Chương 246: Răn dạy


Nàng bèn đứng dậy thay quần áo cho Tề Trọng Hiên.

Hai người trầm mặc, kể từ lần trước, Châu Lang Huyên đã quen với sự8 im lặng của Tề Trọng Hiên.

Y không muốn nói chuyện, nàng cũng chẳng muốn hỏi han, chỉ là cảm thấy mệt mỏi, mò mẫm t3âm tư của một con người thật sự khiến nàng thấy rã rời, cố gắng hết sức nhưng lần nào cũng đoán không đúng.
Tín Thân vương phi đang nói chuyện với Lâm Di, Lâm Di chau mày đau buồn, Tín Thân vương phi nghe rồi cũng gật đầu thở dài.
Chân thị hơi hoảng, không ngờ để Lâm Di cướp mất cơ hội.
Nghĩ vậy Chân thị bước nhanh vào, hành lễ xong thì ngước khuôn mặt với đôi mắt sưng đỏ lên.
Dù sao thì cũng là nàng phạm lỗi trước, nàng không thể hy vọng y tha thứ cho mình.
Vào lúc Châu Lang Huyện sắp từ bỏ, có một cánh tay đặt lên vai nàng.

Khó chịu sao?
Tề Trọng Hiên hỏi nhỏ.
Châu Lang Huyên cảm thấy muốn bật khóc, cẩn thận xoay người lại, dường như lo sợ khi mình quay lại thì Tề Trọng Hiên không còn muốn nói chuyện với mình nữa.

Lâm Sương còn đang cười nói với mọi người ta nói muốn thêu một chiếc yếm cho đứa con trong bụng nàng ấy.
Lâm Sương cứ nhắc đi nhắc lại là Cát Khánh Sinh cảm kích sự giúp đỡ của Khang Quận vương và Trần gia thể nào, nhưng không lâu sau thì Cát Khánh Sinh bê bết máu được người ta khiêng về, Lâm Sương lập tức ngã khuyu, ta có nói gì, khuyên gì thì nàng ấy cũng không bình tĩnh lại được, thật sự rất đáng sợ...

Ta thật sự đau buồn cho Lâm Sương, ta không thể ngồi yên không làm gì...
Tuy ta cũng nghĩ đến lợi ích gia tộc, cho dù trước đây ta có sai sót, song sau này sẽ không thế nữa, ta thật sự sẽ không phạm sai lầm nữa.
Ánh nến trong phòng nhảy nhót, Tề Trọng Hiên vòng tay ra sau lưng Châu Lang Huyên mà vỗ về.
Ngày hôm sau Lâm Di tiễn Chu Thập Cửu ra ngoài, rồi bắt đầu sắp xếp đèn lồng Trung thu trong phủ.
Châu Lan9g Huyên nhắm mắt lại, âm thanh xung quanh càng trở nên rõ ràng, những kỳ vọng trong lòng trở thành vô số cái kim đâm vào tim6 nàng, khiến nàng thở thôi cũng thấy đau.
Trong nhà yên ắng một cách lạ thường, thậm chí nàng còn như không nghe thấ5y tiếng thở của người kế bên.
Nàng giống như con thuyền nhỏ phiêu du trên dòng nước, bị sóng xô đẩy, không biết cuối cùng phải theo bên nào, hướng đi mà nàng mong muốn không có đủ sức lực để kéo nàng.
Hiện giờ cả nhà tổ đều do cô quản lý, tiền bạc trong phủ đều do cô cầm, trưởng bối không ở bên cạnh cũng không cần cô chăm sóc, so với trước khi Khang Quận vương thành thân thì thế nào cô tự hiểu rõ.
Giờ đây cô không quản được nhà, còn gây ra chuyện ồn ào nặng lãi, với biết bao lời đồn khác, cô muốn trách ai?


Cô và Nguyễn Cảnh hết đánh rồi cãi, đòi hòa ly...
Phía phủ Quảng Bình hầu xảy ra chuyện không thể sửa soạn náo nhiệt, nhưng nói thế nào thì phủ Khang Quận vương cũng phải có không khí vui vẻ.
Lâm Di và mấy bà tử, quản sự cùng chọn vài kiểu đèn, sau đó dặn dò quản sự treo đèn thế nào.
Tin tức ở phủ Khang Quận vương lan truyền đến nhà cũ, Đại thái thái Chân thị oán hận,
Cô ta còn có tâm tư chơi Trung thu kìa.
Thị cắn môi,
Đừng nghĩ là ta cho qua chuyện như vậy.
Thẩm quản sự chết đột ngột, trong người còn giữ phiếu nợ, chuyện như vậy do ai làm? Mấy ngày qua Chu Nguyên Cảnh đòi hòa ly với thị, thị mời người nhà đến, sau khi cẩn thận cân nhắc một phen, cảm thấy rõ ràng có người cố ý muốn hãm hại mình.
Lâm Di không nói gì, chỉ nghe Chân thị biện giải.
Tín Thân vương phi nhìn Chân thị, thở dài,
Ta vốn cũng cho rằng cô hiểu chuyện, Lâm Di dù sao cũng còn nhỏ tuổi, mới gả về có nhiều chuyện chưa hiểu rõ, người làm chị dâu như cô có thể chỉ bảo thêm, ai ngờ cô càng ngày càng hồ đồ.

Nghe thấy những lời này, khuôn mặt buồn bã trên mặt của Chân thị bỗng cứng lại, vừa nhìn Tín Thân vương phi vừa nhìn Lâm Di đang im lặng ngồi một bên.
Chân thị hả hê:
Đáng đời, báo ứng đó, cô ta không để ta yên, thì cô ta cũng chẳng an lành gì.
Chân thị vừa dứt lời, bà tử canh cửa đã tới bẩm báo:
Tín Thân vương phi mời Đại thái thái đến phủ ạ.
Chân thị hơi kích động,
Có nói là gọi ai nữa không?
Bà tử thành thật đáp:
Người đến báo chỉ mới Đại thái thái.
Chân thị thấy khó hiểu, hiện tại người nhà thị ra mặt giúp đỡ, nhờ cậy đến cả chỗ Tín Thân vương phi, ngoài thị ra lẽ ra cũng nên gọi cả Lâm Di chứ.
Chân thị vừa bảo nha hoàn lấy một bộ y phục đơn giản tới cho mình thay, vừa cho người đến phủ Khang Quận vương nghe ngóng.
Không lâu sau, hạ nhân nghe ngóng được về báo:
Cũng cho gọi cả Khang Quận vương phi ạ.
Có thể chứ, Chân thị không giấu được nụ cười.
Tín Thân vương phi ra mắt khuyên bảo Trần thị đừng để chuyện xé to quá, tốt nhất là chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
Đến lúc đó thì chỉ cần khóc một trận trước mặt Tín Thân vương phi, dẫu gì Thẩm quản sự cũng đã chết rồi, đâu còn chứng cứ gì.
Chân thị ngồi xe đến phủ Tín Thân vương, để người hầu dẫn đi gặp Tín Thân vương phi.
nhưng...
ai ngờ...
Nguyên Cảnh...
Chân thị nghĩ tới đây liền nghiến răng, chắc chắn là có liên quan đến Trần thị, người nhà thị nói không sai, thị quá nương tay với Trần thị nên mới có kết cục như hôm nay.
Một cô nương trong dịu dàng mà lại có thủ đoạn ác độc như vậy, thị không thể để kẻ ác độc thể sống ung dung được.
Đoàn Nhị gia lại bắt đầu kể tới chuyện xảy ra ở phủ Quảng Bình hầu.
Chân thị nuốt nước bọt, nước mắt lăn bên má.
Tín Thân vương phi nói tiếp:
Sau khi Khang Quận vương thành thân rồi chuyển ra ngoài tự lập, đón cả cha mẹ chồng của cô đến phủ Khang Quận vương, Lâm Di quản cả một Quận vương phủ lớn thế kia, lại đối đãi thúc thúc thẩm thẩm giống như cha mẹ thế nào, theo lý mà nói thì một con dâu trưởng như cô phải biết nghĩ lại, không những không được thua Lâm Di mà còn phải giúp đỡ con bé phụng dưỡng cha mẹ chồng mới đúng.
Khang Quận vương có lòng báo đáp công dưỡng dục của thúc thẩm.
nghe thấy lời đồn bên ngoài lại muốn hòa ly với con.
Không khí trong nhà đột nhiên trở nên căng thẳng.
Chân thị nhìn Tin Thân vương phi bằng ánh mắt thảm thương,
Người nói xem, những năm nay con có làm sai chuyện gì đâu, cho dù không có công lao thì cũng có khổ cực, sao có thể nói ra hai chữ hòa ly tuỳ tiện như vậy, vụ Thẩm quản sự bị người ta giết vẫn chưa được phá mà đã liên lụy đến con rồi, oan ức trong lòng con biết nói cùng ai đây.
Tín Thân vương phi ngồi yên lặng nghe Chân thị khóc lóc, đợi Chân thị nói xong thì vịn lấy tay cầm tỳ hưu,
Cô nói là ai cố ý vu oan cho cô?
Giọng điệu của Tín Thân vương phi rất bình tĩnh, Chấn thị mếu miệng nói tiếp những lời đã chuẩn bị sẵn:
Con cũng không biết, chuyện thành thế này ai cũng không nói rõ được, Thẩm quản sự không biết đắc tội với ai mà bị giết, trên người còn có giấy vay, con làm sao có gan đi cho vay nặng lãi chứ, rõ ràng là có kẻ cố tình hãm hại, còn Tiêu bà tử nữa, loại người đó chuyên gieo rắc tin đồn khắp Kinh thành, con có ngốc cũng không làm mấy chuyện đó đâu.
Nói rồi thì lại khóc,
Từ khi gả cho Nguyên Cảnh, con luôn nghĩ đây là phúc phận của mình, hiếu thuận với mẹ chồng, trưởng bối là đương nhiên rồi, đối đãi với chị em dâu, huynh đệ, tỷ muội đều hoà nhã, nếu con có suy nghĩ xấu xa gì thì làm sao ai cũng thương, cũng đối tốt với con được, con không nói ra vương phi cũng thấy rõ mà, con nào phải người độc ác như vậy.

Ý Chân thị là, trước khi nàng gả về đây mọi thứ đều hoà thuận.
Lâm Sương mới mười mấy tuổi thôi...
Cát Khánh Sinh thậm chí còn chưa biết Lâm Sương đang mang thai, sao lại có thể tàn nhẫn như thế...
Ta về kể lại với mẫu thân, mẫu thân lại không muốn nói về những chuyện này, mà chỉ nói với ta chuyện phụ thân thế này tổ phụ thế kia, trong cung truyền ra những tin tức gì, trong khi ta thật sự không muốn nói những chuyện đó.

Mau ngồi đi!
Tín Thân vương phi bảo Chấn thị ngồi xuống bên cạnh.
Lư hương hình thú ba chân tỏa khói thơm, Tín Thân vương phi cầm con tỳ hưu bằng phỉ thúy vuốt ve, Chân thị thấy ở chỗ ngồi của Tín Thân vương phi có bao tay thêu hoa cỏ mùa thu, hoa văn tinh xảo cứ như do Trần thị thêu.
Chân thị chau mày, chưa đợi Tín Thân vương phi mở miệng đã cầm khăn lau nước mắt,
Sắp đến Trung thu rồi, con vốn tính sắp xếp thời gian đến phụ giúp...
Trong đầu ta toàn là hình ảnh của Lâm Sương, với cả những chậu máu loãng nha hoàn, ma ma bưng xuống, một người có thể chảy nhiều máu đến thế sao...
Mẫu thân còn mượn chuyện này nói tới chính trị, không ngừng ép hỏi ta ở phủ Quảng Bình hầu có nghe được gì không...
Châu Lang Huyên vừa nói vừa khóc,
Ta chỉ cảm thấy mệt quá, bất luận mình làm gì đều sai cả.

Tề Trọng Hiên tìm được chiếc khăn lau nước mắt cho Châu Lang Huyên.
Giờ còn muốn đổ lỗi lên đầu người khác à?
Tín Thân vương phi đanh mặt,
Người quý ở biết đủ, có nhiều chuyện trưởng bối như ta cũng muốn mở một mắt nhắm

một mắt.

Ai ngờ người nhà cô nhất định phải tìm tới ầm ĩ, cho nên hôm nay không thể không nói cho rõ ràng một lần, cô muốn danh dự, vậy cũng phải bảo toàn cho danh dự của người khác.
Tín Thân vương phi thất vọng nhìn chân thị,
Cô nghĩ kỹ xem, dâu lớn như cô đã làm những gì? Lần trước cô đã nói gì bên tai ta, giờ ta còn nhớ rõ.


Lần trước tới phủ Tín Thân vương, Chân thị đã nói những lời đồn bên ngoài về Lâm Di cho Tín Thân vương phi biết.

Chân thị nghe thế, nghĩ đến tình cảnh hôm đó thì giống như bị tát một cái thật mạnh, lập tức lóng ngóng,
Con...

con...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.