nhà con có việc nên chút nữa phải về ngay.

Ở lại đi mà.
Lâm Sương kéo áo Châu Lạng Huyên,
Mọi người cùng nhau vui vẻ, vài hôm nữa không chừng ta phải đi rồi.

Châu Lang Huyên không nói gì.
Châu Lang Huyên hiểuý Lâm Di, nên khẽ gật đầu.
Lâm Di đi tới phòng lão thái thái nhánh cả, lão thái thái nhánh cả nhìn thấy Lâm Di bước vào với khuôn mặt tái nhợt thì hơi mím môi.
Trần Doãn Viễn gọi gã sai vặt theo hầu Cát Khánh Sinh tới vặn hỏi, Lâm Di cũng ngồi xuống cạnh lão thái thái nhánh cả lắng nghe.
Tiểu Tiêu thị còn đang suy nghĩ thì Nhân Ngữ Thu tiên sinh đã viết xong đơn thuốc, dặn dò bà phải sắc thế nào:
Nhớ uống thuốc đúng giờ, qua hết mùa Đông bệnh sẽ đỡ nhiều.
Lâm Di cúi đầu xem đơn thuốc, thấy không khác nhiều so với đơn thuốc cũ thì biết bệnh tình của lão thái thái nhánh cả chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh nhìn Lâm Di, nói khẽ:
Đừng nóng vội, cứ từ từ, cơ thể người già yếu, không thể dùng thuốc mạnh quá.
Lâm Di gật đầu, cùng Nhân Ngữ Thu tiên sinh trở lại trong nhà.
Tiểu Tiêu thị cho người đi bốc thuốc, còn chưa xoay người lại thì đã thấy bà tử gác cổng đi vào sân.
Lâm Di lấy chiếc gối thuốc đặt trên bàn thấp, để Lâm Sương đặt tay lên.
Lúc đầu Nhân Ngữ Thu tiền sinh còn cười, về sau từ từ tĩnh tâm lại chăm chú nghe mạch.
Lâm Sương ngồi bên cạnh tim đập nhanh như trống, suýt không kiềm được mà hỏi Nhân tiên sinh, bản thân mình có bị bệnh gì không.

Còn một việc nữa cần phải làm phiền Nhân tiên sinh.
Lão thái thái nhánh cả dứt lời thì nhìn về phía Lâm Sương.
Lâm Sương đứng một bên đỏ mặt.
Lão thái thái nhánh cả cười nói:
Đều là người nhà cả, xấu hổ cái gì, ở huyện Tam Hà không thiếu lang trung, nhưng khó khăn lắm mới có dịp gặp Nhân tiên sinh mà, cơ hội này mất là không có nữa đâu.
Lâm Sương bị lão thái thái nhánh cả chọc ghẹo, mặt càng đỏ hơn.
chúng ta có con rồi...

chàng...

về...

sớm hơn...

thì đã không gặp phải chuyện này.


Nữ quyển trong phòng đều bị lời Lâm Sương nói làm rơi nước mắt theo, Châu Lang Huyên cầm áo choàng khoác lên người Lâm Sương, ngồi một bên với nàng, hễ có cơ hội là lại khuyên lơn:
Lâm Sương, muội đang mang cốt nhục của Cát gia trong bụng, giá nào muội cũng phải bảo vệ đứa bé này, sau đó mới có thể báo tin cho Cát Khánh Sinh biết được chứ.
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.