Chương 258: Bỏ mình
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2079 chữ
- 2022-02-06 07:22:17
Là ai đã để lộ tin? Đường ma ma nhìn mọi người trong phòng, Chân gia mới nhận được tin, Quận vương phi lại biết được từ tối hôm qua, Quận Vương 8gia hôm nay lên triều, hoàn toàn đủ thời gian để sắp xếp.
Thân ma ma nhìn chằm chằm Đại thái thái nhà mình, sợ hơi thở yếu ớt của Chân 3thị ngưng lại ngay lúc này.
Chân Đại thái thái ngăn lại:
Vẫn nên chờ Hình bộ đến nghiệm thi rồi hằng động vào cô nãi nãi.
Nghe được hai chữ Hình bộ, lại nghĩ đến chuyện sớm muộn gì cũng phải tới nha môn khai báo, Chi Lan càng hối hận, còn chẳng bằng không nghe lời Thân ma ma, giống như Quể Viên tìm đường chết cho xong.
Nghĩ đến đây, Chi Lan lạnh toát cả người.
Đại thái thái mất rồi, không có ai nói thay họ nữa, bọn họ chỉ có thể mặc người ta an bài.
Bộ quần áo cuối cùng của Đại thái thái, làm sao có thể chọn bừa chứ.
Đại thái thái thích bộ quần áo nào, chỉ có nàng ta và Quế Viên biết, Chi Lan ổn định tinh thần, chọn một đôi giày vải gấm màu hồng cánh sen thêu cây kim ngân, còn có cả váy lót, váy dệt, áo trong, quản trong, đai lưng, chỉ cần có thể nghĩ đến thì đều lấy ra, cố gắng chuẩn bị chu đáo.
Lâm Di chợt hiểu ra vì sao Chân thì lại không quan tâm như thế.
Chân thị nén giận chính là vì Toàn ca, bây giờ Toàn ca sống cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, Chu Nguyễn Cảnh lại vì một di nương mà quở trách chính thê.
Chu lão phu nhân rơi nước mắt sai bảo hạ nhân:
Còn chờ cái gì, mau lấy nước rửa cho Đại thái thái.
Chân Đại thái thái cũng hoàn hồn, nhìn một vòng quanh phòng,
Nha hoàn của cổ nãi nãi nhà tôi đâu hết rồi? Thanh Liễu, Kim Thuý đâu?
Chân Nhị thái thái giữ tay chị dâu,
Tẩu quên rồi sao, Thanh Liễu và Kim Thuý đều gả đi rồi, bây giờ là Quế Viên và Chi Lan.
Chi Lan đứng trước giường Chân thị bước tới đáp:
Nô tỳ ở đây ạ.
Bây giờ không có ai dám giúp nàng ta, sợ bị liên lụy.
Nàng ta và Quế Viên đi cùng với Đại thái thái vào phòng Chu di nương, ai muốn biết đầu đuôi chuyện tối qua là thế nào đều sẽ đến hỏi nàng ta.
Mắt Chân thị nhìn chằm chằm đỉnh rèm, miệng gọi:
Mẫu thân...
mẫu thân...
Tục Mệnh đan: thuốc giữ mạng.
Ma ma bên người Chân Đại thái thái nhắc nhở:
Có cần sai người hồi phủ báo cho lão phu nhân không ạ, cô nãi nãi đã thành ra như vậy...
Chân Đại thái thái nghẹn ngào, chỉ biết gật đầu, vịma ma kia vội sai người đến Chân phủ thông báo.
Chân Đại thái thái vẫn đang hoảng hốt, Lâm Di lấy khăn mềm từ tay nha hoàn đưa tới.
Chân Đại thái thái lúc này mới run rẩy lau máu cho Chân thị.
Chu lão phu nhân hoàn toàn bị gạt sang một bên, Quách thị bước lên hỗ trợ, Chân Đại thái thái khách sáo từ chối:
Nơi này có bọn tôi rồi, trong bụng Nhị thái thái còn có một sinh mạng.
Lỡ có sơ suất gì thì chúng tôi biết ăn nói thế nào.
Chân Đại thái thái vừa dứt lời, bên ngoài lại báo tin rằng Chân Đại lão gia và Chu Nguyễn Cảnh ẩu đả, người hầu vất vả lắm mới tách họ ra được.
đau quá...
con đau...
Thị nói từng hơi từng hơi, rồi lại phun máu.
Chân thị nôn mấy ngụm máu, dường như khí tức lưu thông hơn, mấp máy đôi môi đỏ màu máu,
Chu...
Nguyên Cảnh...
Nàng ta thật sự muốn trái lương tâm mà nói bậy, thật sự muốn để Đại thái thái chết không một cách không rõ ràng sao? Chi Lan muốn trốn nhưng lại không biết nên trốn đi đâu.
Nhiều người đang mở to mắt nhìn, nàng ta lại phải làm người vong ân phụ nghĩa.
Chân Nhị thái thái thấy ngực Chân thị không phập phồng nữa thì quay đầu nhìn Chân Đại thái thái,
Cô nãi nãi...
cô nãi nãi...
Chị Lan nói đến đây, người trong phòng đều biến sắc.
Sắc mặt Chu lão phu nhân là khó coi nhất, Thân ma ma hoảng sợ như gặp quỷ, muốn chặn miệng Chi Lan mà không tìm được cơ hội và lý do mở miệng.
Chân gia trở mặt với Chu gia rồi.
Chân Đại thái thái và Chân Nhị thái thái đang thương lượng xem có để Toàn ca đến nhìn mẫu thân hay không thì Chân thị trên giường bỗng mở mắt, mọi người giật nảy mình, vội vàng tiến tới.
Chị Lan ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy nha hoàn, bà tử đều đang chen chúc ở cửa ra vào, nhìn vào trong phòng.
Trên giường còn bày mấy xâu chuỗi Phật, mũi Chi Lan cay cay, nghĩ lại Chu di nương đã chết và Quế Viên gặp chuyện, có phải Quê Viên không nghe lời Thân ma ma nên có kết cuộc giống với Chu di nương...
Nàng ta tin Phật, Mùng Một và Rằm đều phải ăn chay, bây giờ nói láo trước mặt Quan Âm, sau này liệu sẽ phải xuống địa ngục âm ti, chịu khổ vô biên cho tội lỗi đời trước không?
Chị Lan rùng mình, mãi cũng không chọn được quần áo, phía bên kia không đợi được đã tới thúc giục, cũng không biết là giọng ai:
Đã là lúc nào rồi, lấy đại một bộ là được rồi, cô nương muốn làm lỡ giờ của Đại thái thái sao? Cô nương hầu hạ Đại thái thái cả đời, đừng để đến lúc người ra đi vẫn phải buông lời oán trách.
Lão gia nói thái thái chỉ giỏi nghi thần nghi quỷ, rồi lại nhắc đến việc hoà ly, hai người cãi nhau ầm ĩ.
Đại lão gia nói xong thì đi đến chỗ của Chu di nương, phu nhân sợ Chu di nương lại có ý xấu nên sai người đi nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy Chu di nương cùng với nhũ mẫu và nha hoàn bên cạnh khóc lóc tố cáo với Đại lão gia, nói xấu thái thái rất nhiều, còn nói mấy năm trước di nương sảy thai là do thái thái, cả việc lão gia gặp mấy sự cố gần đây cũng đều là lỗi của thái thái hết.
Thân ma ma và Chân Nhị thái thái đứng bên giường giật nả5y mình, Chân thị chảy nước mắt máu.
Đây rõ ràng là thất khiếu chảy máu rồi, Chân Nhị thái thái khóc thành tiếng,
Cô nãi nãi, cô nãi nãi, muội đừng làm ta sợ, muội mở mắt ra đi.
Chân Đại thái thái cũng đi tới bên người Chân thị khóc, liên tục gọi lang trung.
Chân thị hoàn toàn tuyệt vọng, đương nhiên sẽ bộc phát cơn thịnh nộ dồn nén đã lâu.
Chu Nguyên Cảnh lại uống rượu, bị Chân thị ầm ĩ như vậy, nóng máu liền nặng tay.
Lang trung vào cửa xem bệnh, lắc đầu.
Chu lão phu nhân sai bảo Thân ma ma mang Tục Mệnh đan ra cho Chân thị dùng.
Đừng để đến lúc người ra đi phải buông lời oán trách.
Đúng vậy, nàng ta đi theo Đại thái thái lâu như vậy, sao có thể ở giây phút quan trọng cuối cùng mà buông lời oán trách chứ.
Mũi miệng lại chảy máu.
Thân ma ma run run đưa tay dò xét hơi thở của Chân thị, không biết có phải do quá khẩn trương không mà mãi không dò ra được.
Chu Nguyên Cảnh..
Mắt thị trợn trừng, bắt đầu đạp chân giãy giụa, cuối cùng khựng lại.
Răng Chân thị cắn chặt, bà tử làm thế nào cũng không cạy ra được, khó khăn lắm mới rót được một tí thì lại ộc ra cùng với máu.
() Tục là tiếp tục.
Rõ ràng Chi Lan đang nói sự thật.
Chị Lan ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy chuỗi Phát chầu trên tay Nhỉ thái thái Quách thị, nhớ tới pho tượng Quan Âm mà Nhị phu nhân giúp thỉnh về thì cắn môi nói tiếp:
Thái thái nhất thời nóng giận muốn đi tìm Chu di nương, chúng nô tỳ cũng không ngăn được.
Chi Lan cầm quần áo của Đại thái thái vào phòng, trong phòng đâu đâu cũng là tiếng khóc.
Nha hoàn đã thu thập xong những thứ ô uế, Nhị thái thái Quách thị tới hỏi Chi Lan:
Đồ đạc đều sắp xếp xong rồi ư? Ngươi mau tới hầu hạ Đại thái thái mặc vào, không thể kéo dài nữa.
Chị Lan đi theo Quách thị ra đằng sau thay quần áo cho Đại thái thái.
Thái thái xông vào cửa không nói không rằng tiến lên đánh Chu di nương, lão gia ngăn cản, thái thái không chịu tha cho Chu di nương, đến lão gia cũng mắng.
Chúng nô tỳ nhìn thấy sắc mặt lão gia khó coi lập tức muốn kéo thái thái về, thái thái mắng lão gia ác độc, thái thái cam tâm tình nguyện ở trong phòng ăn chay niệm Phật, ấy vậy mà lão gia cũng không chịu khoan dung độ lượng, không màng tình cảm vợ chồng nhiều năm, vậy thì bây giờ giết thái thái luôn đi, khỏi phải mất công tìm cơ hoà ly nữa.
ngươi thật ác độc...
Chu Nguyên Cảnh...
Giờ Thuận Thiên phủ đã tới tận cửa, nếu Chân thị không còn, chẳng phải là vừa vặn bắt ngay tại trận sao.
Chân thị lẳng lặng nằm đó, mặt tái nhợt khiến cho Thân ma ma nhớ tới dáng vẻ cười đùa ngày thường của thị mà thấy chua xót.
Hơi t6hở của Chân thị ngày càng yểu, một dòng chất lỏng bỗng ứa ra từ khóe mắt thị..
Lúc này Chân Đại thái thái mới nhìn thấy, ngay trước mặt người Chu gia, Chân Đại thái thái không tiện hỏi thêm, chỉ sai bảo Chi Lan:
Quần áo của cô nãi nãi nhà ta đâu rồi? Mau lấy một bộ đến thay cho cô nãi nãi nhà ta, không thể cứ để như vậy được.
Chi Lan vội lui xuống lấy quần áo, vẫn còn chưa đi được mấy bước thì nghe thấy bên ngoài có bà tử thảo luận:
Quê Viên cô nương xảy ra chuyện rồi, xem ra là muốn chết theo chủ.
Một người khác nói:
Cũng không uổng công Đại thái thái thương nàng, vốn Đại thái thái đang định chuẩn bị đồ cưới cho Quế Viên và Chi Lan, sang năm gả họ đi, ai biết lại xảy ra chuyện này cơ chứ.
Chi Lan lập tức nhớ lại Chân thị đãi tốt với mình và Quế Viễn thế nào, liền chảy nước mắt.
Sau khi khi vào buồng mở hòm xiềng ra, nhìn thấy quần áo ngày thường Chân thị mặc thì những lời Chân thị dặn dò mình sắp xếp hòm xiềng như mới xảy ra thôi.
Chị Lan ngẩng đầu lên, không biết ai đã bày tương Quan Âm mà Đại thái thái xin về trên giường.
Quan Âm cúi đầu như có thể nhìn thấu tất cả.
Có lẽ Quê Viên thật sự muốn chết, chí ít còn có mặt mũi gặp Đại thái thái, còn có tiếng là trung thành, sao nàng lại không nghĩ tới chứ.
Bây giờ nàng ta làm theo lời Thân ma ma, sau này thì sao? Nàng ta có thể có kết cục tốt sao?
Chi Lan nghĩ đến nỗi hai chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Chân Đại thái thái,
Chu di nương chết rồi, ngoại trừ nô tỳ thì không có ai nói được chuyện tối hôm qua.
Tối qua vốn dĩ Đại thái thái muốn đi ngủ, lão gia trở về nghe nói Chu di nương chịu phạt, liền tới quở trách thái thái, thái thái cãi lại hai câu, nói rằng vốn dĩ là do Chu di nương không biết thân biết phận, muốn thò tay vào trong phòng Đại lão gia, chưa biết chừng ngày nào đó còn muốn hại Đại lão gia.
không xong rồi, phải làm sao bây giờ?
Ai cũng không dám nhắc đến chuyện thay đồ khâm liệm.
Chân thị nằm ngay đơ trên giường, mặt mũi đầy máu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.