Chương 249: Tiếp tục sống


Lúc ấy lạng trung nói thương thể rất nguy cấp, gần như không thể trị, phải dốc toàn lực thử.

Mà con bé Lâm Sương này cũng cứng đầ8u, kè kè bên cạnh trông coi, có mấy lần hơi thở thằng bé Cát gia yếu hắn, nó vẫn không chịu đầu hàng, lôi kéo thằng bé nói chuyện mãi, l3àm người khác nghe xong cũng muốn khóc theo.
Nếu không có Nhân gia giúp đỡ, cửa ải này chưa chắc đã qua được.
Giờ Cát gia mới hiểu được, cung kính đưa Trương Phong Tử ra ngoài.
Nghe nói Trương tiên sinh đã thay thuốc xong đi rồi, Cát thái thái và Lâm Sương liền vội vàng chạy tới thăm Cát Khánh Sinh.
Cát thái thái vội vàng cảm ơn bà.
Lão thái thái nhánh cả nói tiếp:
Đừng cảm ơn ta, đều là công của Quận Vương gia hết, ta làm gì có bản lĩnh như thế.
Số thuốc kia đều do phủ Nội vụ mang tới, có tác dụng cầm máu, khử trùng, lành da cực kỳ tốt.
Lão thái thái nhánh cả ngừng cười, nghiêm mặt nói:
Làm cái gì vậy, mau dậy đi.
Lâm Di tự tay đỡ Cát thái thái, còn Bạch ma ma dìu Lâm Sương.

Khánh Sinh nhà chúng con đúng là gặp được quý nhân, bằng không làm sao có thể sống sót.
Cũng may thằng bé kia không phụ lòng nó, cố gắng vượt qua.
:
Trần Doãn Viễn9 cười nói:
Đều nhờ lang trung Quận Vương gia mời về có tay nghề giỏi, chứ bị thương thế này ngay cả thái y cũng không trị được.
Lâm Di6 đứng lên muốn đi thăm Lâm Sương, lão thái thái nhánh cả bảo Bạch ma ma đỡ dậy,
Ta cũng đi xem thử, bằng không không yên lòng được.
Mấ5y ngày nay ngày nào bà cũng phải tới phòng Lâm Sương ngồi một lúc.
Bởi vì mấy ngày qua nàng đã và đang vô cùng hối hận, nếu được trao một cơ hội nữa, nàng sẽ không nói gì khác trong thư, mà chỉ nói một câu thôi, để trượng phu biết được, bọn họ có con rồi.
Cát Khánh Sinh chớp mắt, nước mắt chậm rãi chảy ra, môi nở nụ cười.
Những lời khuyên nhủ kia ta đều hiểu, chỉ không muốn làm theo thôi, ta đã thấy tuyệt vọng mấy lần...
cũng may Khánh Sinh có thể vượt qua.
Những ngày qua thật sự là sống một ngày bằng một năm, ai cũng khó nói Khánh Sinh rốt cuộc có qua khỏi hay không, nên một khắc nàng cũng không muốn rời mắt khỏi trượng phu.
Nàng sợ chỉ cần chớp mắt thì hơi thở yếu ớt kia của Khánh Sinh sẽ biến mất.
Lâm Di cười nói:
Giờ tốt rồi, tỷ có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
Lâm Sương không ngủ không nghỉ chăm sóc Cát Khánh Sinh, giờ nom vô cùng tiều tụy.
Lâm Sương lau nước mắt cho Cát Khánh Sinh,
Chàng đừng khóc, ta cũng không khóc, chúng ta đều không khóc nữa nhé.
Những ngày qua đã họ đã khóc quá nhiều rồi.
Không còn sớm nữa, Lâm Di cùng Chu Thập Cửu ngồi xe ngựa trở về phủ Khang Quận vương.
Cát Khánh Sinh vẫn yếu ớt nói không ra lời, nên Cát thái thái chỉ nói với con trai mấy câu rồi để Lâm Sương lại, trước khi đi còn không quên khuyên nàng:
Đừng suy nghĩ nhiều quá, hai đứa đều phải nghỉ ngơi đó.
Lâm Sương vâng dạ đáp lại.
Chờ Cát thái thái ra ngoài, Lâm Sương liền quay lại nhìn Cát Khánh Sinh nằm trên giường, ánh mắt và biểu cảm quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nàng, giống như nằm mộng vậy.
Lâm Di vội vàng đi tới ngăn bà lại.
Cát thái thái nói:
Chẳng những dùng phản gỗ của lão thái thái mà còn phiền Khang Quận vương giúp che giấu trong ngoài.
Tiểu Tiêu thị an ủi Cát thái thái:
Tỉnh lại là tốt, về sau cơm thuốc gì đều có thể sử dụng rồi.
Vết thương sẽ mau khỏi hơn.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Lang trung nói thế nào? Cần thuốc gì ta sẽ tìm giúp.
.
Lâm Sương nắm chặt tay Lâm Di, vừa mừng vừa khóc,
Mấy ngày nay nếu không nhờ muội, ta đã chẳng chịu đựng nổi.
Ta nghĩ kỹ rồi, nếu Khánh Sinh thật sự không qua khỏi, ta sẽ đi theo huynh ấy, để ba người nhà chúng ta được đoàn tụ.
Nếu bên trên trách tội thì đều tại chúng tôi hết, ơn này chúng tôi có làm trâu làm ngựa cũng không đền đáp hết.
Lão thái thái nhánh cả kể lại chuyện Hoàng thượng lệnh cho Tín Thân vương điều tra,
Quảng Bình hầu đã viết mật thư gửi Hoàng thượng, nên chắc sẽ không thể tham gia vụ án này.
Chúng ta chỉ cần chờ nghe tin tức là được, có khó khăn thế nào cũng vẫn hơn sống chết không rõ như lúc trước.

Mọi người ngồi thêm một lúc, Trương Phong Tử bước ra khỏi phòng Cát Khánh Sinh, Cát lão gia lật đật bước lên cảm tạ, Trương Phong Tử không chịu nhận quà lễ, chỉ bảo Cát lão gia:
Còn phải xin người Nhận gia chia sẻ phương thuốc.
Cát lão gia giật mình, tưởng rằng mình chậm trễ chỗ nào.
Trương Phong Tử nói tiếp:
Luận duy trì mạch đập Nhân gia còn giỏi hơn cả ta, ta chỉ biết mấy vết thương bên ngoài thôi.
Cát thái thái liên tục thưa phải.
Lão thái thái nhánh cả nói chuyện với Cát thái thái, Lâm Di cùng Lâm Sương vào phòng sưởi ngồi.
Lâm Di thừa dịp nha hoàn đi lấy áo lông mà nhìn Chu Thập Cửu.
Nếu không có Chu Thập Cửu nhớ tới Trương Phong Tử, Cát Khánh Sinh đã chẳng thể được cứu sống.
Khóe môi hàm chứa ý cười, Lâm Di nghênh đón ánh mắt của Chu Thập Cửu.
Lâm Di cùng lão thái thái nhánh cả đến phòng Lâm Sương, Cát thái thái và Lâm Sương mại lão thái thái nhánh cả và Lâm Di ngồi xuống, sau đó cả hai mẹ chồng nàng dâu đều không nói lời nào đã quỳ xuống đất.
Cát thái thái kể:
Vị tiên sinh đó bảo tỉnh lại rồi cũng phải điều dưỡng thật kỹ, không được động đậy trong mấy tháng tới, cũng may thời tiết trở lạnh rồi, bằng không vết thương sẽ rất khó lành.
Số thuốc trị thương kia phải thay mỗi ngày, e rằng phải liên tục hơn mấy tháng nữa.
Lão thái thái nhánh cả thở phào, cười nói:
Đều là chuyện dễ làm hết, chỉ mấy tháng mà thôi, bằng mọi giá cũng không thể để thằng bé thiếu thuốc.

Thấy Cát Khánh Sinh dùng hợp, Chu Thập Cửu lại tới phủ Nội vụ đòi thêm một ít về.
Cát thái thái lại đòi cảm tạ Lâm Di.
Nó bị thương nặng đến như vậy, con và lão gia nhìn cũng chỉ biết nói hết cách rồi, chỉ mong có thể chống đỡ tới ngày nhìn thấy những kẻ hại con trai bị bắt.
Không ngờ thằng bé thật sự có thể tỉnh lại.
Cát thái thái thút thít khóc, mặt Lâm Sương cũng ướt đẫm nước mắt.
Những ngày qua nàng sợ hãi tột cùng, sợ Khánh Sinh bị đặt vào trong quan tài gỗ, không còn nói chuyện với nàng, không còn mỉm cười với nàng nữa.

Khánh Sinh, ta có thai rồi.
Trong lòng có vô số lời nói, song rốt cuộc nàng chỉ có thể nghẹn ngào nói ra câu này.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.