Chương 247: Cạm bẫy


Lâm Di quay đầu lại đối mặt với Chân thị, đôi mắt trong veo,
Đại tẩu nói xem, ta đã hại Đại tẩu khi nào? Nếu nói đến chuyện hòa8 ly, vậy đó là do Đại bá đề cập, ta có từng ở ngoài nói Đại tẩu không đúng cái gì không? Đại tấu lo sợ mất danh dự, vậy ta khôn3g sợ sao? Nếu không phải vì tự bảo vệ mình, ta cũng chẳng cần cho người theo dõi Thành bà tử làm gì, rồi kết quả thế nào, Đại t9ẩu rõ hơn ai hết.

Hay Đại tẩu tự nghĩ kỹ xem, vì sao mình lại ra nông nổi ngày hôm nay.
Nói xong Lâm Di dẫn nha hoàn l6ên xe ngựa, bỏ mặc Chân thị không biết làm sao ở lại.

Chuyện Tín Thân vương phi cho người gọi Chân thị đến răn dạy như 5có cánh, nhanh chóng truyền khắp tôn thất.
Mắt Chu lão phu nhân sáng lên, không chừng là vì vụ án của Khánh Sinh Chu Nguyên Triệt đã điều tra đến chỗ của Chân gia.
Kết oán với Cát gia chỉ có tổn thất và Chân gia thôi.
Chân thị lúc nào cũng gây khó dễ cho Lâm Di, Chân gia cũng hân Trần gia và Cát gia thấu xương.
Được Cát thái thái khuyên nhủ, cuối cùng Lâm Sương cũng chịu ăn ít cơm nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng vừa mới chợp mắt được một lúc lại đòi ra với Cát Khánh Sinh.
Cát thái thái vội vàng nói:
Con cứ yên tâm, chỗ Khánh Sinh có lão gia sắp xếp rồi, con cứ nghỉ ngơi vì đứa bé trong bụng đi, Cát gia chúng ta đã trông chờ huyết mạch này nhiều năm rồi.
Nếu có sơ sót gì, ta biết giải thích với Khánh Sinh thế nào?

Lão thái thái nhánh cả đích thân mời Cát thái thái vào nhà, Cát thái thái kéo tay của lão thái thái khóc ròng,
Suốt đoạn đường đi con cứ nghĩ, ông trời mù rồi, nếu nhất định phải cướp đi một người, vậy sao không lấy mạng già này của con đi?

Lão thái thái nhánh cả ngồi nói chuyện với Cát thái thái một lúc rồi nhắc đến Lâm Sương,
Đứa nhỏ này đang có thai, cần thái thái bên thông gia chăm sóc nhiều hơn.

Cát thái thái rưng rưng nước mắt nhìn Lâm Sương Lâm Sương đã gầy rộc, thấy Cát thái thái thì lảo đảo đến hành lễ, Cát thái thái ôm chầm lấy Lâm Sương, mẹ chồng con dâu lại khóc một hồi.
Thân ma ma suy nghĩ,
Không nghe nói gì cả về chuyện đó cả.

Chưa nghe ngóng được gì thì cũng chưa hẳn là không có việc gì.
Chu lão phu nhân nắm lấy tay vịn của chiếc ghế,
Bên chỗ Quận Vương gia có tin tức gì không?
Thân ma ma hạ giọng đáp:
Quận Vương gia đang điều tra chuyện của Cát Khánh Sinh, mấy hôm nay hay chạy đến Thuận Thiên phủ.
Việc này sớm đã liệu được, bất luận là Lâm Di hay Chu Nguyên Triệt, họ đều không dễ dàng cho qua chuyện của Cát gia.
Nghĩ theo cách đó thì việc Chân gia dùng tiền sai người giết Cát Khánh Sinh lại thành ra hợp lý.
Thân ma ma thấy sắc mặt của Chu lão phu nhân thì lo sợ,
Hay nô tỳ đến nhà cũ hỏi Đại thái thái?
Chu lão phu nhân lắc đầu, nếu đúng như bà ta nghĩ, trước khi thi thể Cát Khánh Linh kịp cứng lạnh, việc này sớm muộn gì cũng sẽ to chuyện thôi.
Người của Cát gia vội vã chạy đến phủ Quảng Bình hầu, nhìn thấy bàn thờ được dựng lên thì khóc thảm.
Nghe mẹ chồng nói thế, Lâm Sương đành nuốt nước mắt vâng lời.
Tối đến, Lâm Di cùng Chu Thập Cửu đến phủ Quảng Bình hầu.
Sau khi ăn xong cơm, Chu Thập Cửu, Trần Doãn Viễn, Cát lão gia và Cát thái thái ở trong phòng của lão thái thái nhánh cả bàn bạc về chuyện của Cát Khánh Sinh, tiểu Tiêu thị và Lâm Di ở ngoài chuẩn bị trà nước.
Thân ma ma nói nhỏ:
Lạ thật, sao Tín Thân vương phi lại đột nhiên đứng về phía Quận vương phi nhỉ?
Tính tình của Tín Thân vương phi vốn muốn vẹn cả đôi đường, trước mặt nói vậy sau lưng nói khác, rất ít khi đắc tội với ai mặc dù mình là trưởng bối ở Tôn Thất doanh.
Phải chắc chắn lắm mới dám mở miệng, cũng giống như nghe tin đồn về Lâm Di hôm trước, Tín Thân vương phi cũng là mời bà ta đến hỏi trước.
Vậy mà giờ Tín Thân vương phi lại không hề hỏi trước, thẳng thừng răn dạy Chân thị,
Có khi nào phủ Tín Thân vương đã nghe được chuyện gì rồi không?

Trong phủ Khang Quận vương, Thân ma ma nhìn thấy nha hoàn ra vào bày biện các loại điểm tâm, trong phủ cũng treo hoa đăng, hành lang vào Nhị Tiến viện treo đẩy đèn hoạ tiết thạch lựu và trúc với ý nghĩa nhiều con nhiều phúc và thăng tiến, trong Tam Tiến viện thì treo đèn bách thọ, ở giữa là chiếc đèn lớn nhất hình ông Thọ đang cười.
Người hầu bận rộn cả buổi sáng, tới trưa mới dần yên ắng trở lại, Thân ma ma vào nhà và kể nguyên văn chuyện Tín Thân vương phi giáo huấn Chân thị cho Chu lão phu nhân nghe.
Chu lão phu nhân nhíu mày.
Trong nhà vọng ra tiếng của Cát lão gia:
Nếu không nhờ có Quận Vương gia giúp đỡ, lần trước sinh ca đã bị phán tội chết...

Không ngờ lần này cũng phải nhờ Quận Vương gia ra mặt...

Cát gia chúng tôi mắc nợ Quận Vương gia không biết trả sao cho hết.
Chu Thập Cửu nói:
Đều là thông gian phải chiếu cố nhau chứ.
Cát lão gia thở dài, lại hỏi Chu Thập Cửu:
Bây giờ phải làm sao?
Chu Thập Cửu kể lại chuyện của người tên Đường Quan kia,
Ta đã cho người đi theo dõi rồi, chỉ cần có tin tức là người của Thuận Thiên phủ sẽ ra mặt, tính ra chắc cũng tầm hai hôm nữa thôi.


Chu Thập Cửu vừa dứt lời, ngoài cửa liền có tiếng của Quất Hồng, Lâm Di vội vàng bỏ dở trà nước trên tay đi ra ngoài.

Quất Hồng nói:
Đổng Ninh nói ngoài phủ có người muốn gặp Quận Vương gia.
Để gặp Chu Thập Cửu mà đến tận phủ Quảng Bình hầu, nhất định là việc gấp,
Mời người đó vào, ta đi gọi Quận Vương gia.
Lâm Di vào nhà báo lại, Chu Thập Cửu bèn đứng dậy ra ngoài.

Trong thời gian một nén nhang, Chu Thập Cửu đi rồi lại về.

Trong nhà mọi người đều trông ngóng, hai mắt Chu Thập Cửu sáng ngời,
Ca ca của Đường Quan mua chuộc cai ngục nửa đêm vào thăm, bị bắt tại trận, Thuận Thiên phủ đang thẩm án trong đêm.
Cát lão gia nghe được, môi run rẩy, một lúc lâu mới nói:
Đều nhờ có Quận Vương gia, nếu không oan ức của nhà chúng ta không biết kêu cùng ai.
Bố trí bao nhiêu ngày cuối cùng cũng có động tĩnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.