Chương 244: Nợ


Lâm Di ngồi trong phòng chờ, thấy lão thái thái nhánh cả mệt mỏi thì đi tới nói:
Tổ mẫu nghỉ một lát đi, đừng thức chờ với chúng cháu, khi8 nào có tin tức cháu sẽ báo cho tổ mẫu hay.
Lão thái thái nhánh cả khoát tay,
Xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao ta có thể ngủ được chứ, 3cứ nghĩ tới hôm qua Cát Khánh Sinh còn mạnh khỏe, nha đầu Lâm Sương cứ liên tục ở bên tai ta khen Cát gia tốt cỡ nào, thì ta lại thấy thắt9 lòng.
Ai mà không như thể chứ, vừa rồi bọn họ còn vui vẻ cười nói chờ Cát Khánh Sinh quay lại, Lâm Sương khóc hay cười bọn họ đều mặc kệ6, nhưng giờ Lâm Sương khóc đến bất tỉnh nhân sự, bọn họ muốn giúp đỡ cũng không có cách nào.


Lão thái thái, Quận vương phi.
Củng5 ma ma vội vàng đi tới trước mặt Lâm Di hành lễ.
Cửa mở ra, Lâm Sương không nói hai lời, lao thẳng về phía Cát Khánh Sinh.
Bấy giờ nhóm Lâm Di mới được thấy vị lang trung tới từ phủ Hiển Quận vương.
Lão thái thái nhánh cả nói xong thì để tiểu Tiêu thị đỡ đứng dậy,
Giờ ta đi khuyên nhủ nha đầu Lâm Sương, con đi lo liệu tang sự đi, bỏ lỡ thời cơ sẽ không tốt.

Lão thái thái nhánh cả tới phòng Cát Khánh Sinh, Lâm Di đã kéo Lâm Sương ra, gọi bà tử lau rửa người cho Cát Khánh Sinh.
Lang trung mặc nho bào màu xanh, vẻ mặt điềm tĩnh, phong thái nhã nhặn, hiên ngang hơn nhiều so với nho sinh.
() Y phục người đi học thường mặc Không ngờ lang trung lại còn trẻ như vậy, tất cả mọi người hơi kinh ngạc.

Con bé này,mau dậy đi.
Lão thái thái nhánh cả cho người tới đỡ Lâm Sương dậy.
Lâm Di cũng đi tới dìu Lâm Sương sang ngồi xuống cạnh mình.
Tiểu Tiêu thị gọi thêm mấy gia nhân hộ tống Châu Lang Huyên trở về Tề gia.
Những gì xảy ra với Cát Khánh Sinh đã khiến phủ Quảng Bình hầu hãi hùng rồi, không thể để xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Chu Thập Cửu cũng không ngủ, cả đêm ngồi nói về công việc với Trần Doãn Viễn.

Nghỉ ngơi một lát đi!
Chu Thập Cửu cầm lấy bàn tay buốt lạnh của Lâm Di.
Châu Lang Huyên cũng biết là không tiện ngủ lại ở Trần gia, chỉ là chẳng nỡ bỏ mặc Lâm Sương,
Ta cũng sẽ cho người đi hỏi thăm về chuyện của Cát Khánh Sinh, có tin tức gì sẽ nói cho muội biết ngay.
Dính dáng đến tôn thất, Lâm Di không tiến hành động, nói không chừng người ngoài như nàng có thể nghe ngóng được điều gì đó.
Lâm Di gật đầu, bấy giờ Châu Lang Huyên mới ra về.
Lão thái thái nhánh cả cố định thần, nhưng cánh tay vẫn hơi run run,
Lấy phản của ta ra cho ca nhi Cát gia nằm.
Tiểu Tiêu thị kinh ngạc kêu lên:
Như vậy sao được ạ, tấm phản kia lão thái thái đã cất giữ bao nhiêu năm rồi mà.

Thì sao?
Lão thái thái nhánh cả nói:
Phản gì cũng dùng để nằm thôi, chưa kể về sau làm cái khác không được hay sao? Ca nhi Cát gia gặp chuyện không may ở trong Kinh, chúng ta là thân thích gần nhất, chúng ta không thu xếp cho thằng bé tử tế thì có mặt mũi nào đối diện với Cát gia nữa.
Tiểu Tiêu thị nhìn sang Trần Doãn Viễn.
Sắc mặt của Trần Doãn Viễn cũng nặng nề,
Cứ làm theo ý mẫu thân đi! Lấy luôn bộ đồ mới may cho ta lúc trước làm y phục khâm liệm, cũng không thể để thằng bé mặc đồ cũ
Lão thái thái nhánh cả sực nhớ ra,
Sáng sớm ngày mai đi một chuyến đến chùa Thanh Hoa, xin một cái hòm về cho ca nhi Cát gia nữa.
Tiểu Tiêu thị ngậm nước mắt gật đầu vâng dạ.
có chuyện muốn cầu xin lão thái thái và Quận vương phi.
Lâm Sương hẳn là muốn kêu oan về cái chết của Cát Khánh Sinh! Lâm Di vừa nghĩ tới đây, lão thái thái nhánh cả đã lên tiếng trước:
Cháu nói đi, ta nhất định sẽ hỗ trợ tận lực.
Lâm Sương nói:
Cháu mơ thấy Khánh Sinh, Khánh Sinh nói đứa bé này không thể mang họ Cát, muốn cháu đưa nó ra ngoài nuôi, như thế mới có thể giữ được tính mạng của nó.
Tất cả đều kinh ngạc, không ngờ Lâm Sương sẽ nói như vậy.
Xem ra Lâm Sương đã bị chuyện xảy ra với Cát Khánh Sinh hù dọa rồi, cho nên mới ngày nghĩ gì đêm mơ thấy đó.
Rõ ràng những kẻ kia cố tình chọn thời điểm này để cho Cát gia một bài học.
Xe ngựa của Tề gia cũng đã được chuẩn bị xong, Lâm Di đưa Châu Lang Huyện ra sân.
Lễ tang của Cát Khánh Sinh còn phải chờ xem ý của Cát gia, nên phủ Quảng Bình chỉ sắp xếp trước linh đường rồi chờ người nhà họ Cát vào Kinh.
Lâm Sương nhìn Cát Khánh Sinh nằm yên ở đó, trông không khác gì lúc còn sống thì lại khóc thảm thiết, may mà có Nhân Ngữ Thu ở bên cạnh, mới bảo vệ được đứa bé trong bụng.
Chàng nhẹ giọng hỏi:
Suy nghĩ gì vậy?
Lâm Di khẽ lắc đầu, sờ sờ vành tai,
Không biết khuyên tai rơi đâu rồi?
Nàng hơi cúi đầu,
Ta cũng chỉ vừa phát hiện.
Không phải Lâm Di đang nhớ về khuyên tai, mà đang đau lòng cho Lâm Sương đây mà.
Chu Thập Cửu cúi xuống bế Lâm Di vào buồng sưởi, tự tay cởi giày cho nàng, rồi cũng cởi giày mình leo lên giường.
Chừng nửa canh giờ sau, tiểu Tiểu thị ở trong phòng lão thái thái nhánh cả nhận được tin, Cát Khánh Sinh mất rồi.
Một tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Mãi đến rạng sáng, Lâm Sương mới nghe lời mọi người, đồng ý nghĩ cho đứa trẻ trong bụng.
Lâm Di và Nhân Ngữ Thu dặn dò vài bà tử trông chừng Lâm Sương rồi chia nhau trở về phòng nghỉ.
Chu Thập Cửu đi qua hỏi thăm.
Vị lang trung kia nói thật lòng:
Thương tích quá nặng, lại cứu chữa chậm, nên đã hết cách xoay chuyển tình thế rồi.
Nghe nói vậy, tim Lâm Di lập tức thắt lại, Lâm Sương khóc đến xé lòng.
Lâm Sương mặc trang phục tang, mặt mộc, trông càng thêm đau khổ, ánh mắt cũng không còn trong trẻo như bình thường mà chi chít tơ máu.
Nàng nhìn lão thái thái nhánh cả, tiểu Tiêu thị, rồi Lâm Di hồi lâu,
Cháu
Vị lang trung kia không ngồi lại lâu, nói hai ba câu với Chu Thập Cửu rồi lên xe ngựa của phủ Hiến Quận vương trở về.
Lâm Di đi tìm tiểu Tiêu thị,
Mẹ hãy cho người lấy đèn lồng đỏ treo trong phủ xuống đi.
Tiểu Tiêu thị rơi nước mắt,
Làm sao bây giờ, còn ngay lúc sắp sang năm mới nữa, giờ nên là thời gian vui mừng mà.

Nhìn thấy một chậu máu loãng được bưng ra, lão thái thái nhánh cả rơi nước mắt, đứng ở cửa một lúc vẫn không bước vào,
Thôi để Lâm Di ở với con bé là đủ rồi, ta vào lại còn phải lo cho ta, thêm phiền phức.

Sau khi Cát Khánh Sinh qua đời, Lâm Sương không hề rơi giọt nước mắt nào, còn bảo với Lâm Di và Nhân Ngữ Thu:
Hai người về nghỉ đi, ta muốn canh ở đây một mình.
Lâm Di sợ Lâm Sương nghĩ quẫn, nên vẫn cùng Nhân Ngữ Thu ở lại.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Tuy ông trời không có mắt, nhưng tính ra cũng coi như lưu lại cho Cát gia một con đường sống.
Lão thái thái nhánh cả vừa dứt lời thì Lâm Sương được người dìu vào phòng.
Lão thái thái nhánh cả vội vàng bảo Bạch ma ma mang ghế mềm ra, Lâm Sương không chịu ngồi mà quỳ xuống dập đầu với bà.
Nước mắt Lâm Di tựa như chuỗi ngọc bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống không ngừng.
Chu Thập Cửu lau nước mắt cho nàng, cảm xúc chất chứa trong mắt, vẻ thản nhiên muôn thuở dần phai nhạt,
Em yên tâm, sẽ không cho qua như vậy đâu.
Chu Thập Cửu cực hiếm khi hứa hẹn với người khác, Lâm Di gật đầu, thấy ấm áp hơn khi ở trong lòng Chu Thập Cửu.
Châu Lang Huyên do dự không muốn đi,
Ta nên ở lại với Lâm Sương, ít nhất phải chờ tới khi Cát Khánh Sinh...
Hơi thở của Cát Khánh Sinh càng ngày càng yếu ớt mà Lâm Sương vẫn không chịu để người khác thay y phục cho trượng phu.
Lâm Di hiểu ý của Châu Lang Huyên,
Tỷ ở qua đêm không hay đầu, sáng mai lại tới vẫn hơn.
Lập gia đình rồi thì phải lo cho nhà chồng trước, bây giờ về đã là hơi muộn rồi.
Lâm Di gật đầu rồi ra ngoài rửa mặt.
Hồi lâu sau vẫn không thấy Lâm Di trở vào phòng, Chu Thập Cửu đi ra ngoài xem thì thấy Lâm Di đang im lặng ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
Cũng ma ma đến phủ Hiển Quận vương đã nói mời ngày bắt mạch cũng không có ích gì mà Hiển Quận vương vẫn đưa lang trung trong phủ lại đây, vị lang trung này nhất định có chỗ đặc biệt.
Nghĩ tới đây, Lâm Di vội vàng cùng Củng ma ma đi tới phòng của Cát Khánh Sinh.
Nhân Ngữ Thu và Châu Lang Huyên kéo Lâm Sương ra, Chu Thập Cửu cũng chờ trong sân.
Không biết bao lâu sau, loáng thoáng có tiếng Cát Khánh Sinh vọng ra, Lâm Sương lập tức mở to mắt, đứng dậy chạy vào phòng, khiến mọi người không trở tay kịp, chỉ có Nhân Ngữ Thu là đuổi theo được.

Thế nào? Hiển Quận vương phi có hỏi thăm được không?
Củng ma ma khẽ lắc đầu,
Hiển Quận vương phi sai người đi hỏi Hiến Quận vương, Hiến Quận vương nói không biết, nhưng lại phái một lang trung tới.

Lâm Di nghe vậy thì trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
Lâm Sương nhìn Lâm Di đăm đăm,
Lâm Di, ta giao đứa bé này cho muội có được không? Từ nay về sau nó chính là tôn thất, bọn chúng sẽ không thể hại nó nữa, nó nhất định sẽ bình an lớn lên, lấy vợ sinh con...
Như vậy Khánh Sinh mới có thể nhắm mắt, ta cũng có thể yên lòng đi gặp huynh ấy.
Lâm Sương càng nói càng điên cuồng, dứt lời còn kích động đứng bật dậy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.