Chương 250: Che giấu
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2071 chữ
- 2022-02-06 07:22:03
Từ khi thành thân đến nay, hai người đều cùng nằm trên giường trò chuyện đến khi ngủ.
Song nàng vừa đứng dậy thì Chu Thập C8ửu đã từ thư phòng trở về.
Mái tóc dài của Lâm Di buông xõa, bao quanh khuôn mặt xinh đẹp, vẻ căng thẳng mệt mỏi của mấy n3gày trước đã bị xua tan, thay vào đó là sự nhàn nhã rạng ngời.
Ngũ Vương phi ngồi trên phản lớn gần cửa, không biết đang nói gì với Tín Thân vương phi mà Tín Thân vương phi gật đầu liên tục.
Mấy người Lâm Di hành lễ với Ngũ Vương phi và Tín Thân vương phi.
Ngũ Vương phi tươi cười nói:
Ta đến cung của Hoàng hậu nương nương nhìn thấy đèn lồng mới cho năm nay, đúng là ý hay, phủ Nội vụ còn mô phỏng theo, làm thêm mấy cái nữa đấy.
Mọi người chỉ cười, không nói gì.
Cha nàng viết tấu chương dâng lên chỗ Hoàng thượng, nếu Tín Thân vương muốn tra án, đương nhiên Hoàng thượng sẽ sắp xếp gọn gàng.
Lâm Di khẽ lắc đầu, vẻ mặt trở nên ủ ê,
Hiện giờ vẫn phải nằm trên giường dưỡng thương, một bước cũng không thể đi, ngày nói là cơ hội rất mong manh, về sau thế nào rất khó nói.
Tín Thân vương phi thở dài,
Vậy tại sao ban đầu lại nói là chết rồi?
Dứt lời bà lẳng lặng nhìn Lâm Di bằng ánh mắt trách trời thương dân.
Lâm Di cũng không tránh né, nhìn lại,
Ban đầu đã mặc quần áo đưa lên phản nằm rồi, có thể vượt qua hay không đều phải dựa và chính Cát Khánh Sinh.
Ý trong lời này là gì ai không rõ nữa, nếu không giả chết thì làm gì có về sau chứ.
Về sau ta phải săn nhiều hươu một chút, để nữ đầu bếp làm thành thịt khô mới được.
Lâm Dinghe vậy bèn nói:
Quận Vương gia không nói ta cũng quên mất, Trung thu mọi người tặng quà cho nhau, đúng là có người đưa hai hộp thịt hươu khô thật lớn, ta còn định bảo nữ đầu bếp lấy ra thái lát xào với gia vị nếm thử...
Nàng cố ý dừng một thoáng,
Nếu Quận Vương gia muốn, mai ta sẽ bảo nữ đầu bếp làm...
Hai người nhìn nhau, ngắm nụ cười của chính mình trong mắt nhau.
Hai người lên giường nằm, Lâm Di đưa giấy ghi các khoản chi9 cho Chu Thập Cửu, một xấp thật dày,
Chi phí phải dùng mua quà tặng mừng năm mới, Quận Vương gia nhìn sơ qua đi.
Mấy ngày nay mọ6i sự chú ý của Lâm Di đều đặt trên người Lâm Sương, nên giờ mới có thời gian lấy danh sách quản sự đã liệt kê sằn ra xem.
5Lâm Di ngước mặt nhìn Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu hơi nhướng mày, rồi lại nhăn mày.
Đưa xấp thiệp mời cho hạ nhân cất vào hộp xong, mấy người Lâm Di, Tưởng thị mới ngồi xuống uống trà.
Chỉ lát sau lại nghe hạ nhân tới báo:
Ngũ Vương phi tới, đang trò chuyện với Tín Thân vương phi ạ.
.
Ngũ Vương phi tới thì không thể không đi bái kiến rồi, mọi người đành đứng dậy đi tới phòng Tín Thân vương phi.
Mọi người lại dồn tâm sức về mặt trang trí, chọn những bồn hoa đẹp trong phòng Tín Thân vương phi để bày biện.
Còn về phần thiệp mời, nhiều người cùng viết nên cũng dễ dàng hơn, nhất là viết thiệp cho chính mình, mọi người thay phiên viết cho nhau, coi như giữ lại bút tích của đối phương làm kỷ niệm.
Cười cười nói nói, nhoáng cái đã qua nửa ngày, ai cũng thấy vô cùng thoải mái.
Tưởng thị cười nói:
Cũng may có Chân gia đứng ngăn ở trước muội rồi.
Bởi vì Chân gia mới chính là kẻ vạch trần Kính Quận vương, Chân gia kết thân với tôn thất không phải chuyện mới đây, ai biết Chân gia còn biết chuyện gì khác nữa.
Hiện giờ ngay cả chuyện Thẩm quản sự chết Chân gia cũng tính lên đầu Kính Quận vương rồi.
Chân thị khóc lóc kêu oan khắp nơi, chuyện Kính Quận vương phi tìm mối cho mấy tiểu thư họ hàng xa phía mẹ đẻ cũng sôi sục.
Ăn bữa sáng xong, Tưởng thị tới đón nàng cùng tới phủ Tín Thân vương.
Ta nghe nói về chuyện của Kính Quận vương rồi, ca ca của Kính Quận vương không phải là đèn cạn dầu, ngày nào cũng ra ngoài gây chuyện thị phi, thủ hạ giỏi làm mấy loại chuyện này lắm.
Nói tới đây Tưởng thị thoáng dừng lại,
Trong Kinh có nhiều người như vậy, có điều gần đây mới càng lúc càng càn rỡ.
Câu này của Tưởng thị không phải là nói tôn thất hiện quý thể nào, mà là đang nhắc nhở Lâm Di rằng chuyện của Kính Quận vương dính dáng rất nhiều tới lợi ích của tôn thất.
Nàng và Chu Thập Cửu cứu sống Cát Khánh Sinh đương nhiên là chuyện tốt, nhưng ở trong mắt mấy người phe Kính Quận vương thì chính là con sâu làm rầu nồi canh.
Lâm Di không cười nữa,
Thế nào?
Chu Thập Cửu chăm chú đọc, dưới ánh đèn sắc mặt chàng nom cực kỳ trầm tĩnh,
Sắp phải chi một số bạc lớn.
Phần lớn tiền tiêu trong phòng đều không phải cho sinh hoạt hàng ngày mà để quà cáp lễ tặng, Lâm Di bật cười,
Ai bảo thận phận của Quận Vương gia quý giá làm chi, tặng quà phải tặng xứng với thân phận, thân phận Quận vương vốn phải chi nhiều hơn bình thường, giờ có chức quan võ tam phẩm lại phải tăng thêm gấp bội.
Nếu năm ngoái Quận Vương gia không được phục chức, giờ chúng ta có thể mượn cớ khất, người khác cũng sẽ không trách.
Chu Thập Cửu khẽ lắc đầu,
Ta cảm thấy lần này đi Thiên Tân tổn nhất không nhỏ.
Dường như chàng muốn thử thành thật với nàng,
Nếu không phải đi Thiên Tân, ta đã có thể đi săn bắn rồi.
Em không biết đâu, Tôn Thất doanh chúng ta có vị bá phụ, quà lễ hàng năm cho mọi người đều là thịt hươu khô phơi kỹ đấy.
Sau vụ này, e rằng mấy vị tiểu thư xinh đẹp bên nhà Kính Quận vương khó gả rồi.
Tưởng thì dùng tay áo che miệng cười,
Không biết hôm Trung thu có thể gặp Kính Quận vương phi không nữa.
Theo lý thì sẽ không, phủ Tín Thân vương đang sứt đầu mẻ trán vì vụ này, Kính Quận vương phi đương nhiên không tiện chạy tới nhà họ, chẳng qua có rất nhiều chuyện khó nói trước được lắm.
Lâm Di cùng Tưởng thị xuống xe ở trước cửa phủ Tín Thân vương, đã có nhiều nữ quyển tôn thất tới trước, mọi người tới chào Lâm Di và Tưởng thị, sau đó bắt đầu lao nhao bàn về yến tiệc đêm Trung thu.
Muốn tất cả mọi người vừa ý đồ ăn của buổi tiệc thì e hơi khó, cho nên đành chuẩn bị cả ngọt bùi cay đắng mặn ngọt, mỗi vị mấy món, còn thêm một món chỉ để trưng cho may mắn chứ không để ăn.
Thật ra đến hôm tiệc, mỗi người chỉ ăn được ba bốn món là cùng, đừng thấy hạ nhân liên tục dọn món nóng lên bàn mà lầm, đến lúc ăn thì chỉ còn ấm ấm, vì vậy không thể có đồ gì tanh.
Sắp xếp thế nào cũng thấy chưa toàn vẹn, quyết tới quyết lui, cuối cùng cả nhóm bèn dựa theo thực đơn những năm qua mà tăng hay giảm.
Chu Thập Cửu ôm Lâm Di vào lòng,
Sắp tới Trung thu rồi.
Lâm Di gật đầu,
Cát Khánh Sinh và Lâm Sương phải tịnh dưỡng, chắc sẽ ở lại trong Kinh ít nhất hết năm mới có thể trở về Thông Châu.
Như vậy phủ Quảng Bình hầu sẽ càng thêm náo nhiệt.
Chu Thập Cửu hơi cúi đầu xuống,
Em đã giúp Cát Khánh Sinh và Lâm Sương nhiều rồi.
Hơi thở của Chu Thập Cửu phả lên tại, khiến nàng cảm thấy ngứa,
Giờ phải suy nghĩ làm sao bù lại chỗ thịt bị gầy đi này.
Tay Chu Thập Cửu vuốt ve tấm lưng thon của Lâm Di.
Lâm Di không nhớ mình thiếp đi hồi nào, hôm sau tỉnh lại thấy vô cùng khỏe khoắn.
Trong phòng chỉ để lại hai nha hoàn hầu hạ, chờ tiếng bước chân bên ngoài xa dần, nha hoàn ngoài cửa mới khép kín bình phong lại.
Ngũ Vương phi và Tín Thân vương phi liếc nhau, Ngũ Vương phi uống một hộp trà rồi nhìn Lâm Di,
Nghe nói Cát Khánh Sinh vẫn còn sống? Là thật sao?
Tín Thân vương phi cũng nhìn sang.
Chưa gì tin tức đã truyền ra ngoài rồi, nhưng ngẫm lại cũng chẳng lạ gì, Tín Thân vương chưởng quản Tông Nhân phủ, lại là chủ sự của vụ án này.
Tín Thân vương phi hỏi:
Vậy giờ ngày nói sao?
Lâm Di đáp:
Ngày nói vẫn phải xem điều dưỡng thể nào, cũng may Cát Khánh Sinh trẻ tuổi sức lớn.
Nhiều ngày như vậy vẫn chưa sao, tức là chỉ có thể càng ngày càng tốt hơn thôi.
Ngũ Vương phi bưng chén trà sứ điêu khắc hình trái đào lên, cẩm nắp trà từ tốn gạt lá trà, vẫn chưa lên tiếng thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói to:
Bất kể thế nào cũng phải tới trước mặt nói cho rõ ràng, giờ cũng lên tới công đường rồi, mặt mũi mất hết rồi, nếu cứ mơ hồ để yên vậy, người trong tộc sẽ không đời nào chấp nhận, về sau cho dù quan phủ không tới bắt, ta cũng không dám ra ngoài gặp người khác nữa.
Lâm Di quay đầu nhìn, Kính Quận vương phi và một người đàn bà nước mắt ngắn nước mắt dài đi vào.
Ngũ Vương phi lại nói:
Đèn lồng cho phủ, ta vẫn chưa chọn xong, chỉ có hai cái đèn kéo quân, trong các ngươi ai đưa tới nhiều đèn lồng, cho ta mượn hai cái đi.
Năm nay Lâm Di chính là người tặng nhiều đèn lồng nhất nên tất cả đều chỉ vào Lâm Di,
Khang Quận vương khéo nghĩ nhất, tiến cung đưa đèn cũng do nàng ấy làm.
Lâm Di cười không dám nhận, song Ngũ Vương phi vẫn cười đòi đèn, cuối cùng chọn ra hai cái.
Mọi người còn việc chưa làm xong, nên đều đứng dậy cáo lui, Ngũ Vương phi chỉ giữ lại mình Lâm Di.
Tưởng thị quan tâm liếc nhìn Lâm Di một cái rồi mới đi theo những người còn lại ra ngoài.
Người đàn bà kia đang khóc sướt mướt, nhìn thấy Lâm Di thì thoáng giật mình, vội vàng nhìn sang Kính Quận vương phi.
Kính Quận vương phi cũng kinh ngạc, nhưng đã vào tận nơi rồi, không tiện lui ra nữa.
Tín Thân vương phi mở miệng trước,
Hai chị em dâu các cô làm cái gì vậy?
Kính Quận vương phi đi vào trước, người đàn bà bên cạnh vẫn một chân trong một chân ngoài, không biết làm thế nào mới tốt.
Kính Quận vương phi không có cách nào khác, đành quay lại kéo người đàn bà vào theo.
Người đàn bà kia không trang điểm, bộ váy gấm màu tím trên người cũng nhàu nhĩ, trâm cài trên đầu ngả nghiêng, trông vô cùng nhếch nhác.
Kính Quận vương phi khẽ cắn môi,
Khang Quận vương phi ở đây cũng tốt, chuyện này có che giấu cũng chẳng ích lợi gì, chúng ta bị người bên ngoài nói coi trời bằng vung, không để ý vương pháp, chẳng coi ai ra gì, vị tẩu tử này của ta còn bị nói dữ hơn.
Tiếp tục vậy nữa thì nha môn chưa kịp tới thẩm tra thì chúng ta đã chết vì xấu hổ trước rồi.
Dứt lời thị kéo tay người đàn bà kia,
Tẩu tử nói thử xem, vụ đất đai kia là sao, rốt cuộc là làm sao mua được, có xui khiến người nhà làm bậy hay không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.