Chương 257: Tới nhà


Không ai biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng đều đang nghĩ đến chuyện này.

Lâm Di nhìn Quách thị.
mới...
Không có họ, Chu Nguyễn Cảnh liền lấy cho họ Chu.
Chỉ là một thiếp thất mà cũng có thể mang họ của nhà chồng.
Dường như Quách thị 8không thấy, chỉ ôm Toàn ca vào lòng khuyên nhủ.
Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng Chân thị giãy giụa, Toàn ca mở to hai 3mắt, hơi mờ mịt và bối rối.
Tất cả đều là lỗi của Nguyễn Cảnh hết, nếu như đánh chết nó có thể giúp nương tử nó bình yên vượt qua thì tối hôm qua ta đã làm rồi.
Nói đến cuối bà ta tỏ ra nhục nhã hổ thẹn,
Ta có lỗi với bên thông gia.
Chân gia cũng biết Chu gia sẽ không thừa nhận Chu Nguyễn Cảnh cố ý giết vợ, Chân Đại thái thái dùng khăn che mặt,
Cũng chẳng phải là lần đầu tiên, lần trước cô nãi nãi nhà tôi nói, cô gia suýt bóp chết muội ấy, không ngờ lần này...
sớm biết vậy nhà chúng tôi đồng ý hoà ly cho rỗi...
Chân thị vẫn còn nghe thấy, chẳng qua hơi thở càng lúc càng yếu.
Chân Nhị thái thái nhào qua khóc, mọi người đang nói chuyện thì Chân thị lại run bần bật lần nữa, doạ cho hai thái thái Chân gia sợ đến tái mặt.
Chu lão phu nhân nhíu mày,
Chết hay chưa?
Nha hoàn đáp:
Chu di nương nói là ra ngoài đi dạo một chút, hạ nhân hầu hạ cũng không để ý, đến lúc phát hiện thì thấy treo ở trên xà nhà ...
chết rồi ạ.

Ma ma kia muốn nói lại thôi, thấp giọng nói gì đó bên tai lão phu nhân.
Lão phu nhân nhíu mày,
Ngươi chỉ cần mời người vào, việc còn lại ta sẽ nói.

Chu lão phu nhân cũng không kiềm được sự đau khổ, nước mắt lại rơi xuống,
Vốn dĩ đã ổn rồi, lại bỗng nhiên gặp phải tai hoạ lớn như thế, nhìn đứa nhỏ này khổ sở như vậy, ta chỉ hận không thể chịu thay nó.
Chu lão phu nhân nói như chuyện không có quan hệ gì với Chu Nguyên Cảnh, chỉ là ngoài ý muốn.
Chân Đại thái thái nhìn máu thịt be bét trên đầu Chân thị, cắn răng nói,
Sao cô gia có thể xuống tay cơ chứ, cô nãi nãi nhà tôi có lầm lỗi gì, mà cho dù có thì tốt xấu gì cũng đã kéo dài được huyết mạch cho Chu gia mà...

Mãi lâu sau Chân Đại thái thái mới hoàn hồn, nhìn sang Chu lão phu nhân,
Lão phu nhân bên thông gia ơi, đã xảy ra chuyện gì, cô nãi nãi nhà tôi rốt cuộc làm sao vậy? Trước đó vài ngày cô gia đòi hoa ly, chúng tôi nói hết lời ngon ngọt, giờ cô nãi nãi lại thành ra thế này...
Có để lão phu nhân nhà tôi sống nữa không?

Thủ đoạn của Chu di nương quả nhiên lợi hại, nhưng Chu Nguyễn Cảnh cũng thật hoang đường.
Chu lão phu nhân tái xanh mặt,
Loại tai hoạ đó chết thì chết, còn gọi Chu di nương cái gì, sau này gọi là Thái Vân.
Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên Thái Vân cũng không sống được, đêm hôm Chu lão phu nhân chạy tới cũng chính là vì sợ Chu Nguyễn Cảnh xử lý không khéo.
Quách thị gật đầu,
Toàn ca nghe lời nào.
Trẻ con không biết tính toán thiệt hơn, đặc biệt là lúc này, chỉ có thể ỷ lại vào người mình tin tưởng, hiển nhiên Toàn ca rất tin tưởng Quách thị.
Trong phòng bỗng yên tĩnh hơn, thế rồi ma ma trống của tiến đến báo:
Quận Vương gia mời ngày làm việc trong quân doanh tới.
Chu lão phu nhân vội mời ngự y vào xem.
Chu lão phu nhân nghe xong bèn hỏi Thận ma ma:
Chu di nương là ai?
Thân ma ma không biết nên nhìn Quách thị.
Quách thị đáp:
Là thiếp do người bên ngoài tặng cho Đại ca, tên là Thái Vân, vì bị mua bán từ nhỏ nên không có họ, thế là Đại ca mới...
Chu lão phu nhân vội để Thân ma ma đỡ ra ngoài đón họ.
Chân Đại thái thái, Chân Nhị thái thái vừa gặp đã khóc,
Sao đang tốt đẹp mà nháy mắt đã biến thành thế này vậy.
Dứt lời Chân Đại thái thái bước tới gọi Chân thị.
Chu lão phu nhân đáp:
Cứ ăn lại nôn ra, không thấy có chuyển biến gì.
Vị ngày kia đành phải nói thật lòng:
Thật sự hết cách rồi, Quận vương phi phải có chuẩn bị.
Quách thị run giọng hỏi:
Không có biện pháp khác sao?
Ngày lắc đầu.
Chu lão phu nhân lập tức rơi nước mắt.
Nha hoàn đang muốn buông rèm xuống thì Chu lão phu nhân đưa tay ra cản,
Vẫn nên để ngụy nhìn rõ mới biết phải dùng thuốc thế nào.

Vị ngày kia khom người nhìn thoáng qua Chân thị trên giường, bắt mạch xong lập tức đứng dậy, muốn xem phương thuốc mà lang trung trước đó kê, hỏi xem sau khi uống thuốc thì tình trạng có cải thiện hay không.
Đứa bé nhỏ như vậy vẫn chưa hiểu được chết là thế nào, chỉ biết mẫu thân mình không giống ngày thư9ờng.
Lâm Di đi đến bên Toàn ca, nói nhẹ,
Toàn ca, chờ một lát nữa mẫu thân con khoẻ hơn sẽ để con đi vào.
Nghe thấy mình sẽ 6được vào thăm mẫu thân, Toàn ca mở to mắt, ngừng thút thít, sau đó không dám tin mà nhìn về phía nhũ mẫu ở sau lưng, lại quay về phía 5Quách thị xin giúp đỡ.

Không phải ta nói thay cho Nguyên Cảnh,
Mặt Chu lão phu nhân đẫm nước mắt,
Đến nước này rồi, ta nào dám che giấu, tối hôm qua Nguyễn Cảnh say bất tỉnh nhân sự, khi ta đến nó còn đang mê sảng, cũng không biết đã đánh nương tử mình.
Ta sai người giội nước lạnh, nó mới tỉnh táo hơn chút.
Ngự y lui ra ngoài, Chu lão phu nhân ngồi trên ghế đệm nói chuyện cùng chân thị:
Toàn ca mới lớn như thế, sao con lại nhẫn tâm...
Nha hoàn bên người Chân thì cũng chảy nước mắt.
Chu lão phu nhân đang khóc thì một nha hoàn vội chạy vào bẩm báo,
Chu di nương treo cổ rồi.
Quách thị giật nảy mình, nửa ngày không nói được gì.
Thái Vân chết rồi, có nhiều việc có thể đổ lên đầu nàng ta.
Vừa mới nói xong về Chu di nương, bên ngoài lại báo:
Chân Đại lão gia, Chân Đại thái thái và Chân Nhị thái thái tới.
Người Chân gia tới rồi.
Dù cho không nói rõ, Lâm Di cũng đoán được, lúc này rồi mà không chịu để ngự y tới chẩn trị cho Chân thị thì nhất định là ý của Chu Nguyễn Cảnh Chu Nguyễn Cảnh đánh Chân thị thành ra như vậy, dĩ nhiên hy vọng càng ít người biết càng tốt, nhất là ngày, sau này chẩn bệnh xong báo lại với Thái Y viện, lỡ như ngày nhìn ra điều gì, Chu gia có làm gì cũng phí công.
Chu lão phu nhân quả quyết để ngự y vào là bởi tình trạng của Chân thị đã đến mức nguy cấp, Chu gia bây giờ tích cực chạy chữa, thứ nhất là còn có thể ăn nói với Chân gia.
Thứ hai là nếu ầm ĩ đến công đường, Chu Nguyễn Cảnh cũng có thể nói là mình lỡ tay, chứ không cố ý.
Ngự y tới bắt mạch, Lâm Di và Quách thị cùng tiến vào phòng.
cô nãi nãi đã không phải chết.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.