Chương 255: Ấm áp


Tết Trung thu mọi người đều được nghỉ, cả lên triều buổi sáng cũng được miễn, nhưng Chu Thập Cửu bận tuần tra của cung và trong Kinh, phải trễ lắ8m mới đến được.

Tường thị và Lâm Di uống trà,
Nghe nói Chu lão phu nhân cũng bị bệnh?
Lâm Di gật đầu.
Lâm Di trải xong chắn bèn lên giường nằm cùng Chu Thập Cửu, chân được thoa rượu thuốc nên rất ấm áp dễ chịu.
Chu Thập Cửu nghiêng người ôm lấy nàng,
Thái hậu lên tiếng nói giúp nhà Kính Quận vương rồi, nói nếu Cát Khánh Sinh không chết thì phạt người hầu là được rồi, phán ca ca Kính Quận vương tội quản thúc không nghiêm.

Thắt lưng đeo dây nịt ngọc vàng đầu thuồng luồng, trông cao to uy vũ, đuôi mắt dài, khoé miệng mỉm cười, ánh mắt trong sáng nhưng lại khiến người khác không thể nhìn thấu.
Nàng chưa bao giờ nghĩ là sẽ lấy người như Chu Thập Cửu.
Hai người cùng đi đến cửa thùy hoa, Lâm Di dặn dò ma ma quản sự:
Đốt pháo đi.
Ma ma quản sự tươi cười, vội vàng đi thu xếp.
Trong phủ đã treo hết đèn lồng lên, những chiếc đèn hình dáng khác nhau được thắp sáng trong đêm trông rất đẹp, Lâm Di vừa đi vừa ngẩng đầu ngắm, các gốc trúc đào hai bên đều được thắt dây màu.
Chu Thập Cửu dắt tay Lâm Di, cởi áo lông choàng ra xuống, từ từ đi xuyên qua hàng đèn lồng.
Lâm Di ngẩng lên nhìn Chu Thập Cửu, Chu Thập Cửu cười khẽ, vô cùng dịu dàng.
Hai người lại cùng khoác áo ra ngoài ngắm đèn, Bạch Thược và Quất Hồng đều theo sau.
Chu Thập Cửu cầm lấy chiếc đèn hình thỏ từ tay của Quất Hồng,
Chỉ đi dạo trong sân thôi, không cần các ngươi hầu hạ đâu.
Bạch Thược và Quất Hồng nhìn nhau rồi cúi đầu nghe lệnh.
Nhưng trong chớp mắt, cuộc sống của nàng lại hoàn toàn đảo lộn.
Chu Thập Cửu bể Lâm Di xuống xe.
Nàng đã sớm biết là Kính Quận vương sẽ lấy cớ Cát Khánh Sinh chưa chết,
Chẳng phải Chân gia còn kiện ca ca Kính Quận vương trước đây cũng từng bỏ tiền thuê người hành hung ư?
Chu Thập Cửu lắc đầu,
Chân gia lật lọng rồi, nói là trong lúc rối ren nên lỡ lời.
Lâm Di nhìn ánh đèn lồng đỏ lấp loé ngoài cửa sổ,
Là Ngũ Vương gia ra mặt điều đình.

Chu Thập Cửu cúi đầu, dịu dàng nói:
Hoàng thượng vốn muốn Nhị Vương gia và Tín Thân vương cùng điều tra rõ chuyện tôn thất, cũng muốn nhận đó cảnh báo con cháu tôn thất phải biết tiết chế, tránh càng ngày càng hoang đường.
Mắt Lâm Di sáng lên,
Ai ngờ ý chỉ còn chưa được ban xuống, Ngũ Vương gia và Thái hậu nương nương đã xử lý xong toàn bộ sự việc rồi.
Chu Thập Cửu chỉ cười không nói gì.
Tưởng Thị cười nói:
Vậy3 thì thật không may.
Chu lão phu nhân viện cớ bệnh chỉ vì không muốn gánh vác trách nhiệm thôi, Đại thái thái náo loạn đến nước này, làm sao th9iếu sự xúi giục của Chu lão phu nhân cơ chứ.
Chu Nguyên Cảnh cũng tỏ ra vô tội, đẩy hết sai lầm lên đầu Chân thị, Tết Trung thu vẫn đườn6g đường chính chính đến Tôn Thất doanh uống rượu.
Chu Thập Cửu chính là người như thế, luôn khiến người khác phải bàn luận, phải tò mò nhưng không cách nào tiếp cận được.
Cho dù không trải qua kiếp trước, nàng cũng sẽ học cách tính toán để tự vệ, cũng sẽ không gả cho Chu Thập Cửu.
Lâm Di giúp Chu Thập Cửu thay đồ xong đi ra, Củng ma ma bước đến cười nói:
Bên phủ Quảng Bình hầu cho người đến báo, Đại gia nhà họ Cát có thể để người dìu đi được vài bước rồi.
Chắc hẳn Lâm Sương rất vui mừng, Tết Trung thu của Cát Gia cũng xem như là sum vầy rồi.
Lúc ăn cơm Lâm Di nói chuyện Cát Khánh Sinh cho Chu Thập Cửu nghe:
Lâm Sương nói khi nào bé con chào đời sẽ để bé nhận ta làm mẹ nuôi.
Nếu Cát Khánh Sinh không tỉnh lại được nữa, với tính khí ngang bướng của Lâm Sương, không chừng sẽ giao con cho nàng thật, đến lúc đó nàng và Cát gia đều rất khó xử.
Lâm Di ngồi vào xe ngựa, bên ngoài có tiếng vó ngựa kêu, sau đó là tiếng của Chu Thập Cửu:
Đi thôi!
Xe ngựa bắt đầu chạy, tiếng bánh xe lộc cộc và tiếng vó ngựa lẫn vào nhau, Lâm Di ôm lò sưởi tay, đột nhiên cảm thấy vô cùng yên bình.
Bên ngoài chốc chốc lại có tiếng pháo nổ.
Chu Thập Cửu mỉm cười nói:
Đứa bé này nhất định sẽ rất thích em.

Lâm Di lắc đầu,
Cũng không hẳn, trẻ con khó nói lắm.
Vừa nói nàng vừa cười,
Nhưng ai đối xử tốt với chúng, chúng tự nhiên sẽ thích người đó.
Bếp nấu các món ăn đều rất hợp khẩu vị, Lâm Di ngồi cùng với Chu Thập Cửu ăn hết một bát cơm nhỏ.
Ngũ Vương gia cất công suy đoán tâm tư của Hoàng thượng, chính là để tìm cách lấy được lòng Hoàng thượng, như vậy mới được xem là phân ưu cho phụ hoàng.
Được việc đương nhiên là tốt rồi, nhưng chẳng may làm không ổn thì sẽ như tự đánh mình.
Các nữ quyền uống vài chén rượu, tụ tập xem kịch rồi chuẩn bị đường ai nấy về, nhưng b5ọn trẻ con vẫn túm tụm chơi đùa ầm ĩ, không đứa nào muốn về hết, nên Tín Thân vương phi mở lời xin cho bọn trẻ chơi thêm chút nữa.
Khi xe ngựa ngoài cửa chuẩn bị xong, Củng ma ma đến báo:
Quận Vương gia đến rồi.
Tưởng thị đưa Lâm Di đến cổng thùy hoa.
Thấy vẻ mặt của Lâm Di, Chu Thập Cửu đặt ly trà xuống đứng dậy cầm lấy rượu thuốc trên tay bà tử rồi cho bà tử lui ra,
Nguyên Nguyên không chịu để bà tử hầu hạ vậy để ta giúp nhé.
Chu Thập Cửu đổ rượu thuốc ra tay rồi thoa lên chân Lâm Di.
Lâm Di mím môi, toan rụt chân về.
Xe ngựa dừng lại, Quất Hồng vén rèm lên, Lâm Di bước xuống, nhìn thấy Chu Thập Cửu ngay.
Chu Thập Cửu mặc áo bào màu xanh da trời, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn, đầu đội mũ quan, dưới ánh trăng trông chàng như được mạ một lớp bạc tôn quý.
Chu Thập Cửu ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng ý cười như có như không,
Ngự y đưa rượu thuốc này đến để trị chứng chân lạnh của em, dùng lúc Thu Đông là tốt nhất, em cứ tạm dùng thử vài bình xem sao.
Thì ra là vậy, Chu Thập Cửu cố ý trêu nàng.
Lâm Di vừa thẹn vừa tức, né tránh tay của Chu Thập Cửu,
Vậy cũng không cần Quận Vương gia làm, người ta thấy được lại nghĩ ta làm cao.
Chu Thập Cửu mỉm cười, ngón tay thon dài ôm chặt lấy chân của Lâm Di, hết ấn mu bàn chân rồi đến mát xa lòng bàn chân nàng,
Sao Nguyên Nguyên cứ sợ người ngoài biết vậy nhỉ, để người ta nói chúng ta thương yêu nhau chẳng phải rất tốt ư?
.
Thảo nào tâm trạng Chu Thập Cửu rất tốt.
Trông như là Cát gia chịu thiệt, nhưng nhìn đại cục thì Ngũ Vương gia và Thái hậu nương nương đi nước cờ này hơi gấp gáp quá rồi.
Tuy cha nàng là con cháu nhà quyền quý nhưng từ nhỏ đã phải tuân thủ nguyên tắc, lúc còn ở Phúc Ninh trong nhà cũng tổ chức không ít yến tiệc.
Trong các buổi tiệc đó, thỉnh thoảng mọi người sẽ luận bàn về đám con cháu nhà quyền quý trong Kinh, lúc ấy nàng cảm thấy những người đó rất xa vời.
Lâm Di tranh thủ ném cho Chu Thập Cửu một ánh mắt trách cứ, Chu Thập Cửu vẫn như không có chuyện gì xảy ra, ngồi nhìn nha hoàn rửa chân cho Lâm Di.
Bà tử đem rượu thuốc đến, Lâm Di nói:
Không có gì nghiêm trọng, chẳng cần phải thoa rượu thuốc đâu.
Thoa lên rồi nàng chẳng có chỗ nào đau cả thì biết nói sao? Bà tử nhất thời không biết phải làm sao, nhìn Lâm Di xong lại nhìn Chu Thập Cửu, Chu Thập Cửu chậm rãi bưng trà lên uống,
Cứ thoa cho chắc ăn.
Lâm Di đỏ mặt nhìn Chu Thập Cửu, không biết con người này đang nghĩ gì nữa, có bị trật chân hay không lẽ nào chàng không biết.
Lâm Di và Chu Thập Cửu bước ra khỏi cửa nguyệt lượng, đến khu vườn nhỏ bên cạnh.
Trong vườn treo nhiều đèn lồng màu sắc rực rỡ, đi đến giữa vườn còn có lư hương đang đốt, khói sương hoà nhau, rất thi vị.
Đây là ý tưởng của Quất Hồng, các dây màu được cột ở hành lang và trong nhà đều được tẩm phấn thơm, gió thổi qua sẽ thoang thoảng mùi hương.
Nha hoàn hầu hạ trong nhà chính đều đứng bên ngoài, Bạch Thược dẫn Quất Hồng và Linh Lung, Củng ma ma dẫn Hồ Đào và Truy Nhi đứng thành hai hàng hành lễ với Chu Thập Cửu và Lâm Di.
Chu Thập Cửu cứ ôm lấy chân nàng xoa đến khi hết thuốc mới bỏ ra.
Lâm Di sợ gọi nha hoàn sẽ làm mất mặt của Chu Thập Cửu nên đành thuận theo, sau đó mới vội vàng bảo nha hoàn lấy nước đến hầu hạ Chu Thập Cửu rửa mặt.
Lâm Di mỉm cười, thưởng tiền, phát bánh cho mọi người.
Củng ma ma để người hầu không phải trực về nghỉ, Quất Hồng dẫn tiểu nha hoàn bày thức ăn lên bàn.
Không để ý đã đi một lúc lâu, Lâm Di di di chân.

Lạnh sao?
Chu Thập Cửu cúi đầu.
Lâm Di cười nói:
Dù sao cũng sắp về rồi.
Vừa dứt lời nàng chợt cảm nhận có lực ở eo, rồi được Chu Thập Cửu bế bổng lên.
Lâm Di đỏ mặt, cuống quýt nhìn xung quanh,
Bị người khác thấy được thì còn ra thể thống gì nữa.

Nếu Nguyên Nguyễn ngượng thì lát nữa cứ bảo là trật chân.
Đang ngày lễ mà nói là trật chân, cả viện sẽ náo loạn hết cho mà xem,
Mọi người đều đang vui Trung thu đó.
Chu Thập Cửu cười nói:
Vậy đến cửa nguyệt lượng ta sẽ thả xuống.
Trong vườn vẫn có nha hoàn hầu hạ, Chu Thập Cửu bên đây vừa bế Lâm Di lên, bên kia Bạch Thược đã hay tin bên dẫn người chạy đến, đợi Lâm Di vào trong nhà là thuốc men đã chuẩn bị xong hết rồi.
Bọn họ vẫn chưa đốt pháo do phủ Nội vụ đem đến, bởi vì phải đợi khi về đến nhà, ăn xong bánh Trung thu đã.
Yến tiệc bên ngoài là xã giao, yến tiệc trong nhà mới là đoàn tụ.
Lâm Di nói:
Lúc ở phủ Tín Thân vương ta cũng có nghe nói những năm gần đây Hoàng thượng rất hậu đãi tổn thất, số con cháu tôn thất làm quan nhiều hơn hẳn so với thời của Thành Tổ và Cao Tông.
Hoàng thượng đi săn vụ Thu còn cho con cháu tôn thất so tài cưỡi ngựa, mục đích là để chọn ra nhân tài từ Tôn Thất doanh.
Rõ ràng Hoàng thượng có ý bảo vệ con cháu tôn thất.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.