Chương 256: Ngoài ý muốn


Lâm Di mặc quần áo tử tế, hầu hạ Chu Thập Cửu mặc y phục và áo lông cừu, rồi hai người đi tới phòng của Chu lão phu nhân.

Lúc này tron8g Tam Tiền viện đèn đuốc đã sáng trưng, Chu Thập Cửu và Lâm Di vào cửa đã nhìn thấy Chu lão phu nhân mặc sẵn áo lông cừu rồi.
Bằng không chẳng ai có thể gánh nổi trách nghiệm này hết.
Chân gia cũng không phải gia tộc nhỏ, làm sao chịu thua thiệt cơ chứ.
Bây giờ Chu lão phu nhân nhất định đang nóng ruột như kiến bò trên chảo.
Lâm Di nhìn Chân thị nằm ở giữa giường.
Đối với kẻ sắp chết, dường như người ta có thể buông bỏ tất cả mọi ân oán, nhất là nhìn một kẻ vốn khoẻ mạnh giờ chỉ còn chút hơi tàn, thì dẫu trong lòng có hận cũng không thấy vui nổi.

Đại thái thái thế nào rồi?
Lâm Di thấp giọng hỏi.
Ma ma kia đáp:
Trước đó còn có thể nhắm mắt nói chuyện, giờ phần lớn thời gian đều hôn mê sâu, vất vả lắm mới đút được tí thuốc lại bỗng nhiên phun ra hết...
Trấn an được Toàn ca, Quách thị quay sang nhìn Lâm Di,
Quận vương phi có sao không? Có bị thương hay không?
Toàn ca nghe được câu này, dường như nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn Lâm Di, co rụt vào lòng Quách thị, song vẫn hướng mặt về phía Lâm Di nói:
Quận vương phi...
mau cứu mẫu thân con...
Củng ma ma cũng thấy lạ.
Lâm Di nhìn đồng hồ cát,
Trước khi trời sáng phía nhà tổ hẳn sẽ có tin tức thôi.
Chân thị không có việc gì thì tốt, còn nếu xảy ra chuyện, tất nhiên Chân gia sẽ không chịu bỏ qua.
Lâm Di nhìn Quách thị.
Sắc mặt Quách thị rất xấu,
Đã vài lần như vậy rồi, cũng không biết vì sao nữa.
Chỉ nhìn máu thịt be bét trên đầu Chân thị là biết ngay Chu Nguyễn Cảnh đã mạnh tay tới cỡ nào.
Củng ma ma nói tiếp:
Thế nhưng sau khi Đại lão gia trở về, nhìn thấy Chu di nương bị Đại thái thái phạt quỳ trong sân liền nổi giận, đùng đùng đi tới viện của Đại thái thái ầm ĩ một trận, hai vợ chồng náo loạn rồi rời đi trong không vui.
Sau đó Đại thái thái nghe nói Đại gia bị Đại lão gia la mắng, liền dẫn nha hoàn qua tìm, không biết thế nào mà Đại lão gia lại ra tay.
Toàn ca gào khóc, cơ thể nhỏ bé ra sức giãy giụa,
Để ta vào...
Ta muốn mẫu thân...
Đến lúc mọi người chạy đến thì Đại thái thái đã bất tỉnh, Đại lão gia chỉ biết đờ ra nhìn.

Lâm Di nhìn Củng ma ma,
Mới nói muốn ở trong phòng tu tâm dưỡng tính mà, sao chưa gì đã đi phạt di nương rồi?

Ngay lúc thân hình bé nhỏ của Toàn ca chạy đến trước giường Chân thị, Chân thị lại lên cơn, trông vô cùng dữ tợn.
Lâm Di đi lên ngăn ở giữa Chân thị và Toàn ca, Toàn ca loạng choạng đâm vào lòng Lâm Di.
Củng ma ma vâng dạ đáp lại.
Quất Hồng vào phòng muốn hầu hạ Lâm Di nghỉ ngơi, Lâm Di lại khoát tay,
Vẫn chưa biết còn việc gì nữa không, ta nằm trên phản nghỉ ngơi một chút là được.
Đến giờ Sửu (1 giờ – 3 giờ sáng) Chu Thập Cửu trở lại, thay quần áo thượng triều.
Chu lão phu nhân đi tới nắm chặt tay Chân thị, giọng điệu hiền lành hơn hẳn bình thường,
Con ngoan, con phải gắng gượng, sau này Toàn ca cần có con, ta còn trông cậy con phụng dưỡng tuổi già, con không được xảy ra chuyện gì.
Không biết có phải do nghe được tiếng của Chu lão phu nhân hay không mà Chân thị bắt đầu nhe răng múa vuốt, giãy giụa liên hồi.
Chúng ma ma lại vội vàng tiến lên trấn an Chân thị.
Ta muốn mẫu thân.
Quách thị chạy đến, cũng khóc cùng với Toàn ca,
Toàn ca...
Toàn ca...
Trong phòng loạn cào cào, bên ngoài truyền đến tiếng trẻ con gào khóc:
Cho ta vào gặp mẫu thân, ta muốn gặp mẫu thân.
Quách thị nghe thấy tiếng Toàn ca liền đi ra ngoài.
Toàn ca đẩy nhũ mẫu ra, nhào về phía Quách thị, ma ma bên cạnh Quách thị sợ Toàn ca đụng phải bụng Quách thị thì vội bước lên kéo Quách thị lại, nhờ đó Toàn ca xông thẳng vào phòng.
Lâm Di hỏi:
Đã mời ngự y hay chưa?
Chu Thập Cửu khẽ nhướng mày,
Mời rồi.
Lúc này mà còn không mời ngày thì đừng nói là Chu Nguyên Cảnh, cả chúng ta cũng không biết ăn nói thế nào.
Lâm Di giúp Chu Thập Cửu buộc lại nút thắt,
Thẩm nương cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không ngăn Quận Vương gia qua đó.
Bị ngăn cản, cậu bé lập tức khóc lóc ầm ĩ.
Lâm Di chịu đau ngồi xuống, mặc kệ Toàn ca đấm đánh mà ôm cậu bé ra khỏi phòng.
Củng ma ma kể đến đây cũng cảm thấy kinh hãi,
Lão phu nhân mới hỏi mấy câu đơn giản, ma ma bên phía nhà tổ đã hoảng rồi, ăn nói cũng không rõ ràng, chỉ kể là vốn dĩ Đại thái thái muốn lập Phật đường trong phòng, sau này muốn ở trong phòng chép kinh Phật tu tâm dưỡng tính, chỉ mong có thể ở trong nhà chăm sóc Đại lão gia, việc bên ngoài đều do Đại lão gia định đoạt...

Chân thị vì Toàn ca mà bỏ hết mặt mũi nhượng bộ Chu Nguyên Cảnh.
Ngày vừa châm cứu xong ...
Lâm Di đi tới phòng của Chân thị, mùi thuốc nồng nặc ập vào mặt, hạ nhân trong phòng đều thấp thỏm đứng nép sang một bên, bầu không khí hết sức nặng nề.
Quách thị vén rèm để Lâm Di đi vào trong.
Bữa sáng đã được bày biện xong, Lâm Di cùng Chu Thập Cửu đi qua, tự tay múc canh cho Chu Thập Cửu,
Một lúc nữa ta sẽ qua đó xem thể nào, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không tiện tránh mặt, tới khi trời sáng thì chắc Chân gia cũng nhận được tin.

Chu Thập Cửu gật đầu,
Em cứ xem mà làm, nếu có vấn đề gì thì sai Trần Hán đến nha môn tìm ta.
Chuyện trong nội trạch phức tạp khó lường, ai biết được đến cuối sẽ như thế nào.
Bỏ qua Chân thị đối xử với người ngoài thể nào, ít nhất thị vẫn luôn hết lòng với trượng phu.
Hành động của Chu Nguyễn Cảnh thật sự khiến người ta phải lạnh lòng.
Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu, đã muộn như vậy rồi mà Chu lão phu nhân muốn ra ngoài, bọn họ sao có thể làm ngơ không hỏi thăm.
5Có giả bộ như không biết thì đến lúc đó thế nào cũng sẽ bị liên lụy, loại chuyện này đâu phải lần đầu tiên xảy ra.
Đáng lẽ ngay từ khi Chu Nguyên Cảnh muốn bóp chết Chân thị, Chu lão phu nhân đã nên dạy dỗ con trai rồi, bây giờ có vội vã chạy tới che giấu cũng đã muộn.
Lâm Di cho Củng ma ma lui xuống nghỉ ngơi, chỉ giữ lại mấy bà tử trực đêm.
Củng ma ma nói:
Các ma ma bên phía nhà tổ đều sợ run, nói rằng Đại thái thái ngất ngay tại chỗ, lát sau thì tai mũi chảy máu.
.
Chu Nguyễn Cảnh là tên vũ phu, nếu gã thật sự dùng sức, Chân thị làm sao chịu nổi.
Chu lão phu nhân đứng dậy đi qua nhìn, hồi lâu sau Chân thị mới ổn định lại, chẳng qua cơ thể đã thẳng đơ như một tấm ván gỗ, cổ họng phát ra âm thanh khò khè.
Nhìn dáng vẻ của Chân thị bây giờ, xem ra tình cảnh còn nguy hiểm hơn Cát Khánh Sinh lúc trước.
Trời vừa sáng, Lâm Di nhanh chóng lên xe đến nhà tổ.
Qua ánh mắt thì vịma ma kia có vẻ khá khôn khéo.
nghe Nhị thẩm nói, chờ mẫu thân con khỏi bệnh sẽ để con vào phòng, con ngoan, Nhị thẩm cam đoan với con đấy.
Nàng ta vỗ về đầu Toàn ca.
Toàn ca như tìm được cứu tinh, duỗi tay ôm lấy Quách thị.

Nhà tổ3 xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Thập Cửu hỏi Chu lão phu nhân.
Sắc mặt của Chu lão phu nhân rất xấu,
Đại tẩu cháu bất cẩn bị thương, ta 9không yên tâm nên muốn qua đó xem thế nào.
Lần trước Chu Nguyễn Cảnh suýt nữa bóp chết Chân thị, Chu lão phu nhân cũng không gấp gáp như vậy6.
Lâm Di lấy áo khoác lông chồn ra cho Chu Thập Cửu mặc,
Sao Quận Vương gia không cho ta đi cùng?
Chu Thập Cửu đáp:
Chẳng phải chuyện hay ho gì, em cứ ở trong phòng ngủ ngon đi, còn hơn qua đó hứng gió lạnh.
Ý của Chu Thập Cửu là khỏi phí công vô ích, không khéo bất cẩn còn bị cắn ngược một cái.
Lâm Di tiễn Chu Thập Cửu ra ngoài, lúc trở lại Củng ma ma đã hỏi thăm được một vài tin tức,
Bên đó nói là Đại thái thái bất cẩn bị thương, nhưng thật ra là bị Đại lão gia cầm ghế đánh vào đầu.

Lâm Di vừa rửa mặt xong, nghe thấy tiếng động bèn ra nghênh đón.
Sắc mặt của Chu Thập Cửu vẫn như thường, không nhìn ra được gì, Lâm Di đành phải hỏi:
Thế nào rồi?
Chu Thập Cửu thay áo lót bằng lụa trắng như tuyết,
Đã mời lang trung qua xem, ý của làng trung là trong nhà nên chuẩn bị sẵn.
Mặc dù nàng đã ngờ trước, nhưng khi nghe thấy vẫn phải cau mày, dẫu Chân thị có xấu, song cũng không đáng chết trong tay Chu Nguyên Cạnh như vậy.
Chẳng trách Chu lão phu nhân phải vội vàng qua đó.
Giết người đền mạng, nếu Chân thị thật sự có chuyện gì, Chu Nguyễn Cảnh cũng không thoát tội.
Chu Thập Cửu nói:
Giờ muộn lắm rồi, để ta sang đó với thẩm nương.
Chu Thập Cửu đã nói như vậy, Chu lão phu nhân cũng không tiện từ chối,
Cũng được, nếu gặp binh lính đi tuần, có cháu đi cùng cũng dễ nói.
Dầu gì Chu Thập Cửu cũng là nam giới, có nhiều việc trong nhà không tiện can thiệp, Lâm Di bèn nói:
Ta cũng đi cùng thấm nương sang đó.
Chu lão phu nhân còn chưa mở miệng, Chu Thập Cửu đã từ chối:
Nếu đều đi thì trong phủ làm thế nào? Em vẫn nên ở lại phủ chờ tin đi, nếu như có chuyện gì thì sáng sớm mai lại qua thay ta.
Chu lão phu nhân kín đáo nhướng mày.
Người gác cổng chuẩn bị xe ngựa, Lâm Di và Chu Thập Cửu trở lại Nhị Tiến viện thay quần áo.
Có thể vì biết Chân thị chỉ là con cờ bị lợi dụng, nên ngay từ đầu nàng cũng không coi thị là người mình phải đối phó.
Quách thị cầm khăn lau khoé mắt,
Thử hết mọi cách rồi, lang trung nổi danh trong thành cũng đã mời đến, bây giờ chỉ có thể mong Đại tẩu gắng gượng vượt qua thôi.
Quách thị vừa dứt lời, Chân thị trên giường bỗng nhiên run lên, ma ma hai bên vội vàng chạy tới đỡ.
Cầm ghế đánh trúng đầu? Dù biết Chu Nguyễn Cảnh say rượu sẽ làm chuyện thất đức thì cũng chẳng ngờ sẽ đến mức này.
Người ta thường nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, Chu Nguyên Cảnh bạc tình bạc nghĩa như vậy có khác gì súc vật đầu.
Chẳng phải người có thể khiến người chết sống lại sao, van xin người...

Mau cứu mẫu thân con!
Có thể khiến người chết sống lại...

Câu nói này không có khả năng xuất phát từ miệng một đứa bé sáu bảy tuổi, nhất định là có người dạy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.