Chương 253: Say mê


Khi lớn lên rồi mới phát hiện ra sự thật ẩn sau vẻ thần bí kia, thực tế là không có Hằng Nga.

Vì vậy thế giới của người lớn dần trở nên nhà8m chán vô vị, chỉ có trẻ con mới thích các ngày lễ thôi.
Tuy vụ án của Cát gia không thể có kết quả ngay được, nhưng may mắn là Cát Khánh Sinh đã bình an, sau này cũng sẽ không có ai dám hạ thủ với nhà họ nữa.
Toàn bộ sự việc có liên quan đến đại cục, không thể gấp gáp được.
Vợ Củng Nhị chải cho Lâm Di búi tóc trái tim, Lâm Di chọn một đóa hoa đào cài tóc và trâm giữ tóc, sau đó đưa chiếc trâm ngọc trên tay cho vợ Củng Nhị, vợ Củng Nhị cẩn thận cài chiếc trâm lên đầu Lâm Di.
Lâm Di nhìn vợ Củng Nhị phu nhân trong gương,
Bên thôn trang sắp trồng thảo dược, trong phủ không có người nào khác phù hợp, cô về hỏi xem Củng Nhị có bằng lòng qua đó không.

Thế rồi đối phương bỗng ngẩng đầu lên, lại cúi xuống kề sát bên tai nàng, thì thầm:
Trông uyên ương mà ao ước, ngoảnh mặt lại quân đâu rồi? Màn trường in bóng đôi loan, rèm cửa buông thêu song nhận.
Song nhan cùng bay qua gác, lá xanh quẫn uất kim hương
.

Ngày hôm sau là Trung thu, Lâm Di tính dậy sớm để sắp xếp công việc trong phủ, nhưng vừa mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.
Quất Hồng đứng trước cửa, hiển nhiên là vừa mới gõ cửa.
Nếu không nhờ Quất Hồng gọi dậy, nàng cũng không biết mình sẽ ngủ đến khi nào, trong khi chỉ lát nữa sẽ có khách tới.

Sao không gọi ta dậy sớm hơn?
Lâm Di nhỏ nhẹ hỏi.
Lâm Di bị đẩy đưa đến mềm nhũn người, cho dù có thể mặc kệ thể diện cũng không còn sức lực đối thơ với Chu Thập Cửu.
Nàng đã buông giáp đầu hàng, song chàng vẫn không định thu quân, mà lại cúi xuống ôm nàng xoay lại, để nàng cười lên người mình rồi ngước lên tìm kiếm đôi môi mềm mại của nàng.
Vợ Củng Nhị cảm tạ không ngớt.
Lâm Di nghiệm mặt nói:
Nhưng phải nhớ chuyện này, đã đi thì phải làm việc đàng hoàng, để sau này lập công còn trở về.
Vợ Củng Nhị liên tục thưa:
Nô tỳ hiểu rồi, về nhà nhất định sẽ đốc thúc Củng Nhị.
Vợ Củng Nhị lui ra, Lâm Di uống một ngụm trà nhạt, cuối cùng cũng xử lý xong những vấn đề gần đây.
Lâm Di khó khăn vòng tay qua cổ Chu Thập Cửu, khàn giọng nói:
Chu Nguyên Triệt, nhanh một chút có được hay không?
Giọng nàng trầm khàn hơn hẳn bình thường, vừa ẩm vừa lười nhác một cách khó tả.
Nghe mấy tiếng, vật trong cơ thể nàng lại ngóc đầu cao hơn.

Thật sự không cần bàn bạc đâu.
Vợ Củng Nhị thiếu điều quỳ xuống lạy,
Quận vương phi đối xử với cả nhà nô tỳ như thế, cả nhà nô tỳ còn không biết báo ân thì chẳng bằng cầm thú, thậm chí Củng Nhị còn muốn dùng cái chết để chuộc tội nữa thì sao không chịu khổ được chứ? Chưa kể, bọn nô tỳ đều là người lao động, những công việc như vậy chẳng là gì cả.

Cả nhà Củng ma ma trước giờ luôn làm việc trong phủ, tuy là hạ nhân nhưng không phải làm mấy công việc lao động tay chân, bá tánh bình thường chẳng bì được.
Bây giờ Chu Thập Cửu giữ mãi không lấy ra, hẳn là vì cảm thấy trước đó nàng bận lo nghĩ về chuyện của nhà họ Cát...
Lâm Di cầm chặt chiếc trâm trong tay.
Thu xếp xong danh sách quà tặng, Lâm Di đến viện của Chu lão phu nhân.
Chu lão phu nhân chưa khỏi bệnh cũ, vẫn cảm thấy mệt mỏi,
Ta không tới phủ Tín Thân vương đầu, cháu hãy thay ta hỏi thăm các trưởng bối.
Lâm Di vâng dạ.
Tình này cảnh này, người ngoài khó mà hiểu được.
() Câu
Song nhan cùng bay qua gác, lá xanh quấn quýt uất kim
được trích trong tuyển tập
Trường An cố ý
của nhà thơ Lư Chiếu Lân – Lư Thăng - hay còn gọi là Lư đô úy.
Lúc mới gặp Chu Thập Cửu, nàng chỉ thấy vị này thanh lịch, phóng khoáng, ai ngờ anh chàng lại có thể phóng túng, đẹp đẽ nhường này, mấy lời xấu hổ như vậy mà cũng nói ra miệng được, người khác làm gì dám.
Lâm Di chìm trong suy nghĩ, lúc hoàn hồn thì phát hiện Chu Thập Cửu vừa cầm gối l3ót dưới người nàng.
Lâm Di mở to mắt, trước mặt nàng là một đôi mắt mông lung, tựa như cành đào vừa chớm nở, khẽ run run vì có gió thổi qu9a.
Chu lão phu nhân lại hỏi:
Trong phủ đều sắp xếp ổn thoả hết rồi?
Lâm Di đáp:
Đã xong hết ạ, chỉ sợ thấm nương ở là một mình thấy quạnh quẽ thôi.
Mấy hôm nay Chu Nguyễn Cảnh và Chân thị gây gổ, lỗ tai Chu lão phu nhân không được yên, huống hồ còn có nhà họ Chân phía sau thêm phiền.
Chu lão phu nhân cười nói:
Người già rồi, tuy rất thích tụ họp, nhưng sức khoẻ không cho phép.
Bà ta thoáng dừng lại,
Cũng chỉ một buổi tối thôi, nghe tiếng pháo, xem pháo hoa, một lúc là các cháu lại về mà.


Quận Vương gia không để bọn nô tỳ gọi Quận vương phi dậy.
Bạch Thược dẫn các nha hoàn bưng nước vào,
Quản sự trong phủ đã thay đèn lồng hết rồi, nhà bếp cũng đã làm xong điểm tâm, hôm qua Quận vương phi đã dặn dò kỹ rồi, nô tỳ nghĩ chắc cũng không có gì quan trọng, nên đã để các ma ma theo đó mà làm.
Cũng may trong phủ còn có Bạch Thược và Củng ma ma chỉ huy.
Lâm Di nhìn bà tử đang thu xếp chăn đệm, bất chợt má ửng đỏ, nhớ đến hành động hoang đường của Chu Thập Cửu tối qua, tội nghiệp nhất là Lư đồ uý, giờ đây chỉ cần nghĩ đến
tuyển tập Lư Thăng
là nàng cứ cảm thấy kỳ kỳ.
() Uất kim hương là hoa tulip, lá tulip không mọc theo cành mà nối liền với gốc hoa.
Chu Thập Cửu cười nói:
Nguyên Nguyên nói xem, lá xanh và uất kim hương, có phải giống như chúng ta bây giờ không? Có thể thấy thơ trong tuyển tập Lư Thăng' của Lư đô úy
không những gieo vần êm mà ý cũng đẹp vô cùng, người không hiểu thì dùng để ngâm, hiểu rồi thì dùng để tỏ tình.
Tối qua nàng chỉ nhớ Chu Thập Cửu cài lên đầu mình một chiếc trâm mà chưa lấy xuống xem kỹ.
Chất trầm ngọc trong veo như băng, đóa mai khắc ở đầu trầm trông như bị đóng băng lúc đang nở để giữ lại lúc đẹp nhất.
Dưới ánh trăng, cơ thể đàn ông rắn chắc đẹp đẽ nhẹ nhàng cử động, nhịp độ lên xuống trùng điệp như dãy núi kéo dài, mái tóc đen nhánh c6ủa đối phương rủ xuống, hòa quyện với tóc nàng.
Rõ ràng Chu Thập Cửu rất oai phong, nhưng đôi lúc cũng sẽ khiến người ta cảm thấy cực kỳ x5inh đẹp.
Đêm động phòng hoa chúc rõ ràng Chu Thập Cửu chưa gì đã...
Nhưng sau lần đó thì thời gian càng lúc càng dài, như mãi vẫn không ngừng vậy.
Thân ma ma đứng bên cạnh cũng nói thêm vào:
Quận vương phi yên tâm, còn có chúng nô tỳ ở đây với lão phu nhân.
Lâm Di bảo nha hoàn lấy thêm trái cây bày lên, để phòng Chu lão phu nhân có thêm không khí của lễ tết, sau đó mới lui ra.
Lâm Di vừa đi, Thân ma ma bèn dìu Chu lão phu nhân vào buồng sưởi.
Đến trưa, danh sách quà tặng đã chất thành một xấp, nhiều gấp đôi so với số mà Lâm Di gửi ra sáng nay.
Lâm Di bảo quản sự sắp xếp lại danh sách lễ vật, xem còn thiếu sót ai thì bổ sung thêm, nhưng đa phần đều là lớp trẻ hiểu kính trưởng bối, Chu Thập Cửu còn có người cháu trên tám mươi tuổi mà.
Vợ Củng Nhị nói như thế cũng là đã quyết tâm lấy công chuộc tội, dẫu gì cũng vì Củng Nhị lén lút mua bán thảo dược nên mới bị người ta lợi dụng.
Lâm Di nói:
Vậy đầu Xuân ta sẽ để Củng Nhị chuyển tới đó.

Chu lão phu nhân ngồi xuống uống hợp trà,
Chỗ Nguyên Cảnh nói sao rồi?
Thân ma ma thưa:
Đại lão gia vẫn chưa nói gì, chỉ bảo chuyện giấy vay nợ đã ảnh hưởng đến đường công danh của mình.
Bị giấy vay nợ ảnh hưởng đến đường công danh...
Nói dễ nghe thật, nói thẳng là thấy Chân thị đã làm mình mất mặt thì hơn.
Trên thân trầm mỏng manh khắc hoa văn tinh xảo, cầm lên chỗ sáng mới thấy rõ những hoa văn đó vốn dĩ là chữ viết được khắc lên, là bài thơ trong
Trường An Cổ Ý
mà hôm qua Chu Thập Cửu đọc, kiểu chữ y hệt nét bút bình thường của Chu Thập Cửu.
Món quà này đúng là được chuẩn bị bằng cả tấm lòng, bởi vì phải mất cả tháng trời mới khắc được như vậy.
Lâm Di uống trà, vừa lúc ngoài cửa báo có người đến đưa lễ vật Trung thu, Lâm Di đi nhận lễ và thiệp mời.
Yến tiệc Trung thu sẽ tổ chức ở phủ Tín Thân vương, sau đó nữa là những buổi tụ họp lớn nhỏ của người thân và bạn bè.
Bà tử tìm thấy dưới gối có một chiếc trâm ngọc bèn đưa cho Quất Hồng, trước giờ chưa thấy qua món trang sức này, xem ra là Quận Vương gia mới tặng cho Quận vương phi.
Quất Hồng vội vàng dâng trầm ngọc đến trước mặt Lâm Di.
Vợ Củng Nhị được ưu ái mà sợ, lập tức khom người nói:
Bằng lòng, bằng lòng, Củng Nhị đã nói chỉ cần Quân vương phi chịu dùng chàng, có bảo chàng làm chân chặn ngựa chàng cũng bằng lòng.
Củng Nhị đem đến cho phủ phiền phức lớn như vậy, nàng không đuổi cả gia đình ra khỏi phủ đã là nể mặt mẹ chồng lắm rồi, họ chưa từng mong mỏi còn được vào phủ làm việc.
Lâm Di nhìn vợ Củng Nhị,
Ở thôn trang không bằng ở trong phủ, không được thường xuyên về nhà, Củng Nhị chưa từng đến đó, cần một thời gian thích ứng, hơn nữa công việc ở thôn trang đều là việc nặng nhọc, cô hãy về bàn bạc với Củng Nhị trước đã.

Một vẻ đẹp khó thể tô vẽ lại, ngũ quan tinh tế, vừa tuấn tú vừa rực rỡ một cách lộ liễu, tựa như dải lụa đỏ trên nền vải nhung đen, hút mắt đến cực hạn.
Trong mê loạn, nàng nhớ tới vừa rồi người này còn làm thơ.
Lâm Di co rúm người, bên tai vang lên tiếng cười khẽ của Chu Thập Cửu,
Nguyên Nguyên mà gọi tên ta thêm lần nữa là ta sẽ không nhịn được nữa.
Lâm Di bị giày vò không chịu nổi, đành thử gọi:
Chu Nguyên Triệt.
Mắt Chu Thập Cửu lóe sáng, nụ cười mỉm trên môi thoáng cứng lại.
Sau đó là cảm xúc như vũ bão kéo tới, mạnh mẽ lấp đầy thân thể Lâm Di.

Nô tỳ cũng khuyên bảo rồi, hiện giờ Chân gia theo sát lắm, bảo Đại lão gia đừng nhắc đến chuyện hòa ly nữa, Đại thái thái cũng đã được bài học, cả ngày chỉ nhốt mình trong nhà, như thể cũng đủ rồi.

Dẫu gì cũng là nghĩa vợ chồng, Đại lão gia chưa suy xét rõ ràng thôi, chứ nếu thật sự hòa ly, sau này mặt mũi Đại lão gia cũng khó coi.
Thân ma ma vừa nói vừa quan sát nét mặt của Chu lão phu nhân.

Chẳng ai ngờ sẽ ra nông nỗi này, tuyệt nhiên không phải vì một tờ giấy nợ cỏn con mà ra đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.