Chương 245: Thay đổi tình thế
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2113 chữ
- 2022-02-06 07:21:44
Tiểu Tiêu thị đứng một phía lau nước mắt, lão thái thái nhánh cả cũng thở dài nặng nề.
Sau đó Lâm Sương có vẻ bình tĩnh hơn, chẳn8g qua phần lớn thời gian đều đòi ngồi canh quan tài của Khánh Sinh, cho dù buồn ngủ cũng phải dựa vào quan tài mà chợp mắt.
Nha 3hoàn tuỳ thân của Lâm Sương - Tiểu Đào khóc hết nước mắt
Đại gia và nãi nãi nhà nô tỳ rất tốt, ai cũng ngưỡng mộ hết, giờ nãi nãi có co9n rồi, nhưng Đại gia lại không còn.
Dứt lời nàng quỳ xuống trước mặt Lâm Di,
Quận vương phi, giờ nãi nãi chỉ nghe lời mỗi người thôi, 6người làm ơn khuyên nhủ nãi nãi, cứ thế này thì đừng nói đến tiểu thiếu gia trong bụng, mà sức khỏe của nãi nãi cũng không chịu nổi đâu.5
Mấy hôm nay nãi nãi hay nói lung tung, gì mà đợi sau khi sinh xong tiểu thiếu gia, nãi nãi sẽ không còn vướng bận gì nữa, rồi Đại lão gia nhất định phải đợi nãi nãi.
Lâm Di và Tưởng thị nói thêm một lúc, Tường thị lại hỏi chuyện mang thai của Lâm Sương:
Mang thai mấy tháng đầu phải cẩn thận lắm, trải qua biến cố lớn như vậy có vấn đề gì không?
Cũng may có Nhân Ngữ Thu tiên sinh.
Lâm Di cầm lò sưởi,
Mỗi ngày đều uống thuốc dưỡng thai, chứ không cũng chẳng biết sao rồi nữa.
Tưởng Thị chua xót,
Mặc dù ta không quen biết nãi nãi Cát gia, nhưng nói gì cũng là thân thích, ngày mai ta sẽ mang nhang đèn đến, xem như tấm lòng.
Đưa tiễn Tưởng thị xong, Lâm Di dặn dò bếp làm cơm tối.
Khi Chu Thập Cửu về nhà, Lâm Di đón chàng tới phòng xép thay quần áo.
Hoàng thượng đã khôi phục chức quan cho ta bắt đầu từ mai ta lại phải dậy sớm lên triều rồi.
Chu Thập Cửu thoáng dừng lại,
Như vậy cũng dễ cho ta điều tra chuyện của Cát Khánh Sinh hơn.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn Chu Thập Cửu, đôi mắt trong veo nhưng lại hơi uể oải,
Sao Quận Vương gia không để Đồng Ninh về báo trước, để ta bảo nhà bếp làm thêm vài món.
Ánh mắt mang ý cười, Chu Thập Cửu dịu dàng nói:
Làm nhiều món vậy chỉ bằng cùng ta ăn nhiều chút, mấy ngày nay ta không ở Hộ Quân doanh, không biết lần này về có bao nhiêu người đang chờ để cười nhạo nữa, không có sức thì cũng chẳng giường nối cung, chẳng phải sẽ mất mặt lãm sao?
Lâm Di chỉnh lại thắt lưng cho Chu Thập Cửu, Quận vương gia gầy đi nhiều, cần bồi bổ thêm, bắt đầu từ mai ta sẽ bảo nhà bếp hầm thêm canh.
Thật ra hai hôm nay người gầy đi là Lâm Di mới đúng, mắt thâm quầng, môi nhợt nhạt.
Mấy hôm nay nàng một lòng chăm sóc Lâm Sương, ăn ngủ không đủ, cũng may là còn trẻ, cơ thể trước giờ không có bệnh gì nên mới chịu đựng được, Chu Thập Cửu nói:
Mấy nay ăn uống không ngon miệng, nàng không ăn ta cũng không muốn ăn.
Ăn cơm mà còn lôi kéo thế kia, Lâm Di bảo:
Cứ đà này thì bếp khỏi cần làm cơm nữa, phủ tiết kiệm được kha khá tiền đấy.
Nói xong nàng cũng hết hứng bông đùa.
Đó là cách thoát thân mà người nhà của Chân thị nghĩ ra.
Lâm Di uống một hộp trà, vị trà bỗng đắng chát hơn bình thường, khó khăn lắm mới thôi nghĩ về chuyện của Lâm Sương
Chân gia có tung tin tức gì không?
Bạch Thược gật đầu,
Nói là Đại thái thái bị người ta hãm hại.
Tuy không nói thẳng, nhưng nghĩ cũng biết là ngầm chỉ trích Quận vương có lỗi,
Rõ ràng là Đại thái thái hãm hại Quận vương phi, giờ còn đổ tội ngược lại.
Lần sau cứ thử xem, biết đâu lại có tác dụng.
Chu Thập Cửu thổi tắt nến, ôm Lâm Di vào lòng,
Lúc nhỏ ta nằm mơ thấy khắp núi là gà rừng và thỏ, nghĩ bụng lần sau phải đem theo cung tên, kết quả là lần sau nằm
mơ đúng là có đem theo cung tên.
Không biết tại làm sao, Lâm Di dân gian chân mày, nhắm mắt lại,
Quận Vương gia có nhớ lang trung mà Hiến Quận vương phi mời đến giúp đỡ không?
Chu Thập Cửu nói:
Chỉ gặp một lần, chính là người chúng ta muốn tìm - Trương Phong Tử.
Lâm Di nói
Nhân tiên sinh nói, triều Đại Chu hiếm khi gặp được người có y thuật kỳ lạ như vậy.
Nếu không có Trương Phong Tử, họ đã chẳng nuôi hi vọng Cát Khánh Sinh có thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Lâm Di gật đầu.
Tưởng thị mím môi, vẻ mặt nặng nề,
Có liên quan đến chuyện tranh đất trước đây đúng không?
Lâm Di lắc đầu,
Giờ không có chứng cứ, nhưng bắt được hung thủ ngay tại trận, Thuận Thiên phủ đang xét xử.
Tưởng thị nói:
Trong Kinh thành việc bỏ tiền để lấy mạng còn ít à? Mấy năm nay càng ngày càng chẳng ra gì, chúng ta còn đỡ, chứ dân chúng thì sao?
Trước đây khó khăn lắm mới cứu được Cát Khánh Sinh khỏi ngục, giờ lại ra nông nổi này.
Gặp ác mộng sao?
Lâm Di mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sáng của Chu Thập Cửu.
Lâm Di ngồi dậy cầm lấy chén trà ẩm vừa pha,
Mơ thấy có người muốn đánh ta, dồn ta đến đường cùng.
Lâm Di đặt chén trà xuống lại nằm lên giường, thở phào một cái,
Cũng may chỉ là giấc mộng.
Chu Thập Cửu đắp lại chăn cho Lâm Di,
Lần sau nhớ gọi tên ta.
Lâm Di không hiểu ý của Chu Thập Cửu, mở mắt nhìn.
Chu Thập Cửu kéo Lâm Di ngồi xuống phản sưởi cạnh cửa sổ,
Ta mới từ phủ Quảng Bình hầu trở về, bên đó ca ca nàng đang xử lý tốt lắm, nàng không cần phải lo lắng quá, vài hôm nữa là người của Cát gia đến rồi.
Lâm Di gật đầu,
Quận Vương gia có điều tra ra gì không?
Quất Hồng ở bên ngoài bẩm báo:
Cơm đã chuẩn bị xong rồi ạ.
Chu Thập Cửu đứng dậy kéo Lâm Di ra ngoài,
Ăn cơm trước đã.
Hai người ăn cơm xong, Chu Thập Cửu mới kể chi tiết cho Lâm Di nghe về những gì mình tìm hiểu được,
Kẻ hành hung tên là Đường Quan, là một tên lưu manh ở Thông Châu, bình thường chẳng làm được việc gì tốt cả, mấy hôm trước gã đã gây ra một vụ án ở Thông Châu, triều đình còn đang truy bắt.
Trước đây đã gây ra án, nay lại tiếp tục hành hung, càng dễ để người khác tin rằng việc gì loại gian ác này cũng có thể làm được.
Chu Thập Cửu để lò sưởi nhỏ vào tay Lâm Di,
Yên tâm, chắc chắn Phùng Tử Anh sẽ dàn xếp ổn thoả, vụ án dùng tiền sai khiến giết người không phải là lần đầu gặp phải, bên Thuận Thiên phủ sớm đã rõ ràng các tình tiết, nàng chỉ việc yên tâm đợi tin tức thôi.
Người nôn nóng muốn biết tin tức không phải là nàng, mà là Lâm Sương và Cát gia, Lâm Di nhíu mày,
Lần này mà không điều tra cho rõ, không chừng nguy hiểm còn cận kề họ.
Ở nhà mẹ đẻ liên tục ba hôm, giờ Lâm Di mới về lại phủ Khang Quận vương, tắm rửa xong, nàng bắt đầu xử lý việc trong phủ.
Chờ các quân sự trong phủ giải tán, Bạch Thược tiến lên bẩm báo:
Hai hôm nay bên nhà cũ hình như yên tĩnh rồi.
Nàng cũng vì muốn Lâm Sương yên tâm mới nhận lời giúp, đợi đến khi nhìn thấy người thân của Cát Khánh Sinh, tâm trạng Lâm Sương nhất định sẽ thay đổi, lúc đó sẽ muốn giữ đứa bé lại Cát gia.
Lâm Di vào nhà khuyên nhủ Lâm Sương tiếp, Lâm Sương vẫn ngồi bên cạnh Cát Khánh Sinh không rời một bước,
Tỷ như vậy cũng không được, sức khoẻ sao chịu nổi.
Lâm Sương lắc đầu,
Đây là việc ta có thể làm được...
Nô tỳ sợ nãi nãi nghĩ quẩn.
.
Lâm Di Bảo Tiểu Đào đứng dậy, suy nghĩ của Lâm Sương ai cũng hiểu, Lâm Sương giao đứa bé cho nàng, tức là muốn rảnh tay đi theo Cát Khánh Sinh, nhưng lúc đó nếu nàng không nhận lời, e rằng Lâm Sương sẽ lập tức làm chuyện dại dột mất.
Chu Thập Cửu cười mỉm,
Lần sau gặp ác mộng, trong mơ nhớ gọi tên ta.
Lâm Di phì cười,
Nếu mơ mà cũng khống chế được thì không còn gọi là mơ nữa, cũng đã chẳng sợ đến mức tỉnh dậy.
Không biết từ khi nào chỉ cần có Chu Thập Cửu ở bên cạnh, nàng sẽ cảm thấy an toàn, những ngờ vực về Chu Thập Cửu cũng dần trở nên mờ nhạt.
Mặc kệ đi.
Chân gia thoát thân được kiểu này là cũng đắc ý lắm rồi.
Qua giờ trưa Tưởng thị đến phủ nói chuyện với Lâm Di, hai người ngồi trong phòng, Tưởng thị nhỏ nhẹ nói:
Nghe nói tỷ tỷ bên nhà mẹ muội...
Nàng không đành lòng nói tiếp mà chỉ nhìn Lâm Di.
Giống như Lâm Sương đã nói, nàng ấy thậm chí còn không dám lấy họ Cát cho đứa con trong bụng.
Tắm rửa xong Lâm Di và Chu Thập Cửu lên giường nằm.
Chu Thập Cửu đọc công văn, Lâm Di thiếp đi, nhưng chỉ lát sau nàng chợt tỉnh giấc, mồ hôi khắp trán.
Chu Thập Cửu nói tiếp:
Phùng Tử Anh đã đi một chuyến đến Thông Châu, nghe ngóng rõ ràng vụ án của Đường Quan, gã Đường Quan đó là người hiểu thảo, mẹ của gã mắc bệnh nan y, cần dùng thuốc quý để giữ mạng.
Đường Quan cấu kết với người nhà quan viên Thông Châu đi trộm lúc nửa đêm, bị quan phủ bắt gặp, vốn dĩ đã bắt được tống vào ngục, nhưng nha dịch thất trách lại để Đường Quan tẩu thoát.
Mắt Lâm Di sáng lên, có một số việc cho dù kín kẽ cỡ nào cũng có sơ hở để điều tra,
Vậy chuyện Đường Quan giết người lần này là bị ai đó dùng tiền sai khiến? Chỉ cần tìm thấy mẫu thân của Đường Quan, lần theo dấu vết đó, thì không sợ không tìm được người chỉ đạo phía sau rồi.
Chu Thập Cửu nói:
Trước khi chính thức xử án ở Thuận Thiên phủ, tất nhiên Đường Quan phải đảm bảo mẹ già bình an, chứ không phải có nhận được tiền hay không, nếu không Đường Quan sẽ không chịu nhận tội.
Muốn điều tra thì phải đợi đến lúc đó.
chỉ còn mỗi việc này thôi...
đừng kéo ta đi, ta không thể đi.
Lâm Di mím chặt môi quay lưng lấy thuốc an thai Nhân tiên sinh kể từ tay Quất Hồng đưa cho Lâm Sương, Lâm Sương cầm lấy, ngửa cổ uống hết, rồi lẩm bẩm:
Muội yên tâm đi, ta uống hết rồi...
Lâm Di không nói gì, Tưởng thị cũng cảm thấy không khí ngột ngạt.
Tưởng thị nhớ ra một việc,
Có tin này quên nói cho muội nghe.
Nhà mẹ của Kính Quận vương phi đưa mấy đứa cháu gái vào Kinh, đứa nào cũng xinh đẹp như hoa, nói là không phải làm quan to thì không xứng với mình, giờ trong phủ Kính Quận vương phi ngày nào cũng mở tiệc, thiếu điều mới hết tất cả hậu sinh của các gia đình có máu mặt đến.
Có nhiều người là vậy đó, bên mình càng mây mù ảm đạm, bên kia càng trống nhạc linh đình, tục ngữ nói người ngồi cao thích xem tuồng bên dưới, chẳng trách người ta khoa trương như vậy.
Chuyện của Cát Khánh Sinh chắc chắn có dính líu đến gia đình Kính Quận vương, Cát Khánh Sinh chết rồi, ca ca Kính Quận vương sẽ có thể đòi lại được đất đai.
uống cả rồi...
đứa bé sẽ không sao đâu, không sao đâu.
Lâm Di nhìn Lâm Sương, lòng chua xót khôn tả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.