Chương 252: Náo nhiệt
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2048 chữ
- 2022-02-06 07:22:00
Lâm Chính Thanh không nói gì thêm, chỉ cười bí ẩn với Lâm Di.
Sớm muộn gì đối phương cũng sẽ biết hết mọi chuyện, rồi sẽ hối hận, sẽ khổ sở vì8 lựa chọn của mình, sẽ nhận ra chạy trốn là sai lầm, bởi vì hiện giờ mới thật sự là rơi vào hổ lửa.
Một ngày nào đó nhất định đổi phương sẽ c3ầu xin hắn cứu mình ra.
Trần Doãn Viễn cũng không quên lấy rượu ngon trong nhà cho con rể cầm về.
Lâm Di cười nói:
Không cần cầm rượu đâu ạ, để khi khách tới trong nhà có mà dùng, với lại Quận Vương gia ít uống rượu ở nhà lắm.
Chu Thập Cửu có tửu lượng tốt, nhưng chỉ uống lúc xã giao thôi.
Tiểu Tiểu Thị vẫn cười chỉ huy nha hoàn mang lên xe,
Rượu khác không nói, nhưng rượu này cha con vất vả lắm mới có được, chẳng nỡ cho ai hết, vừa rồi còn dặn dò mẹ nhất định phải lấy cho con cầm về nữa đấy.
Lâm Di đành phải nhận, Chu Thập Cửu đi tuần tra phải rất muộn mới trở về, hầm rượu để uống cho ấm người cũng được.
Lâm Di trở lại phủ Khang Quận vương, đến giờ Tuất (7 giờ -9 giờ tối) Chu Thập Cửu mới về.
Lâm Di vào phòng xép giúp Chu Thập Cửu thay đồ,
Quận Vương gia đã ăn cơm chưa?
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Vốn có tiệc rượu, nhưng ngẫm nghĩ thì thấy về sớm thì hơn.
Lâm Di vội vàng sai Quất Hồng bảo nữ đầu bếp lấy thức nhắm và điểm tâm mang về từ phủ Quảng Bình hầu ra hâm nóng lại, làm thêm một bát mì Dương Xuân nữa.
Lần trước mọi người tụ tập, Lâm Phương còn vui vẻ tay trong tay với Lâm Chính Thanh dạo vườn.
Lâm Phương thích một Lâm Chính Thanh có tài có học có tiền đồ, nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấu được tâm tư hắn.
Lâm Di lại nghĩ tới những lời vừa rồi của Lâm Chính Thanh.
Cho dù những gì xảy ra ở kiếp trước là chuyện không thể tránh khỏi, thì cũng chưa chắc đã dẫn tới cùng một kết quả.
Buổi tiệc nhanh chóng kết thúc, tiểu Tiêu thị thu xếp một xe đồ cho Lâm Di mang về, có rất nhiều bánh trái chuẩn bị cho Trung Thu.
Bà còn nhỏ giọng dặn dò:
Để lúc từ Tôn Thất doanh trở về, có chưa no bụng thì để nữ đầu bếp hâm nóng lại ăn.
.
Kết giao với Ngũ Vương gia và Ngũ Vương phi giống như bảo hổ lột da vậy, nhà Nhị lão thái thái Đổng thị đã sớm nhắm trúng Ngũ Vương gia rồi, giờ phía nàng xáp vào thì có thể được ích lợi gì chứ.
Muốn tránh khỏi vũng bùn này thì chỉ có nước phụ thân đừng thừa kế tước vị thôi, cũng không phải nàng không nghĩ cách thoát ra, song cuối cùng vẫn bị Chu Thập Cửu tính toán.
Ông trời đã cho nàng cơ hội rồi, giờ phải xem nàng tranh thủ thế nào.
Nếu như không có Chu Thập Cửu giúp đỡ, Cát Khánh Sinh mất mạng, cho dù đứa bé bình an chào đời, thì cuộc sống sau này sẽ ra sao? Còn trẻ đã làm quả phụ, người nhà họ Cát dẫu có khoan dung tới đâu, hễ nghĩ tới cái chết của con trai là sẽ nghĩ tới nguồn cơn Trần gia...
cho nên Cát Khánh Sinh có thể sống sót chính là may mắn cho cả Cát gia và Trần gia.
Lâm Phương mím môi không biết đang nghĩ gì, hôm nay cách ăn mặc của nàng ta vẫn nổi bật như xưa, trên đầu cài rất nhiều đồ trang sức quý giá, chẳng qua ánh mắt lại hơi ủ ê.
Lâm Chính Thanh khẽ cười, khi tới đúng thời điểm, hắn có một câu muốn nói với đối phương.
Bây giờ hiển nhiên vẫn chưa phải lúc.
Trong nháy mắt Lâm Di chợt nhớ tới chuyện Nhị Vương gia và Hoàng hậu nương nương mưu phản trong mộng.
Cha được bằng hữu tặng rượu ngon, bắt ta mang về cho Quận Vương gia đấy.
Còn nhớ hâm rượu cho chàng, có thể thấy tâm trạng nàng đang rất tốt.
Chu Thập Cửu khẽ cười,
Uống một mình vô vị lắm, Nguyên Nguyên uống với ta đi!
Rõ ràng hâm rượu cho người ta, giờ mình cũng bị lôi kéo uống cùng.
Rượu này có ngon hay không, Lâm Di không biết, chỉ cảm thấy hơi mạnh, cho nên liền bưng chén nước mơ uống một hơi để xoa dịu cảm giác cay xè.
Kiếp trước nàng vì thế mà chết, nhưng đời này nàng lại đứng ở phía Hoàng hậu.
Câu
Ai sẽ chết hai lần trong cùng một sự kiện
của Lâm Chính Thanh chính là ý này.
Lâm Di im lặng dẫn Quất Hồng băng qua hành lang, Lâm Chính Thanh cũng đi ra cửa, đến tiền viện.
Chu Thập Cửu nằm xuống, kéo nàng ôm vào lòng.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, hòa với hương hoa thoang thoảng sau rèm.
Tay Chu Thập Cửu chậm rãi luồn vào vạt áo Lâm Di, các ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn thắp lửa.
Tiểu Tiêu thị tới đón Lâm Di,
Tiệc bày xong rồi, có làm món cá chua ngọt con thích nữa, ở nhà thì ăn nhiều một chút, bù cho ngày mai Tết Trung thu phải về Tôn Thất doanh, vừa mệt vừa không ăn được.
Lâm Di nghe xong, cảm giác không vui trong lòng vơi đi rất nhiều.
Giống như Tưởng thị nói, trở lại nhà mẹ đẻ hết ăn rồi nằm, trong khi ở nhà chồng phải cẩn thận phụng dưỡng trưởng bối, đã thế còn thấp thỏm sợ làm gì sai.
Làm dâu tổn thất còn tệ hơn thế, số lần được về nhà mẹ ít hơn hẳn so với dâu nhà bình thường.
Cũng chẳng rõ lời này có căn cứ hay không nữa.
Vì biến cố của Cát Khánh Sinh, phủ Quảng Bình hầu không chuẩn bị đèn lồng.
Lâm Di bèn cho người mang vài cái từ phủ Khang Quận vương lại đây, tiểu Tiêu thị cho treo lên ngay.
Chu Thập Cửu hỏi:
Bên phủ Quảng Bình hầu náo nhiệt không?
Kể từ lần trước Nhị lão thái thái Đổng thị dẫn cả nhà già trẻ lớn bé đến thăm phủ Quảng Bình hầu, hai chữ
náo nhiệt
liền có hai nghĩa.
Nên nghe Chu Thập Cửu hỏi vậy, Lâm Di cảm thấy rất buồn cười,
Náo nhiệt lắm, tổ mẫu rất vui vẻ, còn ôm Bát muội muội một lúc.
Lát sau đồ ăn được bưng lên bàn, Lâm Di tự tay so đũa đưa cho Chu Thập Cửu, Quất Hồng cũng mang một bầu rượu đã được hâm nóng tới.
Ban đêm lạnh, uống chén rượu cho ấm người.
Cát thái thái nói:
Đương nhiên đứa nhỏ này có phúc rồi, nếu không sao có nhiều người như vậy giúp đỡ, Cát gia chúng tôi đã sớm...
làm gì có cơ hội chờ được đứa nhỏ này...
Tiểu Tiêu thị vội vàng đổi để tài:
Đều tại tôi, đang vui vẻ ai lại nhắc tới chuyện này.
Cát thái thái đưa khăn tay chấm khóe mắt,
Tôi đang vui mà, Quảng Bình hầu phu nhân đừng để trong lòng.
Thương thế của Cát Khánh Sinh ổn định rồi, sắc hồng lại trở về trên mặt Lâm Sương.
Lâm Di nghĩ đến vài ngày trước, Lâm Sương còn muốn giao đứa con trong bụng cho mình, chỉ cách mấy ngày mà mọi thứ đều thay đổi.
Rượu nóng vào bụng, cả người liền ấm hẳn lên.
Chỉ uống một chén mà nàng đã thấy chuếnh choáng, trong khi đó Chu Thập Cửu lại như thưởng thức trà, mặt không đổi sắc.
Một lát sau, Lâm Di nằm vật trên giường, mặt đỏ ửng.
Lâm Sương đang mang thai không thể uống rượu, nên chăm chăm ăn bánh ngọt nhà bếp làm.
Tiểu Tiểu thị cười nói:
Thích ăn đồ ngọt là tốt, trưởng thành trong ngọt ngào, về sau đứa nhỏ này nhất định sẽ có phúc lắm.
Lâm Sương nhoẻn môi cười.
Khi đó bọn họ mới từ từ tính toán, đối phương đã thiểu hơn những gì, hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Chuyện đã9 đi tới nước này, hắn không thể sốt ruột, cũng không thể nóng vội, chỉ có thể thực hiện kế hoạch từng bước một.
Những hình ảnh rời rạc khi tr6ước đã được ghép lại, mặc dù vẫn không phải là một bức tranh hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ để nhìn thấu được bí mật trong đó, rốt cuộc hắn cũng không cần5 tiếp tục bị người khác xem như đồ ngốc nữa.
Nếu Nhi Vương gia và Hoàng hậu nương nương mưu phản thật, kết quả thế nào không cần nói cũng biết.
Nhưng bây giờ không phải thời loạn, dựa vào thể lực của Hoàng hậu và Nhị Vương gia, muốn thuận lợi thay đổi triều đại vốn là chuyện không thể.
Bị trọng tội mưu phản liên lụy thì chỉ một con đường chết.
Ông trời thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng cho nàng cơ hội sống lại, song lại không để nàng nhớ được tất cả chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Trong khi đó Lâm Chính Thanh rõ ràng không biết gì về kiếp trước, bây giờ lại cố tình để hắn mò mẫm ra đầu mối.
Bên tai vang lên tiếng cười của lão thái thái nhánh cả, Lâm Di quay đầu nhìn, tiểu Tiêu thị vừa vui vẻ đặt Bát Muội vào lòng lão thái thái nhánh cả, Cát thái thái đi tới nhìn, còn kín đáo lấy một cái khóa vàng đưa cho cô bé.
Lâm Chính Thanh cưới Lâm Phương, Lâm Phương và Ngũ Vương phi qua lại thân thiết, cứ như vậy Lâm gia có thể dựa và Lâm Phương đứng về phía Ngũ Vương gia.
Nghĩ theo hướng này,mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
Nhị Vương gia mưu phản, Tam Vương gia ngu dốt lại nhu nhược, người có khả năng trèo lên vị trí trữ quân nhất chính là Ngũ Vương gia.
Dưới ánh trăng, chiếc đèn lồng hình bông lúa đỏ rực trồng cực kỳ nổi bật, lão thái thái nhánh cả vui vẻ sai hạ nhân thắp đèn trước.
Nhị lão thái thái Đổng thị nhìn Lâm Di,
Khuê nữ gả cho người ta rồi, ngày mai không thể trở về sum vầy với gia đình, hôm nay tạm thời coi như ăn Tết Trung thu ở nhà mẹ đẻ trước đi.
Mọi người cười đùa với nhau, tiểu Tiêu thị cho mang rượu hoa quế lên, tửu lượng của Cát thái thái không tốt mà vẫn vui vẻ uống nhiều hơn hai chén.
Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Bát Muội nắm chặt cái khóa, huơ huơ liên tục, khiến tất cả đều bật cười.
Lão thái thái nhảnh cả nói:
Lớn lên thể nào cũng xinh đẹp như mẫu thân nó.
Tiểu Tiêu thị đỏ mặt, ngượng ngùng không thôi.
Lâm Di cẩm chén trà nóng lên uống, cho dù biết trước tất cả mọi chuyện, nàng cũng chưa chắc đã có kết quả tốt hơn hôm nay.
Vừa ngứa vừa nóng, Lâm Di cười né tránh, Chu Thập Cửu lại nhóm người dậy, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Không biết có phải bị ảnh hưởng của rượu hay không, Lâm Di cảm thấy mắt hoa lên, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hô hấp vừa nhanh vừa nặng.
Chu Thập Cửu chậm rãi hôn dọc theo cô nàng , Lâm Di không kiên nhẫn hơi ngẩng đầu lên.
Chàng áp người xuống, chậm rãi vuốt ve qua làn vải lụa.
Lâm Di vô thức vươn tay ra bám lấy vai Chu Thập Cửu, vai đối phương vừa rộng vừa rắn chắc, da màu đồng bóng loáng, thật sự rất khác với sự mềm mại tinh tế của nàng.
Chu Thập Cửu ôm Lâm Di, tay đỡ eo nàng, chậm rãi hạ eo xuống...
Hương vị sau rèm càng lúc càng nồng, mãnh liệt hơn hẳn mùi rượu ban nãy, mùi hương xộc thẳng lên não Lâm Di, khiến nàng nóng ran, cũng thấy tê dại khó tả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.