Chương 251: Xử lý
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2079 chữ
- 2022-02-06 07:22:01
Lâm Di nhìn sang phía Ngũ Vương phi, Ngũ Vương phi dường như rất chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai chị em dâu Kính Quậ8n vương phi.
Ai cũng có tính toán riêng của mình, rõ ràng Ngũ Vương gia ủng hộ phía tôn thất, bằng không đã chẳng3 để Ngũ Vương phi đến giúp đỡ.
Ngũ Vương phi chỉ cần đem chuyện chị em dâu Kính Quận vương kể lại cho Thái hậu nư9ơng nương biết, vậy cả Thái hậu nương nương cũng có thể đàm luận về vụ án này.
Bề ngoài tưởng như Trịnh gia suy tàn, nhưng thật ra lại không thể coi thường, nói không chừng lý do Trịnh Các lão mãi không từ quan chính là vì Nhị Vương gia.
Già nhưng chí chưa già.
Lâm Di cùng Trịnh Thất tiểu thư đang nói chuyện thì Quất Hồng đi tới báo:
Người bên nhánh thứ hai đến ạ.
Nhắc tới nhánh thứ hai Trần gia, Trịnh Thất tiểu thư bĩu môi,
Vị Bồ Tát kia giỏi phát lòng từ bi lắm mà, sao lúc mấu chốt không thấy mặt mũi đâu hết vậy.
Dạo gần đây nhà Nhị lão thái thái Đổng thị im ắng hơn hẳn là vì trốn một bên xem náo nhiệt.
Đổng gia cũng đang chờ thời cơ thích hợp để lựa chọn một phe.
Nói xong câu này, Trịnh Thất tiểu thư lại nhỏ giọng hỏi Lâm Di:
Tỷ và Lang Huyên...
Vẫn bị Trịnh Thất tiểu thư nhìn ra nhỉ, Trịnh Thất tiểu thư thăng tính chứ không phải không thông minh mà.
Lâm Di khẽ lắc đầu.
Cũng may có Lâm Di giúp đỡ, nên đồ ăn nhanh chóng được chuẩn bị đâu vào đó.
Đến khi Trần Doãn Viễn trở về, không đầy một khắc sau, Lâm Chính Thanh và Lâm Phương cũng tới.
Cứ thế tiệc nhỏ mở trước Trung thu đã khá náo nhiệt.
Nghe nhắc tới Trần Lâm Hoành, Trịnh Thất tiểu thư chợt nhớ tới mấy ngày trước trong nhà râm ran tin muốn kết thông gia với phủ Quảng Bình hầu, nên hơi mất tự nhiên.
Sau khi tổ phụ cáp quan, mẫu thân đi khắp nơi để xin cho phụ thân một chức vụ ở Hồng Lô tự, xong xuôi lại đặt hết tinh lực lên chuyện cưới hỏi của cô bé và ca ca.
() Hồng Lô tự phụ trách việc tiếp đón và tổ chức lễ nghi khi sứ đoàn các nước khác đến.
May mà muội có chuẩn bị trước, bằng không thể nào cũng phải chứng kiến thêm vở hí kịch chờ đằng sau rồi.
Lâm Di nhớ tới Tưởng thị vừa vào cửa liền so sánh với
Tam Pháp Tự hội thẩm
,
Về sau đừng nói thế nữa, truyền tới tại trưởng bối trong nhà thì sao.
Tưởng thị cười nói,
Trưởng bối trong nhà cũng chướng mắt vụ này mà, khi nghe kể về chuyện của Kính Quận vương, ai cũng nói thẳng là làm hỏng thanh danh tôn thất quá.
Nói tới đây nàng bỗng thôi cười,
Giờ ngay cả Ngũ Vương phi cũng nhúng tay vào, chỉ e vụ án này không dễ kết thúc vậy đâu, đến vụ án Thiên Tân mà Hoàng thượng cũng giao cho Ngũ Vương gia xử lý mà.
Ta nghe Nguyên Kỳ từng nói, trưởng bối tôn thất cũng âm thầm bàn về chuyện trữ quân, Ngũ Vương gia giống Hoàng thượng nhất, mẹ đẻ lại tôn quý, về sau rất có thể...
Thừa kế đại quyền.
Nếu thật sự là thế, vậy giờ tuyệt đối không thể đắc tội Ngũ Vương gia và Ngũ Vương phi.
Tổ chức lễ xướng danh những người đỗ trong các kỳ khoa cử, lo an táng đại thần qua đời.
Không phải không có người tới làm mai, nhưng mẫu thân không ghét bỏ gia cảnh thì chê tiền đồ của đối phương.
Chọn nàng dâu cũng vậy, nhất định phải là quý nữ, cho dù không phải trưởng nữ nhà hiển quý thì ít nhất cũng phải là khuê tú của nhà quan lại thế gia.
Tương thi hành lễ, nói vài câu với lão thái thái nhánh cả rồi cùng Lâm Di tới phòng Lâm Sương.
Trịnh Thất tiểu thư vừa nắm tay Lâm Sương vừa rủa xả hung thủ, Châu Lạng Huyền thì chỉ ở một bên cười cười.
Lâm Di cùng Tưởng thị bước vào mắt Trịnh Thất tiểu thư lập tức sáng lên.
Tưởng thị vừa đi, Trịnh Thất tiểu thư liền thoải mái hơn hẳn, tiểu nha hoàn dâng điểm tâm lên, cô bé khuyên Lâm Sương ăn một ít.
Lâm Sương ăn xong mới kể về chuyện mấy ngày qua,
May mà có Hoành Nhị gia trông nom bên kia.
Trần Lâm Hoành không đến thư viện mà chạy tới chạy lui đưa đón Trương Phong Tử, làm việc rất đầu ra đó.
Lão thái thái nhánh cả cũng khen ngợi,
Đúng là càng lớn càng chín chắn.
Tuy Trần Doãn Viễn vẫn nghiêm mặt đốc thúc con trai phải cố gắng hơn nữa, nhưng cũng thầm vui vẻ, khen ngợi không dứt lời khi ở riêng với tiểu Tiêu thị.
Lâm Di đưa Tưởng thị cùng đến phủ Quảng Bình hầu.
Tường thị lấy lễ vật đã chuẩn bị sẵn đi bái kiến lão thái thái nhánh cả Trần gia.
Trịnh Thất tiểu thư và Châu Lạng Huyền cũng tới thăm Lâm Sương.
Đôi bên chào hỏi nhau rồi ngồi xuống, nha hoàn dâng trà nóng lên, tất cả bắt đầu đánh giá Tưởng thị.
Châu Lang Huyên thấy Tưởng thị ung dung, ngôn từ thẳng thắn, nói thêm mấy câu nữa thì thành kiến dành cho Tường thị lúc trước đã bốc hơi mất hơn nửa.
Tưởng thi lần đầu tiên tới phủ Quảng Bình hầu nên không tiện ngồi lâu, chỉ uống chén trà nhỏ rồi ra về.
Lâm Di hiểu ý Tưởng thị, nhưng chuyện đã tới nước này mới nghĩ thể thì muộn rồi.
Lâm Di chưa từng gặp Ngũ Vương gia bao giờ, nhưng Ngũ Vương phi thì không phải người khoan dung độ lượng.
Có lẽ biết được Lâm Di đang nghĩ gì, Tưởng thì cũng nở nụ cười bất đắc dĩ.
Cô bé kể:
Mẫu thân ta không biết đã nghe Nhị thái thái Điển thị nói gì, bây giờ mê mệt đống tượng kia, còn kéo ta đi quỳ lạy.
Ta nói Điển thị chỉ giỏi giả thần giả quỷ thôi, mẫu thân nghe xong lại sầm mặt, mắng ta một trận tơi bời.
Lần này nếu không có tổ mẫu nói giúp ta, ta còn không thể tới đây đấy.
Tín Thân vương phi là trưởng bối ở6 Tôn Thất doanh, rất quen xử lý những chuyện này rồi, giờ lại có Ngũ Vương phi giúp đỡ, cả nhà Kính Quận vương sẽ không b5ị trách mắng nặng nề gì.
Cho dù có truy cứu tiếp thì cũng sẽ có quản sự trong phủ gánh tội thay.
Tôn thất và huấn quy phạm tội, chỉ cần không động đến cục diện chính trị thì phần lớn đều có kết quả thế này, vì vậy tôn thất mới dám trắng trợn bỏ tiền giết người.
Con nghe nói mấy năm qua mọi người đều chê mận núi khá chua, có vẻ không may mắn lắm, nên không dọn ra.
Nhưng mấy người chúng con lại nghĩ, mận núi tròn, ngụy tròn vẹn đầy đặn, rất hợp cho Tết đoàn viên thể này, còn về phần chua thì chỉ cần làm ngọt một chút là được, sến thêm lớp đường trông vừa đẹp vừa ăn ngon.
Khang Quận vương phi huyên thuyên không ngừng, cứ như đang thật sự bàn về tiệc Trung thu, Ngũ Vương phi hơi nhướng mắt.
Hai chị em dâu Kính Quận vương phi liếc nhau, kiên nhẫn chờ Lâm Di và Tường thị liệt kê từng món trên danh sách.
Cô bé và ca ca ngày ngày đều phải nghe mẫu thân càm ràm đến mức lỗ tai sắp mọc kén rồi, tố mẫu đành phải chuyển việc nhà mình đang quản sang cho mẫu thân,
khiển mẫu thân không còn nhiều thời gian rảnh, nhờ thế cô bé với ca ca mới có thể thở phào.
Lâm Sương và Châu Lang Huyên ngồi lại trong phòng, Lâm Di lấy cớ đi làm điểm tâm, Trịnh Thất tiểu thư bèn đi theo ra ngoài.
Lâm Di và Tưởng thị ngồi chung một xe.
Chờ xe chạy ra khỏi Tôn Thất doanh, Tưởng thị nói liền:
Ta cứ tưởng nhà Kính Quận vương phi sẽ tránh muội như tránh tà chứ, ai ngờ lại cố tình giữ muội lại trong phòng.
Rõ ràng là tội của bọn họ, vậy mà còn hùng hồn kêu oan như thế.
Kính Quận vương phi và chị dâu đang nói hằng thì bên ngoài có tiếng của Tưởng thị:
Ta tới đưa danh sách món ăn mà vẫn không cho vào à? Chẳng phải Khang Quận vương phi cũng ở trong đó sao?
Lúc này Lâm Di mới nhớ ra, bèn nhìn Tín Thân vương phi,
Lúc nãy con định cầm danh sách món ăn cho buổi tiệc tới cho người nhìn qua mà quên mất, có lẽ vợ Nguyên Kỳ thấy được, nên giờ mang tới đây mà.
Câu này phảng phất nghe như là bọn họ cố tình giữ Khang Quận vương phi lại vậy.
Tưởng thị tiến vào, vừa đi vừa cười nói:
Đề phòng như vậy, làm cứ tưởng là Tam Pháp Tư hội thẩm ấy.
Nhìn thấy hai chị dâu Kính Quận vương phi, câu còn lại của Tưởng thị kẹt luôn trong miệng, mất tự nhiên hơn, nàng cũng vội vàng giải thích:
Con thật sự không biết...
Tưởng là ít nhưng nói xong hết thì đã không còn sớm nữa, người gác cổng nhanh nhảu chuẩn bị xe,
mọi người lục tục ra về.
Lâm Di cũng nhún người cao từ rồi cùng Tưởng thị ra khỏi phòng của Tín Thân vương phi.
Trịnh Thất tiểu thư nắm tay Lâm Di,
Bất luận thế nào ta cũng đứng về phía tỷ.
Trần Nhị lão thái thái Đổng thị đưa cả nhà tới thăm hỏi, Lâm Sương không khỏe muốn nghỉ ngơi, nên giao mấy lễ nghi phức tạp cho Cát thái thái hết, Cát thái thái cũng vui vẻ gánh giùm vợ chồng con trai.
Tiểu Tiêu thị vào nhà ôm con gái nhỏ một lát rồi vội vàng vào bếp chuẩn bị tiệc.
cứ tưởng không có danh sách thì làm sao bàn bạc về yến tiệc được...
Tín Thân vương phi cười nói:
Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ nói mấy câu ngoài lề mà thôi.
Nghe vậy Tưởng thị mới yên tâm, thở dài đưa danh sách cho Lâm Di, Lâm Di cầm dâng cho Tín Thân vương phi.
Tưởng thị lại nhanh miệng thuật lại kết quả thương lượng của cả nhóm.
Lâm Di thêm vào:
Thay vì đổi món mới, hay là làm nhiều món ngọt một chút, mận núi sên kỹ chắc mọi người đều thích ăn.
Lâm Di có thể hiểu được khúc mắc trong lòng Huệ Hòa Quận chúa, mặc kệ vì sao bọn họ lại không muốn kết làm thông gia với Trịnh gia, tóm lại Huệ Hòa Quận chúa cũng bị xấu mặt rồi, cũng may Trịnh lão phu nhân sáng mắt sáng lòng.
Trịnh Thất tiểu thư nói tiếp:
Tổ phụ ta cáo quan rồi, nhà cũng chuẩn bị tách ra, tổ mẫu đã lớn tuổi, không định xen vào chuyện nội trạch nữa, muốn mẫu thân tiếp quản toàn bộ.
Trịnh gia muốn phân nhà ở riêng, Lâm Di hơi ngạc nhiên,
Vậy cả nhà Nhị lão gia phải dọn ra ngoài?
Trịnh Thất tiểu thư gật đầu,
Nghe nói tổ phụ định xin cho Nhị thúc một chức quan nhỏ ngoài Kinh.
Thay vì tất cả đều tụ trong Kinh, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, không bằng để một bên chuyển ra ngoài Kinh, khi có biến còn thêm một con đường.
Tuy đã cáo quan song Trịnh Các lão vẫn sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng.
Không còn sớm nữa, Trịnh Thất tiểu thư và Châu Lang Huyên không tiện ở lại dự tiệc, Lâm Di đưa hai người lên xe ngựa, vừa trở vào tới cửa nguyệt lượng thì lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau hòn núi giả.
Lâm Di nhíu mày, Quất Hồng vừa muốn lên tiếng hỏi, người nọ đã bước ra.
Lâm Chính Thanh mặc trường bào lụa màu lam nhạt, trông rất sáng sủa.
Quất Hồng tiến lên hành lễ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.